Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị - Cổ Dục (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Vua Núi.” Nhìn Vua Núi cản Khổng Hạo Văn trước mặt, Cổ Dục không khỏi cười lên một tiếng. Nghe thấy lời của Cổ Dục, Vua Núi mới để Khổng Hạo Văn đi vào.

Nhìn bóng lưng Vua Núi rời đi, Khổng Hạo Văn không khỏi vỗ ngực mình. Hắn là người có kiến thức rộng, nhưng thứ như Vua Núi này hắn cũng mới nghe quá.

Chó dạng này tuyệt đối không có khả năng phục tùng con người .

Nhưng nhìn theo cách này, không thể không nói Cổ Dục vẫn là người mạnh. Ngay cả chó dạng này cũng có thể thuần hóa, rất nhiều thủ đoạn. Người bạn này hắn kết giao thực sự không tệ.

Nhưng rất nhanh suy nghĩ này bị mùi hương đồ ăn lấn át. Sau đó hắn cười hì hì chạy vào, đem đồ vật trong tay mình đặt qua bên cạnh. Tiếp đó, tự lấy thêm chén cơm cùng đũa cho chính mình rồi vui vẻ ngồi trước mặt hai bé loli chuẩn bị ăn cơm.

“Mời cả nhà ăn cơm!” Sau khi Cổ Dục chuẩn bị đầy đủ đồ ăn cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, hắn cũng ngồi ở bên cạnh. Sau đó theo lời mời của hắn, cả bốn người bắt đầu ăn cơm.


Mặc dù nói vị giác của trẻ con vẫn chưa phát triển hoàn toàn, một số hương vị nếm phải chưa thực sự được chân thật. Nhưng mà, đồ ăn có ngon hay không thì các cô bé hoàn toàn có thể phân biệt rõ ràng.

Nhất thời, đũa bay điên cuồng trên bàn ăn. Vốn ba người Cổ Dục ăn 5 món và một bát canh là đủ, nhưng sau khi có Khổng Hạo Văn tham gia thì thức ăn ở đây hầu như chẳng còn lại gì. Nếu như không phải Cổ Dục cố ý kêu Khổng Hạo Văn ngừng lại, thì không chừng Vua Núi chỉ có thể ăn trưa bằng cơm trắng. Đem số thức ăn và canh còn lại đổ vào bát ăn của Vua Núi, rồi lại cho thêm không ít cơm thừa còn lại đổ vào, tiếp đó mang đến cho Vua Núi ăn.

Sau đó thì tiện tay cho hết toàn bộ bát đũa vào trong máy rửa chén. Có thứ này và con chó, hắn thực sự không cần phải lo lắng việc thu dọn sau khi ăn cơm xong.


Sau khi làm xong xuôi, Cổ Dục quay trở lại phòng ăn. Hắn thấy Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đang học lỏm Khổng Hảo Văn, vén áo lên để lộ ra vùng bụng no căng.

Thấy vậy, Cổ Dục đúng là dở khóc dở cười. Hắn đi tới, kéo áo của hai cô bé xuống rồi sút Khổng Hạo Văn một cái.



“Đừng dạy hư trẻ con! Còn mấy đứa con gái các cháu nữa! Không thể tùy tiện vén áo lên như thế. Hơn nữa, vén quần áo lên như vậy rất sẽ dễ bị cảm lạnh đó, có biết không?”

“A! Được rồi chú!” Nghe được lời nói của Cổ Dục, hai cô bé cũng lập tức lên tiếng, ngồi ngay ngắn cười toe toét.

Khổng Hạo Văn ngồi một bên cũng cười cười. Sau đó hắn đột nhiên nhớ tới việc chính của mình, tiếp đó nhìn vào điện thoại thì trên mặt hắn càng lộ vẻ lúng túng.

“Không nói nữa, mau đóng gói cá cho tôi đi. Ngày mai là Thanh Minh, tôi phải thừa dịp hôm nay chưa có nhiều người mà quay về. Người anh em, đây là quà tết tôi tặng cho cậu!” Nhìn điện thoại ước lượng, Khổng Hạo Văn lập tức nói.

Nghe thấy lời của Khổng Hạo Văn, Cổ Dục lúc này mới để ý tới túi đồ vật hắn xách tới. Cũng chỉ là một chút rượu và thuốc lá các thứ, nhưng mấy thứ rượu và thuốc lá này, cái nào cũng là đồ tốt cả.

Thuốc trên trăm tệ một bao. Nào là Golden Leaf, FurongWang, Hoàng Hạc Lâu 1916, Baisha...... Mỗi loại đều sắp xếp tinh tế ở một chỗ, phải có đến mười mấy loại. Nhưng mà Cổ Dục lại không hút thuốc, mấy thứ này không có ý nghĩa gì với hắn cả.

Mà rượu thì cũng là rượu ngon, không phải Mao Đài giá trên trời thì cũng là rượu Ngũ Lương Dịch. Chỉ mấy món quà này thôi cũng phải trị giá tới mấy chục ngàn tệ. Điều này, đúng là khiến cho Cổ Dục có chút bó tay .
Thuốc lá hắn không hút, cho cũng không hề dùng. Rượu hắn cũng không uống nhiều, uống rượu một mình trong nhà thì có nghĩa gì chứ?

Nhưng mà, Khổng Hạo Văn đã mang những thứ này tới thì Cổ Dục cũng không thể trả lại cho hắn. Làm như vậy sẽ khiến người ta mất mặt, vậy nên hắn suy nghĩ một chút rồi quyết định sẽ cho Khổng Hạo Văn một ít đồ mang đi.

“Được, lên lầu nào!” Nói với Khổng Hạo Văn một tiếng, Cổ Dục đi lên lầu hai. Đã qua mấy ngày, tầng lầu này đã không giống với mấy ngày trước. Bởi vì, cá Đù Vàng không chỉ có một con. Hơn nữa, còn có nhiều loại hải sản khác. Trong lúc Khổng Hạo Văn nhìn mấy con và cảm thán không thôi, thì Cổ Dục đã chuẩn bị xong xuôi mấy con cá. Khổng Hạo Văn tự mình lái xe tới. Xe của hắn là một chiếc Lincoln Navigator 7 chỗ, đây một chiếc xe khá lớn. Nhưng lúc này hàng ghế sau đã bị hắn gỡ sạch, được tận dụng để đặt hai cái bể cá lớn. Chính là vì để đến đây mang những con cá này đi.
Đầu tiên đem hai con cá Huyết Long quan trọng bỏ vào bên trong bể cá, sau đó Cổ Dục đặt vào chính là con cá Đù Vàng kia. Sau khi sắp xếp cẩn thận ba con cá xong, Cổ Dục lại bắt ra một con cua Hoàng Đế, cua Hoàng Đế của Cổ Dục lúc này đều không nhỏ.

Tên khoa học của bọn này là cua biển khổng lồ. Cá thể lớn nhất có thể nặng tới 30-40 kg. Đương nhiên cua của Cổ Dục không lớn tới như vậy, nhưng 5-6 kg thì có. Dựa theo giá bán 4,200 tệ/kg cho Hứa Cẩm mà tính, thì con cua này đáng giá hơn 30 ngàn.



Nhưng mà, cũng giống như Cổ Dục không từ chối thuốc lá và rượu, Khổng Hạo Văn cũng không từ chối con cua. Bởi vì hắn biết Cổ Dục không quan tâm tới điều đó.

Sau khi sắp xếp đồ đặc gọn gàng, Khổng Hạo Văn vội vã lái xe rời đi.

Mà khi hắn vừa rời đi thì có một người đi tới trước cửa nhà Cổ Dục, có chút do dự nhìn vào bên trong.
“Có chuyện gì sao?” Nhìn người này, Cổ Dục không khỏi có chút nghi ngờ, hỏi.

“À, xin cho tôi hỏi một chút. Con gái nhà tôi có phải đang ở nhà anh phải không.” Nghe thấy lời Cổ Dục, người này quay lại và nói một cách ngượng ngùng.

Người vừa nói xong là một người phụ nữ, nhìn dáng vẻ của cô cũng không quá lớn. Cổ Dục còn cảm giác, người này thậm chí còn nhỏ tuổi hơn mình. Tóc dài tết bím đuôi ngựa, mặc trên mình một bộ quần áo thể thao màu xanh. Nếu như không phải tìm con thì Cổ Dục còn tưởng đây là một nữ sinh trung học. Cô gái này khoảng 1m67, 68 gì đó, không trang điểm nhưng nhìn cũng được. Mắt to, tóc dài óng ả, mũi cao thẳng, bờ môi không dày, khuôn mặt tròn nhỏ trông rất dễ thương. Lúc này cô gái đang có chút rụt rè nhìn Cổ Dục. Có thể nhìn ra, cô gái này đối với người sống ở thành phố như Cổ Dục, kỳ thực cũng không dám giao tiếp.
“Chỗ ta có hai cô bé. Chị là mẹ của Cổ Tú Tú hay Lưu Phi Phi?” Nhìn cô gái này, Cổ Dục nở nụ cười rồi hỏi.

“A, là Lưu Phi Phi! Tôi là mẹ của Lưu Phi Phi. Con bé này quả nhiên là ở nhà anh, làm tôi ở nhà chờ cơm mãi.” Nghe thấy con gái mình quả nhiên ở nhà Cổ Dục, cô gái này cũng thở dài một hơi rồi vừa cười vừa nói.

“Vậy tôi nghĩ chị nên ăn một mình thôi. Vì trưa nay cô bé đã ăn không ít. Phi Phi! Mẹ cháu tới tìm này.” Nhìn cô gái trước mặt đã tự nhiên hơn một chút, Cổ Dục cũng cười to. Nghe thấy lời Cổ Dục, lúc này Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng đều từ trong nhà chạy ra. Khi thấy cô gái này, Lưu Phi Phi không khỏi hưng phấn mà lao tới.

“Mẹ ơi! Cơm của nhà chú ấy ăn ngon lắm!”

Nhìn con gái mình không xảy ra chuyện gì, mẹ Lưu Phi Phi không khỏi thở dài một tiếng rồi lườm nguýt. Đứa trẻ chết dẫm này thật khiến người ta không bớt lo lắng được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK