Mục lục
Rể Nghèo Thành Tỷ Phú - Lâm Hàn (FULL)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1069

Nhưng Lâm Hàn sẽ không cho phép làm bất kỳ thương vụ phi pháp nào cả, chuyện này anh đã nói rất rõ với Trương Thiên Sơn từ trước. Đó là vấn đề nguyên tắc, không thể thay đổi được.

Hiện tại không liên lạc được với Trương Thiên Sơn, Lâm Hàn cũng không nắm rõ được nhiều. Dù sao thì anh đã thông báo cho bên đó biết, Lâm Hàn sẽ xử lý Tạ Kiến Bình và đám người đến từ vùng Bắc Đông theo quy tắc của anh, tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha thứ.

Tạ Kiến An bên kia thấy Lâm Hàn cúp máy ngang thì có hơi bất lực.

Ý của Lâm Hàn đã quá rõ, bây giờ bên kia đã bị Lâm Hàn ngăn cản, Tạ Kiến An tin chắc Tạ Kiến Bình có cố thế nào cũng sẽ không làm nên cơm cháo gì.

Dẫu sao, toàn bộ thế lực vùng xám ở Hoa Đông đều do Lâm Hàn định đoạt.

Còn về chuyện Lâm Hàn bằng lòng cho mượn tiền, Tạ Kiến An cũng có hơi động lòng, nếu có thể moi được tiền của Lâm Hàn rồi gạt những thế lực của vùng Bắc Đông, bảo đó là số lợi nhuận làm các vụ trong vùng xám kiếm ra, nhiêu đó cũng giúp họ yên tâm phần nào, sau khi nắm được lòng tin của họ rồi thì có thể đến những vùng khác tiếp tục làm các thương vụ trong vùng xám là được.

Có điều, Lâm Hàn lại muốn Trương Thiên Sơn tự mình gọi điện thoại cho anh, vấn đề này làm Tạ Kiến An cảm thấy có hơi nan giải. Lúc này, ông ta bèn đi về hướng phòng khách, đang ngẫm nghĩ xem liệu có biện pháp nào hay ho làm Trương Thiên Sơn thỏa hiệp gọi hộ bọn họ một cuộc điện thoại hay không.

Nhưng buộc phải nắm chắc Trương Thiên Sơn bằng lòng giúp bọn họ gọi, nếu bề ngoài chỉ đồng ý để gạt bọn họ, song Trương Thiên Sơn nói huỵch toẹt ra mọi chuyện bên đây thì sẽ phiền phức to rồi.

Mà để khiến Trương Thiên Sơn thực sự sẵn lòng giúp họ thực hiện cuộc gọi này, thì trước hết phải làm cho ông ta hoảng sợ tột cùng mà bằng lòng thỏa hiệp, đồng thời phải dùng đến một số thủ đoạn tàn nhẫn nhất.

Nghĩ tới đây, Tạ Kiến An chợt cười lạnh.

“Trương Thiên Sơn, mong ông biết điều chút, nếu không thì đừng trách tại sao tôi không khách sáo, tôi có thể tra tấn ông đến muốn sống không được, muốn chết chẳng xong”, nói xong, Tạ Kiến An lại bước vào trong phòng khách lần nữa, chỉ cần nhìn vào nụ cười trên khuôn mặt ông ta cũng có thể nói lên sự tàn nhẫn và ghê rợn đến mức nào.

Trong một chiếc Mercedes đang chạy trên đường thành phố Đông Hải.

Lâm Hàn vừa kết thúc cuộc gọi với thuộc hạ của Trương Thiên Sơn liền đặt điện thoại sang một bên, tiếp tục lái xe đến chỗ của Ngô Xuyên.

Cuộc nói chuyện này cũng không tránh mặt Dương Lệ, dù sao hôm nay cũng đã xảy ra chuyện thế này rồi, nên anh đành đưa Dương Lệ đi chung để giải quyết cho tới chốn. Mà tất nhiên cũng khó giấu được nữa, vì thế khi nãy anh nói chuyện điện thoại cũng không còn kiêng dè sự có mặt của Dương Lệ.

Trước kia Lâm Hàn luôn không muốn để Dương Lệ biết quá nhiều chuyện, anh lo sẽ không tốt cho cô, sẽ làm cô cảm thấy áp lực nặng nề, mà có khi cũng sẽ đẩy cô vào tình thế nguy hiểm.

Nhưng bây giờ Dương Lệ đã vững vàng và chín chắn hơn rất nhiều, Lâm Hàn cũng cảm thấy cần phải để Dương Lệ biết về những chuyện đã xảy ra.

Ban nãy, khi Dương Lệ nghe Lâm Hàn nói chuyện điện thoại, mặc dù không phải quá hiểu rõ mọi chuyện, nhưng cô cũng nắm được một vài thông tin.

Thứ nhất, hình như Lâm Hàn khá thân thiết với Trương Thiên Sơn – Đại bàng núi của vùng Bắc Đông, nhưng Dương Lệ cũng không quen Trương Thiên Sơn, mà cũng không biết ý nghĩa của Đại bàng núi là gì, cho nên cô không có phản ứng gì nhiều.

Mà khi cô nghe đến đoạn Tạ Kiến Bình là người do Trương Thiên Sơn cử đến để hợp tác với Lâm Hàn, Dương Lệ bỗng dưng ngây ngẩn cả người.

Thế lực của vùng Bắc Đông không phải đến đây để hợp tác với quỹ đầu tư Nhân Phàm ư? Tại sao lại thành hợp tác với Lâm Hàn rồi?

Dương Lệ không ngốc, trái lại còn rất thông minh. Rất nhanh, cô đã đoán ra được Lâm Hàn có mối quan hệ rất sâu xa với quỹ đầu tư Nhân Phàm.

Cộng thêm trước đây Lâm Hàn có thể giành được ghế đại biểu chính tham dự Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương cho công ty dưới trướng anh, Dương Lệ liền càng xác định suy luận của cô là đúng đắn.

Dù sao quỹ đầu tư Nhân Phàm chính là ban tổ chức Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương kỳ này, nếu muốn tham dự với tư cách đại biểu chính thì thực lực phải đủ mạnh.

Mặc dù ba công ty dưới trướng Lâm Hàn rất có tiềm năng, nhưng bàn về thực lực thì quả thật còn lâu mới đủ, chênh lệch rất lớn.

Mà có thể để những công ty chưa đủ tiêu chuẩn ngồi vào ghế đại biểu chính ở Hội nghị thượng đỉnh Châu Á – Thái Bình Dương thì có lẽ chỉ có quỹ đầu tư Nhân Phàm mới có quyền hành làm chuyện đó.

Càng nghĩ Dương Lệ càng cảm thấy rất có khả năng này, ít nhất quan hệ của Lâm Hàn với quỹ đầu tư Nhân Phàm phải rất thân thiết, nếu không Lâm Hàn không thể nào bảo quỹ đầu tư Nhân Phàm giúp anh lo được những chuyện như thế.

“Ông xã, anh rốt cuộc có quan hệ gì với quỹ đầu tư Nhân Phàm vậy?”, Dương Lệ ngập ngừng một lúc rồi cũng hỏi ra.

Lâm Hàn đang lái xe, lúc này anh cũng đã chuẩn bị nói cho Dương Lệ biết: “Không khác em đoán là bao, thật ra quỹ đầu tư Nhân Phàm thuộc sở hữu của gia tộc anh, Tôn Minh là nhân viên làm công cho nhà họ Lâm anh. Cơ mà em đừng hiểu lầm, mặc dù Tôn Minh có ngầm hỗ trợ em, nhưng ông ta cũng nhận định năng lực của em mà sắp xếp chức vụ tương xứng cho em, em đừng suy nghĩ nhiều mà cảm thấy nặng lòng nhé. Hồi trước anh không để em biết một mặt là lo em sẽ cảm thấy áp lực, mặt khác cũng sợ em nghĩ những điều em có được hiện tại không phải do từ chính thực lực của em mới có được. Thực tế tất cả đều do chính cố gắng của riêng em, mỗi một chức vụ trong các công ty thuộc sở hữu của nhà họ Lâm đều phải do người có tài đảm nhiệm, không thể dựa vào bất kỳ quan hệ nào”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK