Một tia chớp phá vỡ bầu trời, ngay sau đó tiếng sấm ầm ầm vang lên, tiếng sấm rền vang cộng hưởng với tiếng thủy tinh bị chấn động ông ông, cả thành phố bị cơn mưa tầm tã bao phủ.
“Mộ Thần, đừng đi, anh nghe em giải thích, Mộ Thần…” trên giường rộng lớn, cô gái mồ hôi chảy ròng ròng đang nỉ non, bàn tay nhỏ bé siết thật chặt cái chăn, nương theo những tia chớp thỉnh thoáng lóe sáng có thể nhìn thấy rõ ràng, những khớp xương trên bàn tay nhỏ bé của cô gái, trắng bạch từng cơn.
… Vẻ mặt như cực kỳ khổ sở, chân mày chau lại thật chặt xoắn lấy nhau. Trong mơ, tiếng còi cảnh sát và âm thanh xe cấp cứu, than khóc trong tiếng mưa rào rào, thật nhiều âm thanh kích thích thần kinh cô, thật là đau…
“Mộ Thần…” Từng giọt từng giọt nước mắt không ngừng rơi ra khỏi khóe mắt. “Mộ Thần, đừng đi… Đừng bỏ em lại…” cô gái cầu xin, đau đớn lắc đầu.
Két!!! Tiếng thắng xe bén nhọn và tiếng va chạm quanh quẩn bên tai, kích thích màng nhĩ cô gái, cô nhìn thấy hai chiếc xe hơi va vào nhau, sau đó…
“Mộ Thần!!!” Diệu Tinh sợ hãi thét lên, tỉnh lại. Cô thở hổn hển dữ dội, mái tóc ướt dẫm mồ hôi, dính trên mặt, nước mắt còn trên mặt, lăn dài, rơi xuống cái chăn trắng tinh phát ra tiếng vang rầu rĩ.
Rẹt!!! Tia chớp xuyên qua cửa sổ, làm cho toàn bộ căn phòng màu trắng càng thêm trắng bệch… Cả căn phòng lộ vẻ thê lương và u ám.
Diệu Tinh nắm chăn thật chặt, không sức lực đỡ lấy trán, lại là giấc mơ này. Mỗi khi sấm chớp rền vang, cô đều mơ thấy Mộ Thần, mơ thấy ánh mắt không cam lòng của anh, còn có… cô vĩnh viễn không có cách nào giải thích rõ hiểu lầm… Nhìn khung hình để đối diện giường, cô lảo đảo nghiêng ngã bò dậy, xông tới, thoáng chốc ôm khung hình vào ngực. “Mộ Thần…” Diệu Tinh nhẹ giọng nỉ non, cánh tay không ngừng dùng sức, như đang muốn nhét hình vào thân thể mình. “Tại sao lại biến thành như thế?”
Diệu Tinh nhìn tấm hình thì thầm. “Là, là anh ta nói, chỉ cần em bồi thường cho anh ta một đứa bé, anh ta sẽ không truy cứu trách nhiệm của anh, em không biết sẽ thành như thế, Mộ Thần, em không phản bội anh, không phản bội tình cảm của chúng ta, không phải…” Diệu Tinh từ từ ngồi xổm xuống, nước mắt chảy xuống…
Lúc này đã là sáng sớm, nhưng vì thời tiết âm u, ánh sáng trong phòng, mông lung mà u ám.
TV vẫn vang lên tiếng ông ông, bên trong đang phát lại, tin tức Chủ tịch Tập đoàn “Thiên Trì”, Tiêu Lăng Phong. “Thiên Tuấn” là công ty con của Thiên Trì, thời gian thành lập chỉ ba năm ngắn ngủi, đã nhảy lên đứng đầu thành phố T, tổng giám đốc bọn họ vừa quyên góp vào một cô nhi viện. Người dẫn chương trình khen ngợi việc làm từ thiện của Tiêu Lăng Phong, càng cố gắng tán dương năng lực siêu phàm của Tiêu Lăng Phong. Dù sao, “Thiên tuấn” trước đây là công ty Tần Lâm đã phá sản, nhìn vẻ mặt dối trá đang trò chuyện với người chủ trì, trong mắt Diệu Tinh xẹt qua oán hận sâu đậm hoàn toàn không tương xứng với gương mặt nhỏ nhắn đang tái nhợt, lạnh lùng cười một tiếng, bàn tay nhỏ bé nắm lại thật chặt, móng tay cắm sâu vào lòng bàn tay.
“Thiên Tuấn?” Đó là công ty nhà cô, là Tiêu Lăng Phong mượn gió bẻ măng đã thu mua, Diệu Tinh cười, nước mắt lại rơi xuống, anh ta thu mua công ty nhà họ Trình còn chưa đủ, anh ta còn hại chết Mộ Thần. Tại sao một hung thủ giết người còn có thể yên lành ngồi đó, thậm chí cao cao tại thượng nhìn xuống mọi thứ, cười đến gió xuân phơi.
“A!!!!” Diệu Tinh đột nhiên thét lên, xông tới, điên cuồng đẩy ngã TV xuống đất. Rầm!!! một tiếng động vang lên, TV rơi trên mặt đất, bốc lên một làn khói dày đặc, ngay lập tức không còn âm thanh nữa, Diệu Tinh để chân trần cố gắng đạp lên, mặc kệ mảnh vụn tivi có làm bàn chân bị thương hay không, chỉ dùng sức gào khóc, trút giận…
“A!!!!” rốt cuộc lúc tiêu hao hết chút sức lực sau cùng, Diệu Tinh té ngồi dưới đất, hét lớn. Tiêu Lăng Phong, anh là tiểu nhân dối trá, anh vì sao phải đối xử với tôi như vậy. Cái gì mà không truy cứu, cái gì mà bỏ qua, toàn bộ đều là giả, đều là cái bẫy mà thôi, anh ta vì cái gì, cũng chỉ vì muốn Mộ Thần nhìn thấy cô phản bội, nước mắt rơi xuống, Diệu Tinh cắn môi thật chặt. Nếu như, nếu như chưa từng gặp anh ta, nếu như… Cô không ngu ngốc rơi vào bẫy của anh ta, có phải Mộ Thần sẽ không chết, nhà họ Trình, cũng sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay…
=======
Chương 4: Gặp lại ác maBệnh viện.
Trong phòng nấu nước, một lần nữa Diệu Tinh bị giấc mơ đêm hôm qua làm mất hồn.
“Á!!!” đầu ngón tay bị một cơn đau đớn bén nhọn, gọi suy nhĩ Diệu Tinh trở về. Nhìn ngón tay bị nước sôi làm đau đến đỏ bừng, Diệu Tinh vội vàng mở nước lạnh, xối vào.
Trong hành lang bệnh viện giờ phút này thật yên tĩnh, buổi trưa, mọi người đang nghỉ ngơi, giấu ngón tay bị phỏng vào trong túi áo, Diệu Tinh mới yên tâm thu lại buồn bực, tuyệt đối không thể để mẹ nhìn thấy vết thương, nếu không bà sẽ rất đau lòng.
“Trình tiểu thư.” Y tá nhìn Diệu Tinh, cười gượng. “Các người không thể kéo dài tiền thuốc được nữa, tiếp tục như thế, chúng tôi chỉ có thể để các người xuất viện.”
“Cô y tá…”
“Trình tiểu thư, có thời gian, thì đi đóng nhanh đi.” Y tá nói xong, vội vã bỏ đi.
Tiền thuốc, mình phải đi đâu để kiếm nhiều tiền như vậy. Diệu Tinh mất hồn đi ra khỏi thang máy, vẫn cúi đầu. “Bùm!!” Do cúi đầu, cô đụng thật mạnh vào của kiếng, cô xoa xoa cái trán. Xoay người đi ra ngoài.
Thang máy mở rộng, Tiêu Lăng Phong vẫn đứng ở đó, nhìn Diệu Tinh thất hồn lạc phách, một nụ cười âm trầm hiện trên môi anh.
“Xem ra, tin tức về Thiên Tuấn thật sự đã kích thích Trình Ngự. Đi điều tra tình huống Trình Ngự nhập viện.” Anh quay đầu lại, phân phó cho trợ lý, sau đó anh đi theo Diệu Tinh ra ngoài.
Sau cơn mưa, thời tiết vẫn còn chút lạnh lẽo. Diệu Tinh đi trên con đường mòn, đi về phía rừng cây sau bệnh viện, bình thường nơi này không có ai. Diệu Tinh đang đi, đột nhiên cảm giác có người đi theo sau lưng. Mới vừa xoay người, ngay lập tức bị người đó kéo lấy cổ tay, cả người bị ấn vào thân cây.
“Anh…” Diệu Tinh vừa mở miệng thì sửng sốt.
“Nhìn thấy tôi, hình như cô cảm thấy rất khiếp sợ nha.” Tiêu Lăng Phong khóe miệng hơi nâng lên.
“Tiêu Lăng Phong, anh thả tôi ra.” Diệu Tinh giãy giụa. Anh ta tại sao lại ở đây.
“Vì sao tôi phải thả cô ra?” Tiêu Lăng Phong hỏi, chẳng những không buông ra ngược lại còn dựa vào gần hơn. “Diệu Tinh, cô đẹp hơn ba năm trước đây rất nhiều.” Anh mập mờ kề sát vào tai Diệu Tinh.
“Tiêu Lăng Phong, anh là tên khốn kiếp, nếu không buông tay, tôi sẽ gọi cứu mạng đó.” Diệu Tinh tìm cách giãy giụa, nhưng cổ tay bị siết thật chặt, không cách nào thoát khỏi, cô cảm thấy hình như cổ tay của mình sắp bị bóp nát. “Tiêu Lăng Phong, anh muốn làm gì?” Diệu Tinh ngẩng đầu, oán hận nhìn chằm chằm Tiêu Lăng Phong.
“Gọi đi, gọi càng lớn tiếng càng tốt.” Tiêu Lăng Phong thờ ơ nhún vai. “Làm cho tất cả mọi người đều đến xem một chút, cha bị bệnh liệt giường, con gái ở nơi này hẹn hò với đàn ông, Diệu Tinh, tôi có thể tưởng tượng được những tấm hình đó.” Anh nói xong, kéo tay Diệu Tinh lại gần môi, đôi môi mạnh mẽ dán xuống. “Tôi cũng không thể chờ đợi nữa, muốn mọi người biết quan hệ của chúng ta.”
“Uhm.” Vết phỏng trên tay bị đụng vào, Diệu Tinh đau đến nhíu mày.
“Tiêu Lăng Phong, anh là tên lưu manh, ai có quan hệ với anh.”
“Thân mật với người phụ nữ của mình, sao lại là lưu manh?” Anh nâng cằm Diệu Tinh lên, cả người cũng ép tới. “Toàn thân cô đều đã nhìn qua, bị hôn một cái thì có sao đâu?”
“Tiêu Lăng Phong, anh thật đê tiện…” Diệu Tinh giơ tay lên, muốn tát thật mạnh vào mặt anh ta, nhưng cổ tay của cô lại bị Tiêu Lăng Phong nắm trong tay.
“Tôi không phủ nhận tôi đê tiện, nhưng như vậy thì thế nào? Thành phố T có ai không biết, tôi, Tiêu Lăng Phong làm nhiều việc thiện chứ? Bọn họ cũng đều biết, tôi lấy danh nghĩa cá nhân, vừa mới quyên góp vào một cô nhi viện, cha của cô không phải cũng bởi vì chuyện vui này mà vào bệnh viện.”
“Anh là cầm thú, buông tôi ra, buông tôi ra.” Diệu Tinh điên cuồng kêu, tuy nhiên không có cách nào thoát khỏi, hai tay của cô vì bị Tiêu Lăng Phong siết chặt, máu không thể lưu thông, dần dần, bàn tay nhỏ bé biến thành màu xanh tím. “Diệu Tinh, cô đã phạm vào điều cấm kỵ của tôi.” Tiêu Lăng Phong nhẹ giọng nhắc nhở. “Lần này, tôi không so đo với cô, nếu như có lần sau…” Khóe miệng anh hơi nâng lên. “Cô sau này sẽ trở thành nhà thiết kế, tay… sợ rằng sẽ không cầm được viết để vẽ nữa rồi.” Anh thương tiếc chép miệng. “Khi đó Trình Ngự và Khương Ngọc Khiết phải sống thế nào đây? Tiền thuốc men kếch xù, phải làm sao đây…”