• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 17: Chuyện ngoài ý muốn

Giờ tan việc, Diệu Tinh không muốn chen chúc với mọi người trong thang máy, dứt khoát chọn thang bộ. Trong cầu thang rất yên tĩnh, chỉ có tiếng gót giày của Diệu Tinh giẫm lên mặt đất. Đang đi, không biết cô đạp trúng thứ gì, cả người Diệu Tinh mất thăng bằng.

“Á!” Diệu Tinh hét lên một tiếng, lăn từ trên cầu thang xuống.

Hạ Cẩm Trình làm xong việc ở tầng 23, cũng định đi cầu thang lên xem Tiêu Lăng Phong, không ngờ vừa mới chậm chạp bước lên bậc thang, đã nghe một tiếng thết thê thảm, ngay sau đó nhìn thấy một cô gái đang lăn trên cầu thang.

Đầu và cùi chỏ của Diệu Tinh không ngừng đụng vào bậc thang, gây ra cơn đau toàn thân. Cuối cùng lăn đến chân Hạ Cẩm Trình, đụng vào chân anh mới dừng lại.

Hạ Cẩm Trình sững sờ nhìn Diệu Tinh. “Cô ổn không?” Một lúc lâu sau anh mới có phản ứng, cúi người đỡ cô dậy. Nhìn thấy gương mặt Diệu Tinh thì anh đột nhiên nhớ ra, đây là cô gái anh nhìn thấy trong phòng làm việc của Tiêu Lăng Phong. “Cô có sao không?” Nhìn trán Diệu Tinh bị đụng đến bầm đen, anh hỏi?”

“Không có việc gì!” Diệu Tinh lắc lắc đầu, trong nhất thời không đứng lên nổi.

“Cô có chuyện gì sao?” Hạ Cẩm Trình nhìn mặt Diệu Tinh. Trên má hơi sưng còn có vết trầy, xuất hiện ở đây, phải là nhân viên nơi này rồi.

“Không có gì.” Diệu Tinh nhìn người trước mặt cảm thấy có chút quen mắt, nhưng trong nhất thời không nghĩ ra được là ai.

“Tôi đỡ cô, không thể cứ ngồi dưới đất mãi được!” Hạ Cẩm Trình thật cẩn thận dìu Diệu Tinh lên, nhìn xa xa một chút có vết son môi, anh đã đoán được, là có người cố ý sắp đặt rồi. “Sao cô không đi thang máy?”

“Tôi… Không quen.” Diệu Tinh cúi đầu cười khẽ, chân vừa chạm đất, một cơn đau đớn bén nhọn kéo đến. “Ui da!” Diệu Tinh nhỏ giọng kêu đau.

“Có phải trặc chân hay không.” Hạ Cẩm Trình khom lưng xem mắt cá chân Diệu Tinh một chút. “Tôi bế cô xuống, cô như vậy nhất định là không thể bước đi được rồi.”

“Chuyện này…”

“Yên tâm đi, tôi không có ý xấu.” Hạ Cẩm Trình mỉm cười dịu dàng.

“Tôi không phải ý này, chỉ sợ làm phiền anh!” Diệu Tinh nhỏ giọng nói.

“Không sao cả.” Hạ Cẩm Trình bế Diệu Tinh lên, cẩn trọng đi xuống, đặt cô trên một cái ghế gần đây. “Tôi học y ở đại học, nên cô không cần phải sợ, tôi xem giúp cô một chút, rất nhanh sẽ tốt hơn.” Hạ Cẩm Trình từ từ ngồi xổm xuống, cẩn thận từng li từng tí cởi giày Diệu Tinh.

Diệu Tinh ngồi đó, tay nắm chặt cái ghế, không phải sợ, mà bởi vì đau lòng. Đã từng… Có một bé trai ấm áp như mặt trời cũng hết lòng chăm sóc cô như thế, nhưng… Diệu Tinh cắn cắn môi.

“Mộ Thần…” Diệu Tinh nhắm mắt lại, nhẹ giọng nỉ non.

Tay Hạ Cẩm Trình hơi cương cứng, sau đó từ từ ngẩng đầu lên. “Cô nói gì?”

“Không có việc gì!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Cảm ơn anh đã giúp tôi.”

“Chỉ là việc nhỏ thôi.” Hạ Cẩm Trình nói xong. Đột nhiên dùng sức bẻ chân Diệu Tinh một cái, cơn đau đớn bén nhọn qua đi, chưa từng bị đau đến thế.

“Ừm!” Diệu Tinh cắn chặt răng để kiềm chế mình.

“Tốt rồi, hiện tại đã không sao!” Hạ Cẩm Trình nói xong, giúp Diệu Tinh mang giày vào.

“Đừng!” Diệu Tinh vội vàng đưa tay muốn ngăn anh lại. “Làm sao có thể không biết xấu hổ như thế, tôi tự mang là được rồi!”

“Để tôi làm cho!” Hạ Cẩm Trình dịu dàng cười một tiếng, nâng chân Diệu Tinh lên, giúp cô mang giày vào.

Đinh! Thang máy dừng lại, cửa thang máy không một tiếng động mở ra, thấy hai bóng dáng ở đối diện, Tiêu Lăng Phong dừng lại bước chân đang muốn bước ra, nhìn bộ dạng “nhu nhược” của Diệu Tinh. Một nụ cười nguy hiểm tràn ra khỏi môi anh, Trình Diệu Tinh, cô quả thật không đơn giản…

========

Chương 18: Thì ra là cô ấy.

“Cô tên gì?” Trong xe, Hạ Cẩm Trình vẫn luôn mở miệng hỏi thăm Diệu Tinh.

“Trình Diệu Tinh, còn anh?”

“Hạ Cẩm Trình.” Sau khi trả lời qua loa, Hạ Cẩm Trình tìm kiếm cái tên này trong ký ức, hiện tại, không chỉ nhìn thấy quen mắt, ngay cả cái tên cũng rất quen, nhưng… Cuối cùng cô ấy là ai?

“Thật ra thì không cần phiền anh chở tôi về, anh giúp tôi như thế tôi rất biết ơn!

“Chỉ cần cô không cảm thấy tôi là người tùy tiện tiếp cận phụ nữ là tốt rồi. Tôi chỉ nghĩ một cô gái đi một mình vào buổi tối rất không an toàn, dù sao đường cũng không xa, không có phiền phức gì.”

Diệu Tinh không nói nữa. Quả thật người này xem ra cũng không xấu. Nhưng nhìn xe anh ta cũng có thể biết, anh ta không phải nhân viên bình thường của Thiên Tuấn.

“Tôi đến nơi rồi, cảm ơn anh.” Sau khi xe dừng lại Diệu Tinh nói lời cảm ơn với Hạ Cẩm Trình, sau đó mở cửa xe ra.

Hạ Cẩm Trình ngồi trong xe, nhìn Diệu Tinh rời đi.

Một lúc lâu sau…

“Trình Diệu Tinh!” Đột nhiên trong lòng anh kinh sợ. Đó không phải là cô gái mà ba năm trước đây, xảy ra tai nạn xe với Đường Nhã Đình sao? Mộ Thần, lúc ở công ty cô gọi cái tên đó, thật sự là Mộ Thần…

Tay Hạ Cẩm Trình từ từ nắm chặt ống quần. Khó trách, khi lần đầu tiên nhìn thấy cô đã cảm thấy quen mắt, khó trách Tiêu Lăng Phong hận cô thấu xương…

Điện thoại di động vang lên, kéo suy nghĩ của Hạ Cẩm Trình trở về, nhưng thật lâu sau, trong lòng anh không cách nào bình tĩnh được.

“Alo, Lăng Phong!”

“Không phải nói đến công ty tôi bàn bạc chuyện hợp tác, sao vẫn chưa đến?”

“À, tôi tạm thời có chuyện, để ngày mai đi.” Ánh mắt Hạ Cẩm Trình vẫn nhìn về hướng Diệu Tinh biến mất. “Tôi gọi lại cho anh sau.” Anh nói xong, cúp điện thoại.

Làm sao có thể trùng hợp như thế…

Tiêu Lăng Phong ngồi trong xe, nhìn xe Hạ Cẩm Trình dừng ở dưới căn hộ của anh, thật lâu cũng không rời khỏi.

Hạ Cẩm Trình, đây chính là cách anh yêu Nhã Đình sao. Tiêu Lăng Phong giễu cợt, chỉ bằng anh, có tư cách gì tranh với tôi! Trình Diệu Tinh, cô lại khiêu khích tôi một lần nữa, hôm nay, sự chịu đựng của tôi đã đến giới hạn rồi.

Diệu Tinh ngồi trong phòng ngủ, mặc dù không còn đau, nhưng vận động vẫn có chút bất tiện, cô xoa xoa mắt cá chân. Suy nghĩ từ từ bay đi rất xa. Mộ Thần cũng như thế, mặc kệ lúc thử giày, hay dây giày bị bung ra, chỉ cần có anh ở đó, đều không để cô nhúng tay vào.

Bang! Tiêu Lăng Phong một cước mở cửa phòng, nhìn thấy Diệu Tinh đang ngồi ngẩn người trên giường, khóe miệng còn có nụ cười hạnh phúc.

“Thế nào, đang quay về chỗ nào sao?” Tiêu Lăng Phong nới lỏng caravat, đi tới.

Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong bước đến, nụ cười bên môi Diệu Tinh nhanh chóng biến mất.

“Diệu Tinh, tương phản quá lớn nha!” Tiêu Lăng Phong châm chọc. “Ở trước mặt người đàn ông khác, cô cười đến xuân tâm nhộn nhạo, thấy tôi thì ngay lập tức nghiêm mặt!”

“Tiêu Lăng Phong, anh nói bậy bạ gì đó!” Diệu Tinh đứng dậy.

“Trình Diệu Tinh, làm sao cô có thể đi tới đâu cũng có thể quyến rũ đàn ông vậy hả?” Anh ta nâng cằm Diệu Tinh. “Coi như cô không chịu được cô đơn, ít nhất cũng đừng nóng lòng vụng trộm lộ liễu thế chứ!”

“Tiêu Lăng Phong, anh vô liêm sỉ!”

“Tôi đã từng được nói là cao thượng.” Tiêu Lăng Phong ngẩng đầu. “Cô không có gì để nói sao?”

“Tôi nói cái gì?” Diệu Tinh không hiểu.

“Nói một chút về người đàn ông đưa cô về!” Tiêu Lăng Phong vuốt vuốt tóc Diệu Tinh. “Cho tôi một lời giải thích hợp lý, nếu không, Trình Diệu Tinh, nhất định tôi sẽ làm cô phải hối hận!”

“Anh lấy tư cách gì muốn tôi giải thích với anh.”

“Chỉ dựa vào tôi muốn biết…”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK