Chương 438: Bọn nhỏ đi học
Lần này là đến đây để chơi, ngoài ra cũng là đến mua đồ dùng.
Nào là bút chì, túi xách, sách giáo khoa, văn phòng phẩm, cộng với quần áo thay đổi, vân vân…
Cổ Dục mua cho Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi không ít thứ.
Ngoại trừ mấy thứ này, Cổ Dục cũng mang theo các cô ở trong thành phố đi chơi một vòng.
Buổi tối trở về, hai cô bé rõ ràng đã mệt mỏi, ở trên xe ngủ thiếp đi.
Đợi đến khi Cổ Dục lần lượt đưa cả nhà Lâm Lôi và Lý Vân Vân đến nhà, cuối cùng hắn cũng lái tới nhà của Cổ Tú Tú. Sau khi ôm Cổ Tú Tú đã ngủ say từ trên xe xuống, hắn nhẹ nhàng quen thuộc đi vào nhà Cổ Tú Tú.
Khi hắn đi vào, ông nội cổ Tú Tú là Cổ Quốc Khánh đang ngồi trong sân. Ông ấy, đang ngồi hút thuốc, nhìn dáng vẻ của ông dường như đang suy nghĩ gì đó.
"Chú Quốc Khánh."
“Ài! Tiểu Dục tới rồi à, đứa nhỏ Tú Tú này lại ngủ quên rồi. Đến đây, cháu ôm con bé vào phòng đi." Nghe được Cổ Dục nhẹ giọng gọi tên mình, lúc này Cổ Quốc Khánh mới phản ứng lại, khi nhìn Cổ Dục và Cổ Tú Tú trong lòng hắn, ông cũng miễn cưỡng nở nụ cười, sau đó dẫn Cổ Dục đem Cổ Tú Tú đặt ở trong phòng của con bé.
"Chú! Có chuyện gì phiền lòng hay sao?" Sau khi Cổ Dục đặt Cổ Tú Tú lên giường xong, hắn cũng từ trong phòng đi ra, nhìn dáng vẻ của Cổ Quốc Khánh hắn không khỏi nhẹ giọng hỏi.
"Không, không có gì." Nghe được lời của Cổ Dục, Cổ Quốc Khánh lập tức há miệng định nói nhưng sau đó thì nhỏ giọng nói thầm một câu, nhưng từ ánh mắt né tránh của ông ấy thì hắn đoán ra chắc chắn là có việc.
Nhưng người xưa nói rất hay, nhà nào cũng có chuyện của nhà đó. Ông ấy không muốn nói thì Cổ Dục cũng không tiện hỏi nhiều, nhưng mà Cổ Dục quả thật còn có một việc lớn muốn giao cho ông ấy.
"Đúng rồi chú! Chú biết chuyện cháu muốn xây trang trại bò rồi phải không? Bên kia cháu còn phải xây phòng cho công nhân, giường công nhân, tủ quần áo, bàn ghế đồ nội thất. Đến lúc đó còn phải phiền chú rồi, còn có cột kèo này nọ vân vân, đều cần phải nhờ đến chú nha." Xoa xoa tay, Cổ Dục nói với Cổ Quốc Khánh.
Những công việc này tuy rằng không có bao nhiêu tiền, nhưng cộng lại cùng một chỗ thì cũng bằng thu nhập một năm Cổ Quốc Khánh. Nghe Cổ Dục nói như vậy, Cổ Quốc Khánh cũng vỗ ngực cam đoan.
"Yên tâm đi! Mấy thứ này, chú khẳng định làm cho cháu vừa tốt lại vừa đẹp.” Đối với tay nghề của mình, Cổ Quốc Khánh vẫn là khá tự tin.
"Được rồi! À đúng rồi, ngày mai chính là ngày phải đưa bọn nhỏ đi đến trường. Dù sao cháu cũng sẽ đưa Phi Phi đi, đến lúc đó cháu dẫn Tú Tú đi cùng luôn một lượt, chú không cần phải lo đâu nha.” Nhìn dáng vẻ vui vẻ của Cổ Quốc Khánh thì Cổ Dục cũng nở nụ cười, đồng thời nói chuyện của bọn nhỏ, dù sao hắn cũng không có việc gì coi như là cho quá giang xe thôi mà!
...
"Nhớ kỹ! Muốn ăn đồ ăn vặt gì thì cứ mua, đừng có uỷ khuất mình!”
Sáng sớm hôm sau, Cổ Dục lái xe chở Lý Vân Vân, Lưu Phi Phi và Cổ Tú Tú đến trường. Sau khi đến trường, đương nhiên vẫn như thường lệ là cần phải đi giúp các cô bé thu dọn sắp xếp ký túc xá.
Chăn mới, đệm mới và sau đó là thu xếp gấp gọn quần áo lại.
Ông trời đúng là không công bằng cho lắm, hiện tại đứa nhỏ thế này trong thành thị, đều còn đang được cha mẹ che chở sinh hoạt. Đừng nói là tự mình ra ngoài ở tự chăm sóc chính mình, phỏng chừng có không ít trẻ em đi học tiểu học, ngay cả dây giày cũng còn không biết buộc.
Nhưng Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi đã phải sống ở bên ngoài, tuy rằng chỉ có một tuần, nhưng dù sao đây cũng là sống tự lập mà trẻ em trong thành phố không thể tưởng tượng được.
Sau khi dọn dẹp xong phòng ngủ, Cổ Dục bèn dẫn các cô đi ăn cơm. Sau khi ăn cơm xong, hắn cố ý lấy ra bốn mươi tệ, mỗi đứa hai mươi tệ nhét vào trong túi hai đứa nhóc, đây là cho các nhóc tiền tiêu vặt.
Về phần trẻ em có tiền, có thể bị đứa trẻ lớn hơn cướp tiền hay không, Cổ Dục cũng không quá lo lắng. Bởi vì thứ nhất đây là ở trường bán trú, học sinh ngoại lai không thể vào được trường.
Thứ hai chính là vì hai lần đến đây Cổ Dục đều lái Xe Curinan tới, hơn nữa cũng không có đi tay không. Sau khi xe của hắn đi tới trường học, chủ nhiệm phụ trách Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi lập đi ra chào đón. Đương nhiên, Cổ Dục cũng tặng cho cô ta một vài thứ.
Tiền gì đó cô có thể không dám đòi, nhưng một ít hoa quả, hải sản gì đó thì cô nhận rất gọn gàng, dù sao mấy thứ này cũng là tiền đó nha.
Hơn nữa vì thân phận của Cổ Dục, có lẽ giáo viên này sẽ rất chiếu cố cho bọn nhỏ.
“Ừm! Tạm biệt chú, thím Lý tạm biệt!"
“Tạm biệt chú, tạm biệt mẹ!"
Sau khi cất tiền kỹ càng vào túi, Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi cũng mỉm cười rồi chạy vào trong trường.
Nhìn bộ dáng vui vẻ của hai đứa, nói thật trong lòng Cổ Dục thật đúng là có một chút trống rỗng, có lẽ mấy ngày tới đây trong nhà hắn sẽ không còn náo nhiệt như lúc trước. Tuy rằng lúc phụ đạo bài tập có chút phiền lòng, tuy rằng lúc muốn đi ngủ cảm giác có chút ầm ĩ.
Nhưng nhà mà, phải có chút ồn ào như vậy thì mới giống nhà, đúng không?
Khác với Cổ Dục có chút ‘buồn xuân thương thu’ thì hai cô nhóc lại trông cực kỳ vui vẻ.
Mặc dù đem so sánh thì bọn chúng thích ở nhà hơn, nhưng mà trường học cũng có thể tạm chấp nhận được. Điều quan trọng nhất là bọn chúng mỗi tuần đều sẽ được nghỉ, tiếp đó lại có thể trở về chơi một lần.
"Chúng ta cũng đi thôi." Nhìn hai cô nhóc chạy vào trường tìm bạn bè khác chơi, lúc này Lý Vân Vân cũng đi tới bên cạnh Cổ Dục nhỏ giọng nói.
"Đúng vậy, chúng ta cũng đi thôi!" Sửa sang lại một chút trong lòng mất mát, Cổ Dục và Lý Vân Vân cũng lên xe, để trở về nhà
Nhưng mà không đợi đi được bao xa, bỗng nhiên Cổ Dục đang lái xe lại đặt tay lên đùi Lý Vân Vân đang ngắm phong cảnh bên cạnh.
Cảm nhận được động tác của Cổ Dục, Lý Vân Vân không khỏi run lên một chút, sau đó nhìn về phía Cổ Dục sắc mặt lại có chút đỏ bừng.