**********
Chương 448: Chôn cất Tiểu Bắc
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Dì Trương, đừng nhắc những chuyện nhỏ nhặt này nữa, chuyện chúng ta cần làm trước mắt là chôn cất tro cốt của Tiểu Bắc đã", Lâm Hàn lại nói.
Cơ thể Trương Quế Như khẽ run, gật đầu đáp:
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ừ".
Phía sau nhà trình tường của họ Nhan là một ngọn đồi, trên ấy đầy rẫy cây cỏ xanh um tươi tốt, dòng suối uốn lượn trong vắt, hết thảy tạo nên một khoảng trời thiên nhiên sinh động.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong làn gió mát, không ngừng vang vọng tiếng chim hót véo von, thế nên Nhan Thành đã quyết định chôn cất Tiểu Bắc ở nơi đây.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
3 giờ chiều, giữa sườn đồi xanh.
Một ngôi mộ bằng đá vừa được xây xong, hũ tro cốt của Tiểu Bắc đã được chôn ở bên trong.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trước mộ đang bày một cái chậu sắt, trong đó chứa giấy tiền vàng bạc đã cháy gần hết, những đốm lửa nhỏ vẫn còn bắn ra tí tách.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Cả nhà ba người Nhan Thành đứng trước mộ đều lộ vẻ vô cùng đau buồn, khóe mắt vẫn còn rưng rưng.
"Tiểu Bắc, anh yên nghỉ nhé!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn cũng đứng đấy, cúi người trước mộ với vẻ mặt thương tiếc.
Tro cốt của Hoàng Liệt không được chôn chung, chỉ đặt ở bên cạnh ngôi mộ của Tiểu Bắc.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
...
Sáng sớm hôm sau.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trước nhà trình tường, Lâm Hàn và Ngô Xuyên cùng mấy người Tôn Hàn Các đều đã lên xe.
Chuyện của Tiểu Bắc đã xử lý xong, Lâm Hàn chuẩn bị rời đi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Dì Trương, chú Nhan, đây là số điện thoại của cháu", Lâm Hàn đưa tới một tờ giấy:
"Nếu sau này cuộc sống chú dì có khó khăn gì, bất cứ lúc nào cũng có thể liên lạc với cháu, cháu sẽ hỗ trợ hai người".
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Cám ơn cháu, Lâm Hàn", Trương Quế Như nhận lấy tờ giấy: "Hay cháu ở lại thêm mấy ngày đi, nhà chú dì tuy không đầy đủ tiện nghi, nhưng vẫn đủ ăn".
"Bên kia còn có việc đợi cháu về xử lý, không thể chậm trễ thêm nữa ạ", Lâm Hàn áy náy mỉm cười.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Vậy à!"
Trương Quế Như cũng không gò ép nữa, vẻ mặt chỉ hơi thất vọng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Anh Hàn!"
Bỗng nhiên, Nhan Thành mở miệng, ở chung với nhau một đêm, quan hệ giữa cậu ấy và Lâm Hàn cũng thân thiết hơn, vì thế đã đổi thành gọi là "anh Hàn".
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Sao vậy?", Lâm Hàn hỏi.
"Tôi...tôi muốn đi theo anh, sau này ra sức làm việc dưới trướng của anh", Nhan Thành khẽ cắn răng nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Tiểu Thành, con..."
Nghe thế, sắc mặt Trương Quế Như và Nhan Đại Sơn đều thay đổi, không ngờ đột nhiên Nhan Thành lại đưa ra quyết định này.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Lâm Hàn cũng ngẩn ra, anh nói:
"Cậu chắc chứ? Tuy trông bề ngoài tôi rạng rỡ thế thôi, nhưng đằng sau cũng phải trải qua không ít trận chém giết sinh tử, muôn vàng trắc trở. Cậu đi theo tôi sẽ rất nguy hiểm đấy, tôi cũng lo cậu sẽ giẫm vào vết xe đổ của Tiểu Bắc, đến lúc đó, tôi sẽ rất áy náy".
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Vả lại, cậu đi rồi thì bố mẹ cậu phải làm sao? Ai chăm sóc hai người họ đây?"
"Tôi đã quyết định rồi!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhan Thành gật đầu, ánh mắt kiên định: "Dù có thế nào tôi cũng muốn đi theo anh, bởi vì tôi tin rằng, theo anh rồi, tôi sẽ trở nên mạnh mẽ hơn!"
"Mấy hôm trước, lúc Trần Tiếu dẫn người đến đòi tôi 2 triệu, tôi rất căm hận, hận bản thân mình vì sao lại yếu đuối đến thế, tôi muốn chống lại, nhưng nhận ra bản thân không có đủ sức làm chuyện đó".
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Vì vậy, tôi rất muốn được trở nên trở nên mạnh mẽ, chỉ khi tôi đủ sức mạnh thì mới có thể bảo vệ mình, bảo vệ người thân", Nhan Thành siết chặt nắm tay:
"Nếu tôi cứ ngây ngốc ở thôn họ Nhan, đâu ai sẽ chắc chắn được những chuyện mấy hôm rồi sẽ tái diễn nữa hay không? Dù Triệu Cương và Trần Tiếu đã đi tù, nói không chừng chẳng bao lâu nữa sẽ lại xuất hiện Triệu Cương và Trần Tiếu khác thì sao, đến khi đó, anh Hàn không còn ở đây nữa thì tôi biết làm gì đây?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nghe đến đây, cả Nhan Đại Sơn và Trương Quế Như đều lặng thinh.
"Tiểu Thành, mẹ ủng hộ con!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trương Quế Như lên tiếng: "Mẹ tin tưởng vào phẩm chất của Lâm Hàn, cậu ấy là người tốt bụng, dám gánh vác trách nhiệm, con đi theo cậu ấy chắc chắn sẽ làm nên việc lớn!"
"Tiểu Thành, bố cũng ủng hộ con!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhan Đại Sơn cầm tẩu thuốc, rít một hơi rồi nói: "Thôn họ Nhan dù sao cũng quá nhỏ. Bố tin Lâm Hàn sẽ đưa con ra khỏi nơi miền núi hẻo lánh này mà ngắm nhìn thế giới rộng lớn bên ngoài!"
"Bố, mẹ!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nước mắt Nhan Thành trào ra, không ngờ bố mẹ lại quả quyết ủng hộ anh như vậy.
"Nhưng khi con đi rồi, ai sẽ chăm sóc bố mẹ đây...", Nhan Thành nức nở nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Haha, yên tâm đi, bố mẹ chỉ mới 50 thôi mà, vẫn ra đồng làm việc được đấy, cần ai đến chăm sóc đâu!", Nhan Đại Sơn cười ha hả nói:
"Con cứ yên tâm xông xáo ra đời đi! Đến lúc đó, áo gấm về làng, lái một chiếc xe hơi về giống như Lâm Hàn nhé!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Đúng đó, con không cần lo lắng cho bố mẹ đâu, vẫn còn khỏe chán mà!", Trương Quế Như cũng nói.
"Vâng ạ!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nhan Thành lau nước mắt, tầm mắt chuyển sang người Lâm Hàn:
"Anh Hàn, anh đồng ý cho tôi theo anh chứ?"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ánh mắt Lâm Hàn chớp động, trong đầu lại hiện lên hình bóng Tiểu Bắc chắn đạn cho anh.
"Nếu cậu quả thật muốn liều mạng với tôi, tôi cũng nhắc trước là sự lựa chọn này rất nguy hiểm, thậm chí còn có thể mất mạng, cậu... chắc chắn chứ?", Lâm Hàn hỏi.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Chắc chắn!"
Nhan Thành gật đầu thật mạnh.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Cậu lên xe đi", Lâm Hàn không dông dài nữa.
Với Lâm Hàn mà nói, tính cách Nhan Thành rất tốt, hiếu thảo bố mẹ, lại có chí khí, vì vậy không nên chôn vùi cả đời ở miền núi hẻo lánh này, cậu ấy cần mở mang hơn về thế giới bên ngoài.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Đương nhiên, việc này cũng có nghĩa sẽ phải đối mặt với nhiều tình huống nguy hiểm hơn.
Vì thế, Lâm Hàn đã giao quyền chọn lựa vào tay cậu ấy.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Vâng!"
Ánh mắt Nhan Thành bừng sáng, nhảy lên xe.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Brừm brừm...
Ngô Xuyên khởi động xe.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Dì Trương, chú Nhan, bọn cháu đi nhé!", Lâm Hàn hướng ra ngoài cửa kính nói.
"Bố mẹ..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Trong mắt Nhan Thành lại ngấn lệ.
"Sau khi đến nơi nhớ gọi điện về nhé, chú ý an toàn, chuyện gì cũng phải nghe theo Lâm Hàn đấy".
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Ăn nhiều chút, đừng có nhịn đấy, trời lạnh thì phải mặc ấm vào!"
Hai người liên tục nhắc nhở.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Con biết rồi bố mẹ..."
Nhan Thành nức nở nói.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Ánh mắt Trương Quế Như và Nhan Đại Sơn lại nhìn về phía Lâm Hàn, đồng loạt cúi người:
"Lâm Hàn, Tiểu Thành trông cậy vào cháu!"
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Yên tâm ạ... Cháu nhất định sẽ chăm sóc tốt cho Tiểu Thành", Lâm Hàn nghiêm túc gật đầu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
GMC quẹo cua, chầm chậm rời khỏi thôn họ Nhan.
Bóng hai người vẫn đứng đó rất lâu.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
...
Cùng lúc đó, tại ngân hàng Thiên Thụy ở Kim Lăng.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặt trời vừa lên, thời tiết rất ấm áp.
Cả người Chu Nhã Thiến đang trong bộ trang phục công sở màu đen, xinh đẹp tinh tế, tâm trạng cũng không tệ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Mặc dù nhà họ Hồng đã bị diệt, nhưng cô ta đã bước ra khỏi cái bóng của người bạn trai Hồng Phong đang bị giam giữ trong tù.
Bởi vì, khi còn ở bên cạnh Hồng Phong, cô ta cũng đã moi được không ít tiền, hoàn toàn đủ để nuôi bản thân, rồi lại tìm một con em nhà giàu khác.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Hơn nữa, công việc gần đây cũng rất suôn sẻ, ngoại trừ việc vẫn tiếp tục phụ trách hạng mục đầu tư tài chính, còn kiêm luôn hướng dẫn đào tạo người mới.
Hôm nay, cô ta sẽ dạy nhân viên mới nhậm chức nội dung các loại cấp bậc thẻ ngân hàng của Thiên Thuỵ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chu Nhã Thiến ôm tài liệu trong ngực, bước vào phòng đào tạo.
Bên trong đã ngồi sẵn mấy chục người mới, lúc vừa thấy Chu Nhã Thiến, trong mắt liền phát sáng cả lên.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Chu Nhã Thiến cũng đã quen với kiểu nhìn này từ lâu, cô ta mở tài liệu ra, bắt đầu hướng dẫn:
"Các loại thẻ của ngân hàng Thiên Thuỵ chúng ta đều dựa theo số tiền gửi của khách hàng, và nó sẽ không ngừng thay đổi".
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Thẻ màu trắng là loại tiêu chuẩn".
"Tiền gửi ngân hàng hơn 10 triệu tệ là màu vàng".
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Vừa nói, Chu Nhã Thiến vừa nhấn chuyển hình ảnh các loại thẻ trên màn hình chiếu bóng phía sau lưng mình.
Trong tay cô ta cũng cầm tài liệu có hình các loại thẻ.
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
"Tiền gửi ngân hàng hơn 100 triệu tệ là thẻ platinum".
"Tiền gửi ngân hàng hơn 10 tỷ là..."
Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.
Nói đến đây, bỗng nhiên Chu Nhã Thiến im bặt, con ngươi co rút lại, cả người run lên, trong mắt hiện lên nét vô cùng hoảng hốt.