Mục lục
Bắt đầu từ một cái giếng biến dị - Cổ Dục (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Không cần thiết phải vậy. Đây chỉ là hiểu nhầm nhỏ, các người đi đi....” Có thể là không nhìn nổi tình cảnh trước mắt nữa, lúc này cô gái tên Thanh Huyến kia đứng lên, chủ động nói.

“Không! Thanh Huyến, em không cần nói tốt cho mấy tên hạ đẳng này. Anh muốn xem thử có phải hắn giả bộ thùng rỗng kêu to hay không. QR code đây!” Nhưng khi cô gái này vẫn chưa nói xong thì người đàn ông bên cạnh cũng đứng lên. Nhìn Cổ Dục, hắn đưa ra điện thoại di động của mình, mở giao diện chuyển khoản ra.

Cổ Dục không nói gì, trực tiếp quẹt mã QR chuyển 40 ngàn tệ qua.

Khi người này nhận được 40 ngàn của Cổ Dục chuyển đến thì có chút ngoài ý muốn. 40 ngàn trong ấn tượng của hắn thì đám người nông thôn này có thể lấy ra được, nhưng sẽ rất đắng đo rầu rĩ. Không nghĩ cái tên Cổ Dục này còn rất sảng khoái, khiến cho hắn có chút nghi hoặc.

Mà chú Ba và Cổ Tấn bên kia lúc này cũng đi tới bên cạnh Cổ Dục, vốn là bọn họ muốn khuyên Cổ Dục mềm mỏng thuyết phục. Nhưng khi nhìn thấy ánh mắt kiên định của Cổ Dục thì bọn họ đem cái câu định nói nuốt vào bên trong, chỉ là có chút lo lắng nhìn Cổ Dục.

“Chuyện quần áo này coi như xong nhé!” Cất điện thoại đi, Cổ Dục nhìn mấy người này vừa cười vừa nói.


“Coi như chúng mày may mắn, cút đi!” Nam thanh niên lẩm bẩm một câu rồi muốn ngồi xuống. Nhưng chưa đợi cho hắn ngồi xuống, Cổ Dục đã túm áo hắn kéo lên.

“Mày muốn làm gì!” Nhìn Cổ Dục vậy mà dám trực tiếp ra tay, tên bạn trai của cô gái áo jacket đỏ trong nháy mắt liền chỉ vào Cổ Dục, lớn tiếng hỏi.

“Ài, đừng chỉ chỏ như vậy chứ, không văn minh đâu. Tao chỉ muốn nói, bộ quần áo này tao đã mua lại, vậy bây giờ mày phải lập tức cởi xuống ngay cho tao. Bọn tao đã ăn xong rồi, giờ đến lúc phải đi.” Đối mặt với hai người kiêu căng phách lối này, Cổ Dục cười cười. Sau đó nói chuyện như là điều hiển nhiên.

Nghe thấy lời này của Cổ Dục, tiệm cơm thoáng chốc trở nên yên tĩnh.


Ban đầu, bọn họ còn đang nghĩ rằng tên nhóc này không phải dùng tiền để nhượng bộ sao. Nhưng bây giờ nhìn lại thì ha ha, có trò hay để xem rồi.

“Nhóc con, mày có phải muốn tìm......” Nghe Cổ Dục nói vậy, lại có thêm tiếng cười hài hước của những người cạnh đó. Tên này trong phút chốc liền nổi giận, nắm chặt nắm đấm muốn làm rõ đúng sai với Cổ Dục.



Nhưng đáng tiếc, Cổ Dục lại là một bậc thầy chiến đấu. Nếu như là ở bên ngoài thì hắn đã đem tên này gọt đầu mấy lần rồi, nhưng mà ở đây có camera giám sát. Cho nên hắn không thể ra tay, nhưng không ra tay thì không có nghĩa là không đối phó, không ngăn cho đối phương làm mình bị thương. Đây chính là phòng vệ chính đáng.

Thế là trong nháy mắt, Cổ Dục tóm lấy nắm đấm, tay còn lại ép tên này xuống mặt bàn. Trong phút chốc, những món ăn cùng nước canh ở trên bàn làm mặt tên này ướt đẫm. Mà động tác vặn tay của Cổ Dục khiến hắn cực kì đau đớn mà kêu lên thảm thiết

“CMN! Thả ra, thả hắn ra!” Nhìn thấy tên kia rơi vào thảm cảnh, bạn trai của cô gái jacket đỏ cũng đứng lên, chỉ vào Cổ Dục mà quát lớn.

“Thế nào? Mày cũng muốn thử sao?” Chống mắt lên nhìn hắn, Cổ Dục vừa cười vừa nói.

“Mày, mày biết nó là ai không? Mày dám đắc tội nó thì không có quả ngọt mà ăn đâu! Nhanh buông nó ra, tao phải báo cho cảnh sát!” So sánh sức mạnh của cả hai, hắn biết mình không làm gì được. Cho nên hắn bắt đầu giở giọng đe dọa Cổ Dục.

“Cứ báo đi! Tao không làm nó bị thương, tao chỉ lấy lại đồ của mình thôi.” Cổ Dục nhún vai, không thèm để ý đến hắn. Sau đó trước cái nhìn của mọi người, Cổ Dục trực tiếp xé toạc bộ áo vest xuống.

Cảm thấy cái lạnh trên người, tên này coi như tỉnh táo lại.

“Đại ca! Đại ca, em nhận thua. Bộ quần áo này em mua lại, em mua lại có được không!” Mặt bị dí lên bàn, cảm thấy Cổ Dục nắm chặt lấy tay mình, mà hắn vừa đau vừa không thể dùng lực. Bây giờ ngoại trừ chịu thua ra thì không làm gì được cả. Chẳng lẽ cứ chống đối hắn như vậy rồi bị hắn lột sạch quần áo hay sao?
“Mua lại sao? Xin lỗi, tao không bán!” Khinh thường nhìn hắn, Cổ Dục lại dùng sức kéo hai tay áo của tên này xuống. Tiếp theo hắn nắm lấy quần của tên này, hắn không ngừng giẫy dụa. Nhưng dùng chút sức nhỏ của hắn làm sao có thể là đối thủ của Cổ Dục, giống như con cá sắp chết nhảy nhót trên thớt mà không thể làm gì được.

“Xoẹt xoẹt” Hai thanh âm vang lên, quần của tên này liền biến thành hai mảnh vải.

Khiến người ta có chút bất ngờ là tên này thật đúng là quá nhàm chán, lại còn mặc cả quần sịp có họa tiết da báo. Nhìn bộ dạng của tên này, Cổ Dục đành lắc đầu. Sau khi lấy những đồ trong túi của hắn đặt lên bàn, Cổ Dục mới thả lỏng tên này ra.

“Tao gϊếŧ mày......” Mà sau khi được thả ra, người này liền nổi giận. Cảm giác lạnh như băng trên người khiến hắn sắp điên lên rồi, Hai mắt đỏ bừng giống như muốn liều mạng với Cổ Dục. Nhưng hắn chưa kịp mắng, nắm đấm chưa kịp vung tới thì đã bị Cổ Dục ấn đầu xuống bát canh một lần nữa. Sau đó Cổ Dục buông tay, hắn lại nhao tới. Sau đó lại úp, lại nhào, lại úp, lại nhào. Cuối cùng tên này từ bỏ vì đã sức cùng lực kiệt.


Nhìn hắn không giãy giụa nữa, Cổ Dục cũng cười một tiếng. Sau đó đương nhiên là thả lỏng hắn ra, thu dọn đống giẻ rách rồi đi về phía quầy thanh toán bên kia.

“Được rồi! Chúng ta đi về thôi!” Sau khi nói một tiếng với chú Ba và Cổ Tấn đang che mắt Cổ Tú Tú và Lưu Phi Phi, Cổ Dục thanh toán xong rồi đi ra ngoài. Hắn tìm một thùng rác rồi ném đống quần áo vào. Sau đó đám người cùng quay về thôn .

Mà lúc này, cái tên kia đang bất lực ngồi trên mặt đất.

“Cảnh Đức, cậu không sao chứ!” Lúc này, nhìn tên này trên người đầy nước canh, tên bạn trai của cô gái jacket đỏ mới bịt mũi đi đến, có chút quan tâm hỏi.

“Tao muốn nó chết, tao muốn nó phải chết!” Nhìn bạn trai cô gái jacket đỏ, tên này trong mắt tràn đầy lửa giận.

“Được được được, hắn sẽ chết. Để tao điều tra thân phận của nó.” Nghe thấy người kia nói, tên này cũng cười khổ đáp ứng. Đương nhiên hắn biết tên kia nói tới chết, đơn giản cũng chỉ là tìm ra người này rồi nói cho ông chủ đuổi việc, ghim hắn. Để cho hắn mất việc làm, khiến hắn chết cũng không yên. Chuyện như vậy bọn hắn thường xuyên làm.
Thực sự gϊếŧ người sao? Bọn hắn chưa có gan làm những chuyện này.

“Còn đứng ngây ra đó làm gì? Tao không đứng dậy nổi. Dìu tao đi!” Nhìn người đồng bạn đáp lại mình, cái tên được gọi là Cảnh Đức kia không khỏi lườm hắn một cái, sau đó mặt mũi tức giận quát.

Nghe vậy, người này mới nhớ ra. Sau đó hắn cởi xuống áo khoác của mình để che lại trên đùi tên kia, sau đó đỡ hắn rời đi.

Cô gái mặc áo jacket đỏ đương nhiên cũng đi theo. Nhưng mà cô nàng tên Thanh Huyến rõ ràng không muốn đi cùng.

“Thanh Huyến, cô không đi sao?” Chạy nhanh tới cửa, lúc này cô gái jacket đỏ mới nhớ tới Thanh Huyến nên mở miệng hỏi.

“Không được. Tôi đột nhiên nhớ ra phải đến nhà bác Thế ở đây để chào hỏi một chút, mấy người cứ về trước đi.” Thanh Huyến nở nụ cười với ba người rồi nghiêng đầu tiếp tục chơi điện thoại. Mà tên Cảnh Đức kia buồn bã nhìn lấy bóng lưng của Thanh Huyến. Hôm nay hắn mới biết mất cả chì lẫn chài là như thế nào!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK