• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 39: Gặp thêm lần nữa

Trong phòng bệnh, sau khi khóc lớn một trận, Diệu Tinh đã tỉnh táo hơn, cô tựa vào trên giường, dường như không hề cảm thấy đau đớn trên lưng, trong đầu, vẫn luôn là gương mặt mới vừa gặp đó…

Tiêu Lăng Phong gắt gao nhìn chằm chằm Diệu Tinh. Cô cũng chỉ là đi ra ngoại dạo một lát, tại sao lúc trở về lại thành thế này! Anh cẩn thận quan sát Diệu Tinh, muốn tìm ra một chút gì đó, nhưng mà… Anh đã thất bại, muốn mở miệng hỏi cho rõ, lại cảm thấy cô ta như thế nào, không có liên quan đến mình.

Hạ Cẩm Trình, hẳn là anh ta sẽ biết đúng không, haizz… Trình Diệu Tinh, cô có chuyện lại tình nguyện nói cho một người chỉ mới quen biết có mấy ngày, cũng không muốn nói với tôi, nếu đã như vậy, tôi cũng chẳng muốn quản. Nghĩ tới đây, anh dứt khoát hất tay đi ra ngoài.

Nghe tiếng đóng cửa, Diệu Tinh từ từ ngẩng đầu lên. Ngón tay từ từ cuộn lại, nắm chặt ga giường, vì dùng nhiều sức mà tay run rẩy. Tiêu Lăng Phong, anh là hung thủ giết người, hung thủ giết người. Ngực cô vì hô hấp kịch liệt mà phập phồng, nước mắt trong mắt từng giọt từng giọt lăn xuống.

Ngoài cửa sổ, càng lúc âm u, tựa như lúc nào cũng sẽ mưa, cô đi chậm rãi đến bên cửa sổ, tay vịn vào thủy tinh. Trời lại sắp mưa! Đau đớn, chầm chậm lan tràn ở đáy lòng.

Ngoài cửa sổ, những người nhân lúc trời tối để hóng mát từ từ đứng dậy, trở lại phòng bệnh, để tránh mưa to đột nhiên ập tới, làm ướt mình. Diệu Tinh chậm chạp đi ra ngoài. Giữa đám đông bệnh nhân, cô có vẻ phờ phạc, rũ rượi, tựa như bệnh rất nghiêm trọng.

Buồn bã ngẩng đầu lên, muốn nhìn xem phải bao lâu mới có thể xuyên qua đám đông này để đi ra bên ngoài, ở chỗ này, cô buồn bực hơn hít thở sắp không thông. Nhưng trong nháy mắt ngẩng đầu lên.

Roẹt… Một tia chớp xé rách bầu trời, đại sảnh sáng ngời như ban ngày. Cũng trong nháy mắt này, cô lại nhìn thấy gương mặt đó.

“Mộ Thần!” Diệu Tinh kêu lên một tiếng, sau đó muốn xông tới nhìn cho rõ ràng, nhưng vào lúc này, có quá nhiều người, trước khi cô chạy qua, chỉ có thể lớn tiếng kêu.

“Mộ Thần!” Diệu Tinh gấp đến mức bật khóc. Sẽ không thể sai được, trong một ngày lại hai lần nhìn thấy gương mặt này.

Giữa dòng người hối hả, giọng nói Diệu Tinh cực kỳ chói tay. Nhưng tiếng hét của cô vẫn không hấp dẫn được sự chú ý của người kia. Diệu Tinh càng gấp gáp, lại càng không thể đi qua được. Đợi đến lúc cô đi ra được bên ngoài, bóng dáng kia, lại không nhìn thấy một lần nữa!

Diệu Tinh lảo đảo nghiêng ngả chạy giữa đám người, lớn tiếng gọi tên Mộ Thần, mới vừa rồi, rõ ràng anh đang ở trước mắt, ngay cả, nụ cười cũng rõ ràng như thế.

“Mộ Thần, anh đang ở đâu, ra đây, ra đây đi!” Diệu Tinh kêu khóc. “Mộ Thần!”

Người tới người lui nhìn Diệu Tinh kêu khóc, giữa đám đông cô đi trong vô định va chạm vào người khác, cuối cùng té lăn trên đất. Tuy nhiên lại không ai đến đỡ cô dậy, giờ phút này Diệu Tinh cực kỳ nhếch nhác, không biết từ lúc nào mà giày đã mất một chiếc, vết thương sau lưng nứt ra, chảy máu, máu thấm ướt áo cô.

“Mộ Thần, anh ở đâu!” Diệu Tinh ngồi dưới đất bất lực kêu la. “Mộ Thần, em là Diệu Diệu, anh ra đây, ra đây đi…” Cánh tay không còn sức lực chống lên mặt đất, giọng nói Diệu Tinh đầy đau khổ.

Mưa to, trong nháy mắt đã tầm tã trút xuống, Diệu Tinh ngồi trong mưa, một chút ý định muốn đứng dậy cũng không có. Cô khóc, nước mưa lạnh léo, làm cho cô tỉnh táo hơn, Mộ Thần, Mộ Thần đã chết rồi…

“Mộ Thần, trở lại, trở lại đi…” Diệu Tinh ngẩng đầu lên, đối diện với bầu trời mà gào thét. “Ông trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…” Diệu Tinh hét lên, lảo đảo nghiêng ngã chạy ra khỏi bệnh viện.

=======

Chương 40: Anh trả Mộ Thần lại cho tôi

Cơn mưa này rất lớn, dường như che khuất tầm nhìn của mọi người, Tiêu Lăng Phong không biết vì sao mà tâm phiền ý loạn, muốn tìm một nơi yên tĩnh, mà nơi thanh tịnh đó, lựa chọn đầu tiên chính là căn hộ của Diệu Tinh.

Tiêu Lăng Phong mở cửa nhà Diệu Tinh ra, vốn dĩ nên không có ai ở trong nhà, lại truyền tới tiếng động, Tiêu Lăng Phong giật mình, nơi này là chung cư cao cấp, trị an rất tốt, làm sao có thể có kẻ trộm, giải thích duy nhất là…

“Cô không ở yên trong bệnh viện, ai cho cô chạy đến đây?” Anh nói xong mở đèn lên. Nhưng tình cảnh trước mắt lại suýt hù chết anh.

Diệu Tinh ướt sũng, mệt mỏi ngồi bệt dưới đất, bên cạnh là một hộp rượu còn nguyên, nhìn vỏ chai xung quanh cô, dễ dàng nhận thấy cô đã uống quá nhiều.

“Trình Diệu Tinh, ai cho cô uống rượu.” Tiêu Lăng Phong bước nhanh tới, trên người cô ta còn có vết thương, lại còn dám uống rượu. “Không được uống nữa.” Anh đoạt lấy chai rượu trong tay cô.

“Trả lại cho tôi!” Diệu Tinh bất mãn kêu lên.

Tiêu Lăng Phong nhìn gương mặt đầy nước mắt của Diệu Tinh, trong lòng co rút thật mạnh một cái. “Cô làm sao vây?”

“Tôi muốn uống rượu, đưa cho tôi.” Diệu Tinh đưa tay lấy lại, Tiêu Lăng Phong tức giận ném chai rượu ra xa, lộc cộc lộc cộc, cái chai lăn mấy vòng trên mặt đất, rượu chảy tràn ra ngoài.

“Anh làm gì thế, trả rượu lại cho tôi.” Diệu Tinh dùng sức thoát khỏi vòng tay của Tiêu Lăng Phong.

“Đừng làm loạn nữa.” Tiêu Lăng Phong quát lên. “Trình Diệu Tinh, cô nổi điên cái gì.”

Tiếng quát của Tiêu Lăng Phong làm Diệu Tinh chấn động, hoảng sợ, cô chậm rãi ngẩng đầu lên, dưới ánh đèn, khuôn mặt nhỏ nhắn loan lổ nước mắt của Diệu Tinh nhìn như thế nào cũng làm người khác đau lòng.

“Đã xảy ra chuyện gì?” Đây là lần đầu tiên, Tiêu Lăng Phong nói chuyện nhỏ nhẹ với Diệu Tinh, trong giọng nói, dường như có chứa chút dịu dàng.

Diệu Tinh không nói lời nào, chỉ nhìn người đàn ông trước mặt.

“Làm sao?” Đợi thật lâu mà Diệu Tinh không nói gì, Tiêu Lăng Phong nôn nóng. “Nói chuyện với cô đó!”

“Tiêu Lăng Phong.” Diệu Tinh từ từ mở miệng. “Tôi trả lại cho các người một đứa bé, anh có thể trả Mộ Thần lại cho tôi sao?” Cô giống như một đứa trẻ nghĩ không ra vấn đề. “Anh trả Mộ Thần lại cho tôi có được hay không?” Diệu Tinh nghẹn ngào, trong giọng nói tràn đầy sự cầu xin. “Anh trả Mộ Thần lại cho tôi, trả lại cho tôi…”

Tiêu Lăng Phong hoàn toàn kinh ngạc đến ngây người, anh nhìn cánh môi mấp máy của Diệu Tinh. Mộ Thần, thì ra cô khóc thành ra thế này là vì Mộ Thần. Nắm thật chặt quả đấm, trong mắt Tiêu Lăng Phong tràn ngập tức giận.

“Trình Diệu Tinh.” Anh nắm bả vai Diệu Tinh.

“Trả Mộ Thần cho tôi…” Hình như không nghe thấy giọng nói của Tiêu Lăng Phong. Diệu Tinh vẫn nỉ non như cũ, tay nắm chặt lấy vạt áo của Tiêu Lăng Phong. “Tôi rất yêu anh ấy, rất yêu…”

Ngực Tiêu Lăng Phong kịch liệt phập phồng, nhìn cô gái trước mặt khóc đến thê thảm như vậy vẫn một mực gọi tên Mộ Thần, nghe cô nói yêu anh ta… Nhưng lúc anh muốn nổi giận, Diệu Tinh lại ngủ thiếp đi. Ngón tay nắm bả vai Diệu Tinh lại chặt hơn một chút, môi Diệu Tinh khẽ mở, nghĩ tới câu: anh trả Mộ Thần lại cho tôi có được hay không. Anh đã muốn bóp chết người này rồi.

“Mộ Thần, Mộ Thần.” Tiêu Lăng Phong cắn răng, kéo mạnh Diệu Tinh vào trong ngực, tức giận hôn lên môi cô. Anh không muốn nghe thấy cái tên này từ trong miệng Diệu Tinh, ra sức trằn trọc, mút hôn, thật giống như muốn phát tiết lửa giận trong lòng. Trình Diệu Tinh, tôi không cho phép trong lòng cô nghĩ đến người khác, nhất định không cho phép…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK