• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 13: Cái tát vang dội

Thư ký cuộc sống. Diệu Tinh lặp lại từ này, đây là một xưng hô mập mờ đến mức nào.

Từ trước đến nay, quan hệ giữa thư ký và cấp trên trực tiếp, đều làm cho người khác phải suy nghĩ xa xôi, Diệu Tinh bất ngờ xuất hiện, càng làm cho trong công ty có nhiều ý kiến khác nhau, trước đây “Thiên Tuấn” là công ty nhà họ Trình, tất nhiên ở trong công ty sẽ không ít người biết Diệu Tinh, cô không biết, sau này phải đối mặt với sự xấu hổ này như thế nào.

“Vị này là Trình Diệu Tinh tiểu thư, bắt đầu từ hôm nay cô ấy sẽ là thư ký cuộc sống của tôi.” Vốn chỉ là một thư ký nhỏ bé, bất kỳ người nào cũng có thể giới thiệu, Tiêu Lăng Phong lại nghênh ngang tiêu sái đi vào phòng thư ký, tự mình giới thiệu. “Trình tiểu thư cũng có thể xem là người quen cũ của tôi, các cô phải chăm sóc cô ấy thật tốt!” Tiêu Lăng Phong nói từng chữ từng chữ, trong nháy mắt mọi ánh mắt đều bắn đến, tràn ngập hiểu lầm quan sát Diệu Tinh. Cô chỉ hận không thể tìm một cái lỗ nào đó để chui vào.

“Dạ, tổng giám đốc, chúng tôi đã biết.”

“Tôi biết rõ, các cô đều là người có kinh nghiệm, nhưng không được ức hiếp người mới biết không!” Tiêu Lăng Phong nói xong, rõ ràng là lời cảnh cáo, nhưng lại có ý nhắc nhở ngược lại. Thật giống như đang nói… các cô có thể tùy ý ức hiếp cô ấy.

“Dạ, chúng tôi đã biết.” Mọi người đồng loạt trả lời, nhưng ánh mắt khi nhìn Diệu Tinh lại cực kỳ giống như, không đội trời chung, có huyết hải thâm thù. Đây chính là những đoạn phim tivi hay chiếu chứ! Trong suy nghĩ của bọn họ đã xem cô là kẻ thù khi nhìn thấy tổng giám đốc đối xử đặc biệt với cô.

Diệu Tinh cắn môi, Tiêu Lăng Phong, một mình anh ức hiếp tôi còn chưa đủ, còn muốn để tất cả mọi người khinh thường tôi sao!

“Tại sao lại nhìn tôi như vây?” Tiêu Lăng Phong nhíu mày. “Tôi thấy cha cô nằm viện, cần kinh phí nên mới giúp cô, cô không cảm ơn thì thôi, sao lại xem tôi như kẻ thù.”

“Anh không phải kẻ thù của tôi sao?” Diệu Tinh nhỏ giọng hỏi.

“Cô một mực khẳng định tôi hại chết Mộ Thần, vậy thì… Chúng ta thật sự là kẻ thù.” Tiêu Lăng Phong cười cười. “Biết được cảm giác của người đau khổ, không dễ chịu đâu!” Tiêu Lăng Phong dùng âm thanh chỉ có hai người nghe nói xong, tiếc rẻ lắc đầu, vũ khí tốt nhất để tổn thương một người, chính là người mình để ý. Để ý, nhưng cuối cùng lại chỉ có thể trở thành tiếc nuối, như thế không phải hiệu quả sẽ cao hơn sao…

“Các người làm quen với nhau đi, tôi không quấy rầy các người tìm hiểu nhau. Diệu Tinh… đừng phụ lòng tốt của tôi nha!” Tiêu Lăng Phong nói xong, đã đi ra ngoài.

“Uhm! Chúng tôi nên gọi cô là Trình tiểu thư, hay nên gọi là thư ký Trình đây?” Một người phụ nữ xinh đẹp bước lên phía trước.

“Nếu các người không ngại, gọi tôi là Diệu Tinh là được rồi!” Diệu Tinh nhìn thấy không tốt, không muốn nói nhiều.

“Nhìn dáng vẻ của cô rất thanh khiết, không ngờ thủ đoạn cũng rất cao!” Cô ta cười. “Diệu Tinh? Chính là phát tình đúng không?”

Ha ha… Nghe cô ta nói, chung quanh vang lên trận cười vang.

“Nhân viên của Tiêu Lăng Phong đều có nhân cách như cô sao?” Diệu Tinh ngẩng đầu. “Tôi có động dục hay không đều không liên quan đến cô.” Diệu Tinh lạnh lùng nhìn người phụ nữ trước mắt. “Hay là, căn bản cô là đố kỵ, cô muốn thay thế vị trí này?”

Cô ta kinh ngạc, sắc mặt từ đỏ chuyển sang trắng.

“Cô cho rằng tôi là hạng người không biết xấu hổ sao! Dựa vào bán thân thể để có được vị trí…”

Chát! Một cái tát bất ngờ không kịp phòng bị, hù dọa mọi người, cô gái bị tát càng kinh ngạc hơn, hai mắt mở to, giống như không thể tin được, chuyện gì vừa mới xảy ra. Một lúc sau, cô ta mới phản ứng lại.

Lòng bàn tay Diệu Tinh hơi tê tê, cô ghét mấy chữ bán thân thể này.

“Cô… Cô dám đánh tôi!” Cô gái chỉ vào Diệu Tinh. “Cô biết tôi là ai không?” Cô ta hét chói tai. “Tôi sẽ không bỏ qua, Trình Diệu Tinh, tôi muốn cô sẽ phải hối hận!” Cô ta quát lên, xoay người chạy ra ngoài.

========

Chương 14: Cái giá phải trả khi kích động

Phòng làm việc của Tổng giám đốc.

Diệu Tinh đứng đó nhìn gương mắt xanh mét của Tiêu Lăng Phong và gương mặt khóc như hoa lê đáy vũ của cô gái.

“Trình Diệu Tinh, lá gan của cô cũng không nhỏ. Lại dám ra tay đánh người!” Tiêu Lăng Phong đứng lên. “Cô cho rằng cô dựa vào quan hệ để vào đây, thì có thể coi trời bằng vung sao?”

“Nói xin lỗi!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói.

“Tôi sẽ không xin lỗi.” Diệu Tinh lắc đầu. “Tiêu Lăng Phong, tôi không nợ anh, tôi không có lý do gì để cho anh ức hiếp.”

“Không nợ tôi sao? Tốt cho một câu không nợ tôi.” Tiêu Lăng Phong thô bạo kéo Diệu Tinh qua. “Cô nói lại một lần nữa” Tiêu Lăng Phong nghiến răng.

“Tôi nói tôi không nợ anh!” Diệu Tinh giãy giụa. “Tiêu Lăng Phong, tôi sẽ không ngồi yên mặc cho các người nhục nhã, tôi sẽ không xin lỗi!”

“Diệu Tinh, tôi đã cho cô cơ hội rồi.” Đột nhiên Tiêu Lăng Phong thu hồi tức giận, bật cười. Diệu Tinh ngửi thấy được mùi nguy hiểm từ nụ cười này. “ Con người của tôi rất công bằng, Tiêu Lăng Phong cười, cô đã không nhận sai, vậy thì cô ấy mắng cô cái gì thì cô mắng lại cái đó. Sau đó… Lisa tiểu thư, đánh cô ta một tát, cô ta tát cô như thế nào, thì cô trả lại như thế!”

“Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh đang muốn nói gì đó, Lisa đã quăng đến một cái tát. “Chát!” Một cái tát vang dội, lỗ tai Diệu Tinh vang lên những tiếng “ông ông”, cô ngã ngồi trên mặt đất, một giọt máu chảy ra từ khóe miệng, thậm chí móng tay sắc nhọn của Lisa còn cào rách da mặt cô. Một vết xước nhỏ dài, ở trên gò má đã sưng lên, vô cùng đau đớn.

Diệu Tinh lắc lắc đầu, sờ sờ khóe miệng, nhìn vết máu đỏ tươi, cô nở nụ cười, “Tiêu Lăng Phong, anh quả thật là có thù nhất định sẽ trả. Hôm qua vừa mới nói anh sẽ nhớ kỹ, hôm nay anh đã trả trở về rồi!”

Tiêu Lăng Phong vẫn đứng yên, nhìn Lisa một cái. “Bây giờ còn cảm thấy uất ức không?”

Lisa ủy khuất thút thít. “Nhưng… Nhưng cô ta đánh tôi ở trước mặt nhiều người.”

“Được!” Tiêu Lăng Phong gật đầu một cái, đi tới bên cạnh Diệu Tinh, hơi nâng cằm cô lên “Diệu Tinh, nó xin lỗi.”

“Tôi không nói!” Diệu Tinh quật cường nói.

“Tại sao cô không học được chút ngoan ngoãn nào?” Anh ta nắm cằm Diệu Tinh, vốn dĩ khóe miệng đã sưng lên, lại bị Tiêu Lăng Phong nắm lấy, càng thêm đau đớn. “Diệu Tinh, đừng quên…, Trình Ngự… Vẫn còn trong bệnh viện!” Anh ta nhẹ nhàng nhắc nhở bên tai Diệu Tinh. “Bệnh tình của ông ta chỉ vừa mới ổn định, nếu như là vì thiết bị xảy ra vấn đề gì…”

“Tiêu Lăng Phong, anh vô sỉ.” Diệu Tinh nắm tay thật chặt.

“Nói xin lỗi!” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng nói. “Nếu không… Tôi sẽ làm cho Trình Ngự không thấy được mặt trời ngày mai!”

“Haizz…” Diệu Tinh cười khổ, nói luật pháp ở trước mặt người đàn ông, thật giống như đang kể chuyện cười! Cô giơ tay lên lau lau nước mắt, từ từ đứng dậy. “Lisa tiểu thư, thật xin lỗi!” Diệu Tinh nói xong, cong người xuống, thái độ thật nhúng nhường. “Cô nói đúng, tôi không nên phản bác cô, không nên ra tay, xin cô đại nhân đại lượng không chấp lỗi tiểu nhân.”

Thái độ của Diệu Tinh thay đổi nằm ngoài suy đoán của Lisa, cô vốn dĩ muốn nhân cơ hội này dạy dỗ Diệu Tinh thật tốt, nhưng cô ta nói xin lỗi, mình cũng đã dùng sức gấp nhiều lần để đánh cô ta, nói thêm nữa thì lại làm mình có vẻ hẹp hòi.

“Không có, không có việc gì!” Cô ta nức nở, phát huy sự nhu nhược vô cùng tinh tế. Trình Diệu Tinh, không sao cả, sau này… Sẽ còn rất nhiều cơ hội…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK