**********
Chương 254: Lễ nhậm chức gia chủ Sau đó ít phút, một nam thanh niên từ ngoài bước vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người thanh niên có vẻ ngoài điển trai, khuôn mặt như ngôi sao, hai má hơi gầy, tóc vuốt ngược ra sau, bóng loáng. Gã ta mặc bộ vest Versace trông rất thanh lịch mà lại cao quý.
“Cậu Trịnh!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Trịnh, lâu rồi không gặp!”
Lúc nhìn thấy chàng trai này, lập tức có mấy người tới chào hỏi, vẻ mặt đều là nịnh nọt.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người thanh niên này chính là Trịnh Minh Sơn.
Nhà họ Trịnh của gã ta là gia tộc thứ hai ở thành phố Đông Hải, đương nhiên có tư cách được người khác lấy lòng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trịnh Minh Sơn cũng mỉm cười tươi rói, nói chuyện vui vẻ với những người này. Gã ta rất quen với xã giao của giới thượng lưu, thuận gió đẩy thuyền ba hoa bốc phét cùng mọi người.
Một lúc sau, lại có một nam thanh niên khác bước vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người thanh niên này rất cao, khoảng 1 mét 8, tóc nhuộm vàng trông rất thời trang.
Đây là Vương Huy!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên cạnh anh ta là một người phụ nữ dáng người cao gầy, khuôn mặt thanh tú, Lâm Hàn cũng biết người này, là Chu Nhã Thiến!
Hai người khoác tay nhau rất thân mật.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Huy vừa tới, đương nhiên cũng có người tới bắt chuyện.
Cũng như Trịnh Minh Sơn, Vương Huy cũng rất giỏi xã giao, luôn mỉm cười nói chuyện với người khác.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi có người hỏi cô gái bên cạnh Vương Huy là ai, anh ta đáp:
“Đây là bạn gái tôi, Chu Nhã Thiến”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Chu Nhã Thiến nở nụ cười dè dặt, gật đầu với những người này, rất khéo léo.
“Bạn gái cậu Vương thật đẹp!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Trai tài gài sắc!”
Mọi người rối rít khen ngợi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe những lời này, trong mắt Chu Nhã Thiến hiện lên vẻ vui mừng nhàn nhạt, còn có cả sự ngạc nhiên.
Đây chính là xã giao của xã hội thượng lưu sao? Sau những nỗ lực không ngừng, cuối cùng Chu Nhã Thiến cô ta cũng bước được một chân vào xã hội này!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn nhìn sang, khẽ mỉm cười, trong bốn gia tộc lớn thì nhà họ Trịnh và nhà họ Vương đều đã đến, tiếp theo sẽ là nhà họ Tống.
Lâm Hàn hơi tò mò về gia tộc khiêm tốn này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khoảnh khắc tiếp theo.
Cộp cộp cộp!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Có tiếng giày cao gót giẫm lên nền đất vọng lại.
Một cô gái mặc váy dạ hội bước vào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô gái này cao khoảng 1 mét 65, đôi mắt rất to, hai má mũm mĩm baby, miệng cười tươi với má lúm đồng tiền dễ thương.
“Cô Tống Ngọc!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Đã lâu không gặp, cô Tống vẫn xinh đẹp như vậy!”
“Cô Tống, công ty chúng tôi gần đây đang phát triển theo hướng hàng cao cấp, rất mong được hợp tác cùng nhà họ Tống!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mọi người lập tức bước lên chào hỏi.
Cô gái này là Tống Ngọc!
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ồ, thật sự là người của nhà họ Tống này!”
Lâm Hàn ngạc nhiên, không ngờ lại trùng hợp đến vậy, anh đi trên đường thấy có việc bất bình nên ra tay giúp đỡ, không ngờ lại giúp người nhà họ Tống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lúc này Tống Ngọc cũng mang khuôn mặt tươi cười, trò chuyện với mọi người.
Những người con của gia tộc lớn đều được đào tạo cách ứng xử trong những buổi xã giao thế này.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Đặt vấn đề đạo đức sang một bên, những cậu ấm cô chiêu này hơn hẳn những người bình thường trong mảng xã giao.
“Vậy là cả bốn đại gia tộc Hàn, Trịnh, Vương, Tống đều đã đến đủ”, Lâm Hàn nghĩ thầm.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Không lâu sau, một giọng nói từ trong đám đông vang lên.
“Cô Hàn đến rồi!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Suỵt! Chú ý lời nói của anh, cô Hàn giờ đây đã là chủ của nhà họ Hàn rồi, phải gọi là bà chủ!”
“Đúng đó, nếu còn gọi cô Hàn nữa là thất lễ lắm!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Ừ, bây giờ cô ấy là bà chủ nhà họ Hàn, gia tộc số một ở Đông Hải đấy!”
Mọi người cùng thảo luận, nhắc nhở lẫn nhau.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Người gọi là “cô Hàn” kia lập tức im miệng, không dám nói thêm tiếng nào.
“Hoan nghênh mọi người đã nể mặt một cô gái là tôi đây, tới dự lễ nhậm chức gia chủ của tôi”, Hàn Hinh Nhi bước tới trung tâm sân khấu rồi mỉm cười lên tiếng.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Cô ta mặc một chiếc váy dài màu trắng rất quý phái và trang nhã, cùng với vẻ ngoài thanh tú, trông cô ta tựa như một nữ thần ở trên cao khiến người nhìn có cảm giác hổ thẹn, sợ làm xấu vẻ đẹp này.
Hàn Hinh Nhi nhìn về phía khán giá, khi nhìn đến Lâm Hàn, cô ta lặng lẽ gật đầu thay cho lời chào.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn cũng gật đầu lại.
“Bà chủ Hàn, ông chủ Hàn Tiếu trước đây quản lý nhà họ Hàn rất tốt, tại sao lại nhường lại vị trí cho cô?”, phía dưới có người đặt câu hỏi.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Khi nghe câu này, tất cả mọi người đều nhìn Hàn Hinh Nhi, họ cũng tò mò vấn đề này.
“Bố tôi bị bệnh nên nhường lại vị trí gia chủ cho tôi. Ông ấy đã về hưu rồi, sẽ không còn can thiệp vào bất cứ chuyện gì của nhà họ Hàn nữa”, Hàn Hinh Nhi mỉm cười, hiển nhiên đã sớm có chuẩn bị.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Sức khoẻ của ông chủ Hàn Tiếu vẫn luôn rất tốt, sao tự nhiên lại bị bệnh vậy?”
“Đúng thế!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Tôi cũng không hiểu nữa!”
“Đây là việc riêng của nhà họ Hàn, mọi người quan tâm nhiều như vậy làm gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Vua nào triều thần nấy thôi, điều chúng ta quan tâm bây giờ là phương hướng và chính sách phát triển trong tương lai của nhà họ Hàn”.
“Đúng vậy, nếu nhà họ Hàn áp đảo những gia tộc nhỏ khác thì sẽ phiền phức đấy”.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Điều này liên quan đến lợi ích bản thân chúng ta đó!”
Mọi người xì xào bàn tán.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hàn Hinh Nhi cười nói:
“Tôi mới lên nắm quyền thôi, mong các thế lực và gia tộc ở khắp nơi quan tâm nhà họ Hàn hơn nữa, đồng thời sự phát triển trong tương lai của nhà họ Hàn sẽ lấy sự phát triển hữu nghị làm cơ sở. Nếu có xung đột về lợi ích sẽ được quyết định bằng việc đàm phán và thương lượng, tuyệt đối không chèn ép người khác bằng thực lực…”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Hàn Hinh Nhi nói rất nhiều, những lời phát biểu này chủ yếu nói lên phương hướng phát triển sắp tới trong tương lai của nhà họ Hàn, đồng thời xoa dịu lòng các thế lực nhỏ và gia tộc nhỏ khác.
Để tránh việc họ nảy sinh tâm lý chống đối vì gia chủ mới nhậm chức của nhà họ Hàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nghe xong bài phát biểu của Hàn Hinh Nhi, bầu không khí trong sảnh cũng trở nên nhẹ nhàng hơn, họ cảm nhận được gia chủ mới nhậm chức này chắc sẽ không làm những việc ỷ lớn hiếp nhỏ, ỷ mạnh hiếp yếu.
“Được rồi, mọi người vào bàn dùng bữa thôi, nhà họ Hàn đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho mọi người rồi đó”, Hàn Hinh Nhi lại nói.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bên đại sảnh đã bày sẵn đồ ăn trên bàn, đủ loại thức ăn ngon từ màu sắc cho tới hương vị.
Một nhóm lớn người đi về phía bàn ăn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Lâm Hàn cũng có mặt tại bàn, tìm một chỗ ngồi xuống ăn cho no bụng rồi mới tính tiếp.
Cảm thấy đã ăn cũng tương đối rồi, Lâm Hàn cầm ly rượu đi tới bàn cách đó không xa.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Trên bàn ăn có Trịnh Minh Sơn, Vương Huy, Tống Ngọc.
Những người con của bốn gia tộc lớn ngồi cùng một bàn.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
“Cậu Vương, lâu rồi không gặp”.
Lâm Hàn bước đến chỗ Vương Huy rồi mỉm cười cất lời.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh quyết định mềm mỏng trước rồi mới cứng rắn sau, khôi phục quan hệ với Vương Huy đã.
Trước kia anh và Vương Huy có mâu thuẫn, hơn nữa người chịu thiệt là Vương Huy. Lâm Hàn cho rằng Vương Huy tự chuốc lấy khổ, anh ta xứng đáng với điều đó.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Nhưng để đạt được hợp tác phân phối với nhà họ Vương, Lâm Hàn không ngại lùi một bước, xin lỗi Vương Huy.
Lúc này, Vương Huy đang vừa ăn vừa nói chuyện cười đùa với những người của gia tộc khác thì nghe thấy phía sau có giọng nói truyền đến.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta nhìn lại, đột nhiên mặt tái đi vì sợ hãi, tóc gáy toàn thân dựng hết lên, buột miệng thốt:
“Lâm Hàn!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh ta vẫn nhớ những gì xảy ra ở khách sạn Bách Hào.
Lâm Hàn đánh anh ta bầm dập, còn bắt anh ta quỳ xuống.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Mấy đêm sau đó Vương Huy đều gặp ác mộng, anh ta mơ thấy Lâm Hàn, sau khi giật mình tỉnh dậy thì sau lưng toát đầy mồ hôi, run rẩy liên tục.
Lâm Hàn với anh ta mà nói là ma quỷ, là sát tinh, là cơn ác mộng của anh ta.
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Huy không ngờ mình sẽ gặp Lâm Hàn ở đây.
“Cậu… cậu muốn làm gì?”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Vương Huy nén nỗi sợ hãi trong lòng, nhưng hai chân vẫn không ngừng run rẩy:
“Cậu sẽ không định đánh tôi ở đây đấy chứ? Tôi nói cho cậu biết nhé Lâm Hàn, ở đây có bảo vệ đấy, không phải nơi cho cậu làm xằng làm bậy đâu!”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Anh nhếch môi: “Khá là không có mặt tinh tường, dáng dấp cũng chẳng buồn nhìn.”
Bạn đang đọc truyện trên Truyện88