• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 31: Hiểu lầm chí mạng

Lời nói của Diệu Tinh, đã hoàn toàn chọc giận Tiêu Lăng Phong, anh ta thô lỗ đẩy Diệu Tinh ngã trên giường.

“Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi sẽ để cô biết cái gì gọi là bẩn…” Tiêu Lăng Phong nói xong, tay đưa về phía Diệu Tinh, thời điểm Diệu Tinh cảm thấy tiêu rồi, thì đột nhiên Tiêu Lăng Phong bị kéo ra. Rầm! Anh ta đụng lưng vào cạnh bàn. Cơn đau dữ dội làm anh ta cau mày.

“Tiêu Lăng Phong anh cũng chỉ biết bắt nạt người khác thôi sao?” Hạ Cẩm Trình nhíu mày.

“Anh tới đây làm gì?” Tiêu Lăng Phong trợn mắt.

“Chuyện này không có liên quan đến anh!” Hạ Cẩm Trình nói. “Tiêu Lăng Phong, tôi nói rồi, sẽ có báo ứng! Nhưng… Tôi không ngờ, báo ứng lại đến nhanh như thế!” Nhìn thấy dáng vẻ Tiêu Lăng Phong bị đụng đến thê thảm, anh mỉm cười nói. Sau đó xoay mặt qua nhìn thấy sắc mặt trắng bệch của Diệu Tinh.

“Cô làm sao vậy?”

“Tôi không sao!” Diệu Tinh lắc đầu một cái. “Cẩm Trình, hôm qua cảm ơn anh!” Diệu Tinh yếu ớt cười. Cô không biết, nếu như không có Hạ Cẩm Trình, hiện tại không biết có phải mình sẽ nằm trong nhà tang lễ hay không.

Hạ Cẩm Trình khiêu khích một lần nữa lại hoàn toàn bị xem nhẹ, cuối cùng, Tiêu Lăng Phong cũng bộc phát.

“Hạ Cẩm Trình, anh tự đâm đầu vào chỗ chết!” Tiêu Lăng Phong nói xong, đánh một quyền tới.

“Tiêu Lăng Phong, anh làm gì đấy!”Nhìn thấy Tiêu Lăng Phong xông qua, Diệu Tinh ôm lấy Hạ Cẩm Trình cản một quyền kia. Tiêu Lăng Phong không kịp dừng lại, một quyền này, đành phải rơi vào người Diệu Tinh. Diệu Tinh đau đến run rẩy.

“Diệu Tinh, cô có sao không?” Hạ Cẩm Trình hét lên. “Tiêu Lăng Phong, anh điên rồi!”

“Ơ, Diệu Tinh, cô sao lại che chở cho anh ta!” Tiêu Lăng Phong châm chọc. “Thế nào, lúc tôi không có mặt, đã xảy ra chuyện gì?”

“Tiêu Lăng Phong, anh ở đây nói nhăng nói cuội gì đó!” Hạ Cẩm Trình đỡ lấy Diệu Tinh, giận đến mức rống to lên.

“Thế nào? Đau lòng sao?” Tiêu Lăng Phong cay nghiệt hỏi. “Cẩm Trình, tôi chưa bao giờ biết, anh lại có hứng thú với giày cũ của người khác!”

“Anh nói cái gì?”Hạ Cẩm Trình nghiến răng.

“Tôi nói là cô ấy đã ngủ với tôi rồi, là tôi chơi còn sót lại, tôi chơi chán cô ta, nếu như anh thích, tôi sẽ đưa cho anh, các người không cần lén lén lút lút.” Tiêu Lăng Phong mỉm cười.

Diệu Tinh giận đến phát run, đang muốn cho Tiêu Lăng Phong một cái tát, đúng lúc này, cửa phòng bệnh bị đẩy ra. Đường Nhã Đình run rẩy đứng trước cửa, từng giọt từng giọt nước mắt rơi xuống.

“…Nhã Đình!” Một lúc lâu sau, Tiêu Lăng Phong mới phát ra tiếng nói.”Nhã Đình, sao em lại ở đây…”

“Lăng Phong, anh vừa mới nói gì?” Đường Nhã Đình khóc lóc hỏi. “Anh nói là sự thật sao?”

“Không phải! Tiêu Lăng Phong lắc đầu. “Nhã Đình, em nghe anh giải thích!”

“Em đều nghe hết, anh còn chối!” Đường Nhã Đình hét to. “Tiêu Lăng Phong, nếu không phải hôm nay em nghe được, anh còn muốn lừa gạt em bao lâu!”

“Nhã Đình, em phải nghe anh giải thích, bọn anh thật sự không có gì cả!”

“Đủ rồi!” Đường Nhã Đình quát lên. “Tiêu Lăng Phong, cuối cùng tôi đã biết, tai sao anh lại không lạnh không nóng với tôi, thì ra, anh đã chán tôi rồi!”

“Thật sự anh không có!” Tiêu Lăng Phong giải thích, anh quay mặt qua nhìn chằm chằm Diệu Tinh và Hạ Cẩm Trình. Trong lòng anh đã nhận định, đây là do bọn họ thông đồng với nhau, Trình Diệu Tinh, dám bày kế với tôi, cô tự đâm đầu vào chỗ chết.

“Tiêu Lăng Phong!” Vào lúc này, Tiêu Lăng Phong vẫn còn nhìn Diệu Tinh, Đường Nhã Đình càng cảm thấy tức giận. “Anh đã chán tôi, tôi cũng không làm chậm trễ hai người, chúng ta kết thúc rồi, tôi không muốn nhìn thấy anh nữa!” Đường Nhã Đình hét xong, xoay người chạy đi.

=======

Chương 32: Nhục nhã trong phòng tắm (1)

Tiêu Lăng Phong đuổi theo Đường Nhã Đình, Hạ Cẩm Trình cũng nhanh chóng rời khỏi, Diệu Tinh đứng trong phòng tắm, từ từ cởi quần áo, soi gương, nhìn tấm lưng bầm đen. Đụng nhẹ một cái, Diệu Tinh đau đến nhíu mày.

Rầm! Không chút dấu hiệu nào, cửa phòng tắm bị đá mở văng ra. Quay đầu lại, nhìn thấy Tiêu Lăng Phong, Diệu Tinh bất giác lui về sau một bước.

“Anh làm gì đấy…” Diệu Tinh chưa hỏi xong, đột nhiên Tiêu Lăng Phong kéo Diệu Tinh vào ngực.

“Thế nào? Hiện tại đã biết sợ?” Tiêu Lăng Phong lạnh lùng hỏi. “Trình Diệu Tinh, lá gan cô cũng không nhỏ, cô dám gài bẫy tôi!” Thình lình anh ta bóp lấy cổ Diệu Tinh. “Nói, tại sao phải làm như vậy?”

“Tôi không có!” Diệu Tinh nắm lấy cổ tay Tiêu Lăng Phong. Đang bị cảm, cơ thể của cô còn rất yếu, hoàn toàn không có sức lực để tránh né. “Tiêu Lăng Phong, anh, anh buông tôi ra!”

“Trình Diệu Tinh, có gan gài bẫy tôi, thì cô cũng phải có gan gánh chịu!”

“Tiêu Lăng Phong… Khụ… Rõ ràng là tự anh muốn nhục nhã tôi, mới bị Đường Nhã Đình nghe thấy, chuyện này có liên quan gì đến tôi!” die*n-d*[email protected] Diệu Tinh giãy giụa, cổ áo mở rộng xuống bả vai, vùng đất mềm mại trong áo lót như ẩn như hiện giữa quần áo và những sợi tóc.

“Trình Diệu Tinh, coi như là vậy, thì cô cũng không quên được đê tiện đi dụ dỗ đàn ông, có phải không!” Tiêu Lăng Phong cắn răng, chỉ muốn cắt đứt cổ Diệu Tinh. “Sao cô có thể không biết tốt xấu đến như thế!”

“Tiêu Lăng Phong!” Diệu Tinh rống to. “Anh buông tay ra!”

“Cô trăm phương ngàn kế quyến rũ tôi, không phải là hi vọng tôi sẽ làm như thế này với cô sao?” Tiêu Lăng Phong cắn răng. “Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi sẽ cho cô toại nguyện!” Tiêu Lăng Phong nói xong, đặt Diệu Tinh lên bồn rửa tay, đưa tay kéo quần áo Diệu Tinh.

“Tiêu Lăng Phong, anh làm cái gì đấy!” Diệu Tinh hoảng sợ hét lên.

“Cô kêu cái gì? Cũng không phải chưa từng nhìn, còn giả bộ trung trinh tiết liệt làm gì nữa, chẳng lẽ cô đã quên. Lần trước, tôi đã dùng ngón tay thỏa mãn cô?”

“Đừng nói nữa!” Diệu Tinh lắc đầu.

“Hay là, cơ thể của cô, người khác thì nhìn được, còn tôi thì không!” Tiêu Lăng Phong cười châm biếm, die&nd#an-le$q;uyd!on đưa tay kéo áo lót Diệu Tinh, có thể nhìn thấy từng vết bầm tím trên người cô. “Sao nào, Triệu Chí Viễn làm cho cô rất sảng khoái, đúng không?”

“Tiêu Lăng Phong, anh là cầm thú!”

“Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi sẽ cho cô biết, tôi ngay cả cầm thú cũng không bằng.” Tiêu Lăng Phong nói xong, tháo caravat cột cổ tay Diệu Tinh vào vòi nước.

“Tiêu Lăng Phong, anh… Anh muốn làm gì, buông tôi ra!”

“Không phải nhu cầu của cô không được thỏa mãn sao?” Khóe miệng Tiêu Lăng Phong nâng lên. Bàn tay chậm rãi lướt nhẹ trên thân thể Diệu Tinh. “Trình Diệu Tinh, hôm nay tôi sẽ cho cô biết, đắc tội với tôi sẽ có kết quả gì.”

“Đừng… Đừng mà!” Diệu Tinh lắc đầu kịch liệt. “Tiêu Lăng Phong, anh không thể làm thế với tôi!”

“Trình Diệu Tinh, cô sai rồi, hạng người đê tiện như cô, tôi sẽ không cần làm!” Anh ta nói xong, kéo mạnh quân áo Diệu Tinh xuống, toàn bộ thân thể phơi bày ngoài không khí, phía dưới cơ thể tiếp xúc với đá cẩm thạch lạnh như băng, lạnh đến tận xương tủy.๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m

Diệu Tinh giãy giụa, một cơn đau dữ dội ở sau lưng, cô nhớ lại, bên dưới cô là mảnh gương vỡ, mà giờ phút này, mảnh gương vỡ đang đâm vào cơ thể cô.

“Tiêu Lăng Phong, anh là tên khốn, anh sẽ chết không tử tế!” Diệu Tinh khóc lóc, cố gắng giãy giụa, vết thương trên cổ tay, vẫn chưa có khép miệng, bi nứt ra một lần nữa, máu chảy ra, nhuộm đỏ băng gạc, thậm chí thấm qua caravat. “Buông tôi ra…”

“Trình Diệu Tinh, dù tôi sẽ chết không được tử tế, thì tôi cũng sẽ kéo kẻ tiện nhân là cô xuống địa ngục với tôi!” Tiêu Lăng Phong phấn chấn hung ác nói, một tay bắt lấy cái chân đang quẫy đạp của Diệu Tinh.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK