À, ngoại trừ những chuyện đó thì việc còn lại chính là đi gặp Tống Mính.
Kể từ khi quan hệ giữa Tống Mính và Cổ Dục ngày càng thân mật, gần đây Tống Mính cũng không thích đi hẹn hò cùng Cổ Dục cho lắm, thực ra cô thèm đồ ăn Cổ Dục làm hơn.
Mặc dù ra ngoài hẹn hò là thế giới của hai người, nhưng việc không được ăn những món ăn Cổ Dục làm cũng khá là bức rức.
Vì vậy thỉnh thoảng Cổ Dục vẫn đón Tống Mính và ông cụ Tống đến.
Đương nhiên buổi tối chỉ có ông cụ Tống trở về, Tống Mính sẽ không rời đi.
Hơn nữa hai ngày nay, ngoại trừ lúc buổi trưa nóng nhất, căn bản hắn đều ở trong nhà kính. Hơn nữa buổi sáng và buổi tối sẽ đốt than sưởi ấm cho nên trong nhà không có lạnh.
Những ngày như thế này lại càng không muốn đi ra ngoài.
Cũng như buổi hôm nay, Cổ Dục vẫn như thường lệ. Sau khi ăn xong buổi sáng, Cổ Dục nằm trên ghế sofa ở sân sau. Ngu ngơ, ngốc ngốc, khờ nhất, khờ nhị bốn con thú nhỏ này hiện tại đang đánh nhau với con cua.
Mấy con cua này rất khó chịu, mặc dù nước trong mương là nước giếng nhưng đôi khi sẽ có một số con cua bò ra bên ngoài.
Vua Bầu Trời đối với mấy con này không có hứng thú, vì mấy con này ăn sao ngon bằng cá. Mà Tiêu Hoàng Hậu và Trưởng Công Chúa cắn không thủng mai cua cho nên cũng lười để ý đến bọn nó.
Cũng chỉ có bốn con thú còn này, mỗi ngày đều cùng bọn nó đánh nhau quên cả trời đất.
Bọn nó có thể đánh nhau mấy tiếng liên tục, mà mấy con cua này cũng không biết lấy đâu ra dũng khí mà giơ hai cái càng lên không hề sợ hãi chút nào.
Đương nhiên Cổ Dục cũng không quan tâm đến việc bọn chúng thỉnh thoảng ăn vụng vài con cua hay không. Chỉ cần chúng không ăn hết, Cổ Dục vẫn rất tự tin vào khả năng sinh sản của mấy con cua này vào sang năm.
Mặc dù nói cua đồng cần phải đi biển cạn mới có thể đẻ trứng, nhưng nước giếng của Cổ Dục cũng không phải là thứ bình thường, nên sinh thì vẫn sẽ sinh.
Nhưng mà hôm nay, khi Cổ Dục nằm trong nhà không có gì làm thì đột nhiên Phùng Thư Nhân đến gần.
“Chú Dục! Chúng ta đi bắt tôm đi?”Phùng Thư Nhân xách một cái lưới ngồi xổm bên cạnh Cổ Dục, vui vẻ nói.
“Bắt tôm?” Nghe Phùng Thư Nhân nói Cổ Dục không khỏi có chút kinh ngạc.
Hắn biết bắt tôm không thể nào là bắt loại tôm bự kia, tôm mà Phùng Thư Nhân nói đến chắc chỉ là tôm sông.
Loại tôm này có ở khắp các sông hồ trên cả nước, nó không to lắm, dài chỉ khoảng 2-3 cm. Thứ này Cổ Dục cũng bắt được rất nhiều vào mùa hè.
Mấy con tôm này chiên hay xào để làm đồ nhắm rượu đều rất được.
Nhưng món này chỉ ăn chơi mà thôi, ở phương nam vào tháng 4-5 là thời điểm nhiều nhất. Nhưng ở phương bắc tháng 7-8 mới là thời điểm có nhiều. Bây giờ là giữa tháng 10, tôm sông có ở chỗ nào chứ?
“Cháu xem video làm bánh tôm, nên thèm.”
Thấy ánh mắt nghi hoặc của Cổ Dục, Phùng Thư Nhân trợn to hai mắt nhìn Cổ Dục nói.
Cổ Dục cầm lấy điện thoại của Phùng Thư Nhân xem thì thấy đúng là có một video dùng tôm sống để làm bánh tôm. Vốn dĩ người quay video này thực sự muốn chỉ trích việc dùng tôm sống để làm bánh tôm, cách làm bánh này quá tàn nhẫn.
Tuy nhiên những bình luận trên video này đều là: "Người bán có tâm."
“Trông ngon quá.”
“Đây là cửa hàng nào vậy? Có thể chuyển phát nhanh đến không?” Xem mấy các bình luận này Cổ Dục chỉ biết cười, quả nhiên cái nghề thánh mẫu này, làm ở trên mạng cũng không dễ ăn nha.
Nhưng khi xem người trong video đang chiên bánh tôm, Cổ Dục cũng muốn ăn một ít.
“Đi xem một chút nào.” Cổ Dục vừa cười vừa nói với Phùng Thư Nhân, sau đó hai người cùng nhau ra khỏi nhà, cầm lưới đi ra bờ sông.
Nhưng mà đáng tiếc, có nhiều thứ không phải mình muốn thì sẽ có được…
Quả nhiên, sau khi Cổ Dục và Phùng Thư Nhân tới bờ sông. Đừng nói là tôm, với cái thời tiết này thì cá cũng không có. Trong con sông nhỏ kia có thể nói là tĩnh lặng thấy đáy, vài lần thả lưới chỉ kéo lên được rong và rêu.
Kết quả cuối cùng chỉ vớt lên được toàn là rong, Cổ Dục đã biết cơ hội là không lớn.
“Cháu muốn bắt nữa không, bằng không về nhà chú lấy tôm to làm bánh tôm cho cháu?” Mò một hồi lâu, Cổ Dục đành đem lưới cầm lên, sau đó có chút bình tĩnh nói.
Nghe Cổ Dục nói như vậy, Phùng Thư Nhân cũng cười rồi nhún vai. Thực ra cô cũng biết là mình nghĩ nhiều rồi, ở phương nam vào cái tháng bây giờ có thể còn có tôm, nhưng mà phương bắc chắc chắn không có. Ài, có lúc xem nhiều video chưa hẳn là chuyện tốt.
“Vậy thì về nhà đi.” Nhìn bộ dạng của Phùng Thư Nhân, Cổ Dục sờ đầu của cô, tiếp đó cười ha hả nói. Nghe Cổ Dục nói như vậy, Phùng Thư Nhân cũng gật đầu một cái. Không bắt được cô cũng không thể để cho Cổ Dục biến ra bánh tôm, cho nên chỉ có thể đi về trước rồi nói.
Nhưng khi hai người họ đi vào thôn, lại phát hiện trong thôn lúc này lại vô cùng náo nhiệt.
Lúc đầu Cổ Dục đối với náo nhiệt trong thôn cũng không cảm thấy quá hứng thú, hắn cũng không phải là loại người ưa thích tham gia chỗ náo nhiệt đông người. Nhưng mà Phùng Thư Nhân thì đúng vậy, cô gái nhỏ này đang ở độ tuổi thích tham gia náo nhiệt, cho nên không khỏi lôi kéo Cổ Dục đứng tại chỗ nhìn một lúc.
Kết quả của lần xem này là nhìn thấy trưởng thôn đang đi theo một phái đoàn đi từ trong thôn tới.
Người dẫn đầu kia, trước đó Cổ Dục đã gặp qua một lần, không ai khác chính là trưởng trấn.
Có thể làm ra tình cảnh lớn như vậy chắc cũng chỉ có thể là trưởng trấn trở lên thôi.
“Này? Tiểu Dục! Thật đúng là trùng hợp, sao cháu lại ở chỗ này? Chú vừa rồi định cho người tới nhà cháu tìm đấy. Hôm nay lãnh đạo trên thị trấn đến thôn chúng ta thị sát, muốn gặp mặt cháu đó.” Khi Cổ Dục nhìn thấy rõ những người này, bên trưởng thôn cũng nhìn thấy Cổ Dục, tiếp đó chủ động cười chạy tới, vui vẻ nói.
“À! Cũng là con bé này muốn ăn tôm nên chúng cháu đã đi bắt một lúc, kết quả không bắt được cái gì nên giờ chuẩn bị trở về.” Nghe được lời trưởng thôn nói, Cổ Dục cũng cười sờ đầu Phùng Thư Nhân, sau đó nói với trưởng thôn.