Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị - Cổ Dục (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Được thôi, cũng không phải cô không biết tôi ở đâu, lúc nào tôi cũng hoan nghênh." Nghe Lương Tuyết nói như vậy, Cổ Dục cũng không thèm để ý đồng thời nở nụ cười. Tính cách hiện tại của hắn đã tốt hơn không ít so với mấy tháng trước. Mấy tháng trước, hắn là một người rất ghét phiền toái.

Tốt nhất là người khác đừng đến tìm hắn, nếu như hắn cảm thấy cô đơn, vậy thì hắn sẽ đi tìm người khác chơi. Không thể không nói, loại ý nghĩ lấy bản thân làm trung tâm thật ra rất là không đúng.

Nhưng sau khi có Lâm Lôi, Lý Vân Vân, Phùng Thư Nhân, thật ra chủ yếu nhất vẫn là Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, còn có đám thú cưng nhà hắn tiến vào cuộc sống của hắn thì tính cách vốn có chút quái gở này của Cổ Dục đã biến hóa rất nhiều.

Ít nhất hiện tại hắn sẽ chủ động mời người khác đến nhà hắn chơi.

"Anh nói đó nha, chờ tôi rảnh rỗi đã." Nghe Cổ Dục nói vậy thì Lương Tuyết cũng nở nụ cười, sau đó chỉ vào Cổ Dục nói.

"Tôi nói này, bây giờ cô đang là một ngôi sao lớn, có quỷ mới biết khi nào cô rảnh." Nhìn Lương Tuyết, Cổ Dục cũng tùy ý đáp.

"Dừng! Tôi thì tính là ngôi sao gì chứ? Anh nhìn xem khi tôi trở về ngay cả người đón cũng không có. Tôi cũng không phải là ngôi sao có lưu lượng fan gì, bọn họ cần ngôi sao nổi tiếng nhanh để điên cuồng mà kiếm tiền cho họ, phòng khi độ hot giảm đi thì cái gì cũng không còn. Nhưng mà tôi thì không cần như vậy, thời gian của tôi đều là tôi tự mình sắp xếp." Nghe Cổ Dục nói như vậy, Lương Tuyết cũng không thèm để ý mà nói.

Lại nói tiếp, với thân phận hiện tại của cô, đúng là có chút hỗn loạn. Nhưng không thể không nói, người có thực lực, có giá trị nhan sắc, chính là có thể tùy hứng như vậy.

Sau khi đón Lương Tuyết, nhóm người Cổ Dục đi ăn cơm trước.

Nhưng đang ăn cơm, khi Cổ Dục đi WC thì Lương Tuyết cùng Triệu Hàn vốn còn đang cười hì hì lại đột nhiên giấu đi nụ cười trên mặt.

"Tiểu Tuyết..." Do dự một chút, Triệu Hàn chủ động nói chuyện với Lương Tuyết.

"Triệu Hàn, trước hết đừng nói những thứ này, ngày mai chờ Cổ Dục đi rồi thì mình sẽ đến nhà cậu rồi nói sau." Nghe được Triệu Hàn muốn nói cái gì, Lương Tuyết trước tiên dùng tay cắt ngang lời cô, sau đó nghiêm túc nói.

Nghe Lương Tuyết nói như vậy, Triệu Hàn cũng há miệng, sau đó đành ngậm miệng lại. Được rồi, nói bây giờ nhất định sẽ ảnh hưởng đến tâm tình, nếu thật sự để Cổ Dục phát hiện ra cái gì lại lo lắng như vậy thì không tốt.

Cho nên hai người phụ nữ lại một lần nữa đem tâm sự đè xuống. Không khí có chút êm ắng, mãi cho đến khi Cổ Dục trở lại thì các cô mới lại vui vẻ lên.

Đối với chuyện này tuy rằng Cổ Dục cũng cảm giác được có chút quái lạ, nhưng hắn cũng không nói thêm gì, bởi vì hắn cũng không biết mấy thứ này rốt cuộc kỳ lạ ở đâu...

Bữa cơm ăn đến hơn tám giờ tối, sau khi Cổ Dục và Triệu Hàn đưa Lương Tuyết về nhà thì bọn họ cũng trở về nhà. Nhìn xe Cổ Dục và Triệu Hàn dần biến mất, ánh mắt Lương Tuyết vốn vẫn luôn cười cũng trở nên có chút mất mát.

Cô nhẹ nhàng cắn môi một cái, cũng không nói thêm gì, cứ để ngày mai lại nói sau.

Triệu Hàn ở bên kia sau trở về nhà, nghĩ đến chuyện Cổ Dục ngày mai sẽ đi cũng trở nên cực kỳ chủ động. Dù sao qua hôm nay, lần tiếp theo bọn họ gặp mặt cũng không biết là khi nào. Có khả năng là vài tuần, cũng có thể vài tháng. Đương nhiên đến thời điểm năm mới cô nhất định phải trở về, nhưng trước đó thì không nói chính xác được…

Cổ Dục cảm nhận được sự chủ động của Triệu Hàn, tối nay tự nhiên cũng cực kỳ phối hợp. Haizz! Được rồi, thật ra hắn cũng chẳng có lúc nào mà không phối hợp...

"Anh đi đường cẩn thận, xuống máy bay nhớ gọi điện thoại cho chúng em."

"Anh biết rồi, trở về đi!"

Đi một bước quay lại ba lần cuối cùng Cổ Dục cũng đi vào cửa an ninh. Còn 3 cô gái ở bên ngoài vốn còn khéo léo cười thản nhiên thì khi hắn đi vào, sắc mặt bọn họ lập tức trầm xuống.

Sáng sớm hôm nay Lương Tuyết đã bắt taxi đến nhà Triệu Hàn. Tuy nhiên khi cô đến đây mới phát hiện, ngoại trừ Triệu Hàn ra, hôm nay còn có một cô gái muốn tới tiễn Cổ Dục. Người này không phải ai khác, chính là Tiết Thanh Huyến.

So với thân phận của Triệu Hàn, Lương Tuyết càng không biết gì về Tiết Thanh Huyến nhưng cô biết, vị Tiết tiểu thư này thật ra cũng không phải là người cùng một thế giới với bọn cô. Nói là thủ đoạn thông thiên cũng không quá đáng, nếu cạnh tranh cùng Triệu Hàn thì cô còn dám có ý niệm này trong đầu. Nhưng nếu đi tranh cùng vị Tiết tiểu thư này thì thật sự cho dù là cô cũng có chút chột dạ.

"Đi thôi, chúng ta trở về nói chuyện." Nhìn thoáng qua Triệu Hàn cùng Lương Tuyết bên cạnh, Tuyết Thanh Huyến nhẹ nhàng vuốt tóc mình lại, sau đó xoay người trực tiếp đi ra ngoài sân bay.

Triệu Hàn cùng Lương Tuyết nhìn Tuyết Thanh Huyến rời đi cũng bước nhanh đi theo.

Lúc này Cổ Dục đang ở phòng chờ VIP cũng không biết ở bên ngoài lại hiểm ác như thế.

Nếu hắn biết... Được rồi, đoán rằng hắn cũng chẳng làm được gì...

Ba cô gái bên này sau khi rời khỏi sân bay thì lái chiếc Mercedes G class lúc Cổ Dục chạy đến để cùng trở về nhà Triệu Hàn.

Sau khi ba người trở về nhà Triệu Hàn, Triệu Hàn vốn còn muốn đi pha trà cho các cô. Dù sao Cổ Dục cũng sẽ không để cho những người phụ nữ của mình chịu thiệt thòi. Tuy rằng hắn đi rồi, nhưng hắn để lại không ít thứ tốt, trà, rượu, ít nhất cũng đủ để Triệu Hàn sử dụng một đoạn thời gian.

Hơn nữa sau này Hứa Cẩm lấy đồ từ chỗ hắn, cũng có thể nhờ người của Công ty Hứa Cẩm gửi qua một ít cho cô. Tất nhiên, ngoại trừ Triệu Hàn ra thì Lương Tuyết cũng có và có lẽ cũng sẽ không ít.

"Đừng bận tâm chuyện đó, ngồi xuống trước đi!" Tuyết Thanh Huyến cũng không để cho Triệu Hàn bận rộn mà là lôi kéo cô trực tiếp ngồi xuống sô pha. Tiếp theo, trong ánh mắt có chút nghi hoặc của Triệu Hàn và Lương Tuyết, cô mở điện thoại di động của mình ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK