Mục lục
Sát Thủ Quy Ẩn - Cố Gia Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Ban đêm, mặt trời chiều ở trên không trung tỏa ra ánh náng vàng óng oánh, trong ngoài biệt thự của Đông Phương gia được bao phủ bởi một tầng ánh sáng, Phương Chi Thiên đứng ở trên ban công lầu hai, nhìn đài phun nước trong vườn hoa, ngón tay gõ vào lan can.

Xung quanh đây toàn là bóng người, họ toàn là đặc công, bóng người ra ra vào vào, hắn dùng tay day trán. Sau một lát, có tiếng gõ cửa vang lên, người vào là Đông Phương Lăng Hải.

"Bên Nghiễm Châu đã truyền video giám sát tới, mọi người đang phân tích, nhưng mà tư liệu quá ít, phỏng chừng rất khó có kết luận chính xác, tôi cho rằng... Chúng ta đại khái nên bỏ Không Kiến Chi Trần..."

Phương Chi Thiên gật đầu, có chút mệt mỏi:

"Không ai lo lắng Cố Gia Minh giết trở về chứ? Xuất thủ gọn gàng tới mức này, ngay cả cameras giám sát cũng không có hình bóng đối phương, ít nhất chỉ có đặc cấp sát thủ của Bùi La Gia mới có khả năng làm như vậy..."

"Cho nên mọi người cho rằng chuyện này không có liên quan gì tới đám Bất Tử giả ở Giang Hải, đúng là bọn họ có năng lực hơn xa người bình thường, nhưng mà ở trên kỹ xảo ám sát, tuyệt không lưu loát như vậy, nhưng Cố Gia Minh... chắc là Bùi La Gia bố trí nghi trận gì đó. Về phần suy đoán tốt nhất hiện nay là, Giản Tố Ngôn tiểu thư đã ra tay..."

"Nhưng chúng ta đến bây giờ còn chưa xác định được ai mới là thật..."

Phương Chi Thiên cười lắc đầu, nhìn Đông Phương Lăng Hải đang đi tới, nói:

"Bỏ Không Kiến Chi Trần, chuyện này tôi cũng nghĩ tới, thực ra dựa vào tin tức tình báo hiện nay, cho dù là đám Bất Tử Giả cũng không biết Không Kiến Chi Trần đang ở đâu. Lý Vân Tú ở Âu Châu vẫn chưa tỉnh lại, nàng giao cho ai rất khó dự đoán, có lẽ chỉ tiện tay nhét vào bọc hành lý của người nào đó tới Giang Hải. Nếu như đôi bên đều mù tịt như nhau, thì phương diện tình báo sẽ nắm tiên cơ, chúng ta vẫn có cơ hội. Còn việc bàn giao quyền lực của Ứng gia, tôi có đi tới đó cũng không có ý nghĩa gì."

"Các loại thế lực nhất định sẽ tham gia, Ứng Hải Sinh này vừa chết, phương diện kinh tế không còn tính cũng đoán được, tổn thất ít nhất phải là 1 tỷ, tiền thực ra cũng chỉ là thứ yếu..."

Đông Phương Lăng Hải thở dài:

"Ứng Hải Sinh biết mấy trăm hạng mục cơ mật của quốc gia, đây mới là thứ quan trọng nhất. Tuy rằng bên Nghiễm Châu đã phong tỏa tin tức, người của thành phố cũng bắt đầu tiến hành công tác dân vậ, nhưng Ứng Hải Sinh phòng bị chúng ta rất tốt, đây mới là phiền toái lớn nhất. Lúc nãy tôi nhận được điện thoại, trong tập đoàn Triêu Hải mới tóm được hai gã gián điệp, chắc là đặc công mà Mỹ sắp xếp. Các tiểu tổ đặc công cũng bắt đầu hoạt động, chẳng biết sẽ tóm thêm được bao nhiêu người nữa. Lão Phương, hiện giờ tôi sợ nhất chính là, họ coi ông là mục tiêu..."

Ở bên ngoài có mấy tiểu tổ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh đang tiến vào, khi đi qua hành lang lầu 2, thấy Đông Phương Lộ cầm điện thoại xoay tròn một cách vô thức, cau mày đang suy nghĩ chuyện gì đó.

Phương Chi Thiên ngừng lại, bắt chuyện:

"Tiểu Lộ, cháu xem video rồi hả? Có ý kiến gì không?"

Đông Phương Lộ hiện giờ được bồi dưỡng thành người nối nghiệp của Đông Phương gia, tuy rằng trước đây hắn đã từng tham dự nhiều chuyện, nhưng lại không thuộc biên chế chiến đấu.

Loại video cơ mật này, hắn cũng được mời xem, nhưng mà giữa lý luận và thực tế có khác nhau rất lớn.

Hiểu rõ ý của Phương Chi Thiên, Đông Phương Lộ gật đầu:

"Cháu xem rồi, không phải là Cố Gia Minh. Lý do rất đơn giản, nếu như hắn trở về, việc đầu tiên hắn làm đó là đi tìm những người như Linh Tĩnh, Trương Nhã Hàm. Đối với Ứng gia... hắn không để ý..."

"A... Xem ra đã có thể xác định, thật là... hoài niệm..."

Phương Chi Thiên cười cười, nói:

"Nghe nói cháu mới chia tay bạn gái?"

"Dạ."

"Có người nói nam nhân lúc thất tình mới trưởng thành, cố gắng lên." Vỗ vỗ vai hắn, Phương Chi Thiên và Đông Phương Lăng Hải đi tới cuối hành lang, đẩy cánh cửa ra, một phòng bênh màu trắng xuất hiện ở trước mắt hai người.

Trong phòng bệnh, Đông Phương Nhược vẫn ngủ say như trước.

Phương Chi Thiên nhắm hai mắt lại, thở dài...

Người cầm trịch sợ nhất một điều đó là lập trường mình bị nhiễu loạn, không cách nào tỉnh táo để ra quyết định chính xác nhất.

Nếu như dị năng của Nhược Nhược có thể được sử dụng, thì ý nghĩa là vô giá đối với quốc gia.

Khi đối mặt với đám Bất Tử Giả cường đại, mà nếu đặt giả thuyết đám này lại do Bùi La Gia khống chế, vậy thì Không Kiến Chi Trần là cơ hội duy nhất cho bọn họ.

Dù sao trong chuyện này, hắn cũng ẩn chứa một ít tư tâm, hiện giờ hắn đang suy nghĩ, xem Viêm Hoàng Giác Tỉnh trả công như vậy có đáng giá hay không. Ứng Hải Sinh chết bất ngờ, áp lực từ các mặt kéo tới, hắn phải lo lắng nhiều chuyện hơn nữa...

Sáu giờ chiều, mặt trời vẫn có vẻ sáng rõ, trên một nghĩa trang công cộng ở vùng ngoại ô, Nhã Hàm ngồi xổm trước một ngôi mộ, sắc mặt có chút ngỡ ngàng.

Hiện giờ, người tảo mộ cơ bản đã trở về, hôm nay cũng chẳng phải là một ngày đặc thù gì, cho nên nơi này cũng ít người. Sau khi tan việc nàng mới tới đây, trên mặt một cái áo kiểu tây, váy một ống, đi tất chân, giày cao gót.

Hiện giờ nàng ngồi xuống, đường nét rất mê người, nàng nghĩ nếu Gia Minh thực sự ở đây, có lẽ hắn sẽ thích vóc dáng của nàng, nhưng đó chỉ là ý nghĩ, không phải là hi vọng.

Vốn nàng dự định tan việc trở về cùng Đào Đào ăn cơm, cơm nước xong sẽ mang nó đi xem biểu diễn, ai ngờ chiều nay nàng nhận được một cú điện thoại, nghe xong thì sắc mặt rất kém.

Ba cha con họ Ứng đã chết, chưa nói tới chuyện nàng cao hứng như thế nào, nhưng trước kia khi họ truy sát Gia Minh, sau khi Gia Minh ở chung với nàng 3 tháng, hắn cũng cho nàng biết việc này.

Trong chuyện này, ảnh hưởng của cha con Ứng thị đối với Trương gia là bằng không, điều có ý nghĩa nhất là, sau khi hắn chia tay Linh Tĩnh, Linh Tĩnh lên máy bay, Sa Sa lên thuyền, sự việc với Ứng gia mới bắt đầu xảy ra.

Khi nghe tin ba cha con họ chết đi, nàng không vui vẻ, cũng không bi thương, bởi vì nàng… muốn xem nó có liên hệ gì với Gia Minh không. Cũng do cân nhắc sự việc, mà nàng ngồi ở nơi này rất lâu.

Cái ngôi mộ này nàng thường tới, trò chuyện, ngồi một hồi, thỉnh thoảng nàng đem một vài đóa hoa Bồ Công anh tới đây, ngắt từng cánh hoa, xem nó bị gió thổi đi, đôi khi có gì ăn ngon nàng lại mang tới, cũng có khi đốt giấy tiền vàng mã, cũng có đôi khi mang hoa giấy.

Cuộc sống của nàng cùng với Đào Đào cứ trôi qua bình lặng, thỉnh thoảng nhớ lại mùa đông đó, nước mắt lại rơi.

-o0o-

Khi nói với Linh Tĩnh là đợi Gia Minh trở về, nàng cũng có một dự cảm xấu, nàng cảm thấy khả năng Gia Minh chết hơi cao, nhưng mà nàng vẫn kiên trì bướng bỉnh tin vào quyết định của mình.



"Trước kia... Trước kia đã nói với em rồi đấy, Phương Vũ Tư tối hôm nay biểu diễn, có mời Linh Tĩnh làm khách mời danh dự... Chị định mang Đào Đào đến nghe... chuyện của Ứng gia sợ rằng em không có hứng thú muốn biết... Vốn chị đã đồng ý với Đào Đào là phải về nhà ăn cơm cùng nó..."

Nàng nhẹ giọng nói, đứng lên, trong dãy núi, ánh mặt trời bắt đầu chuyển sang vàng vọt.

6 giờ 40 phút chiều ngày 12 tháng 7 năm 2004, Diệp Thị Võ Quán đã đóng cửa.

Mấy phút trước, Linh Tĩnh và Julian đã ra ngoài, lên xe tới sân vận động của Giang Hải, tối hôm nay Phương Vũ Tư biểu diễn ở đó.

Diệp Hàm đóng cửa ở trong nhà thu xếp vài thứ, đồng thời gọi điện thoại cho vợ ở bệnh viện, cho dù như thế nào, đây là đại sự cả đời của con gái, hai người không thể bỏ qua được.

"... Đang mổ à? Không có cách nào xin nghỉ hay sao? Sao lại gặp chuyện này chứ... Bác sĩ Lâm không ở đó sao, hôm nay là lần đầu tiên Linh Tĩnh lên sân khấu biểu diễn..."

Con gái lần đầu biểu diễn, vậy mà vợ lại đột nhiên phải làm tăng ca, tính tình Diệp Hàm xưa nay vốn tốt, nhưng cũng có chút bất đắc dĩ.

Khi hắn đang nói chuyện, thì có tiếng gõ cửa:

"Linh Tĩnh có nhà không?"

"A, Linh Tĩnh cùng thầy giáo của nó đã tới sân vận động rồi, cậu là người của Phương tiểu thư phái tới đây hay sao... Chờ một chút ha ha..."

Quay đầu lại, sắc trời lúc này u ám, bên ngoài võ quán đã tắt đèn đóng cửa, nên không nhìn rõ bóng người kia cho lắm.

Diệp Hàm nói một câu, đã thấy người kia cất bước đi ra ngoài, cho nên tiếp tục nói chuyện với vợ:

"Bà xem, Phương tiểu thư cũng đã cho người tới đây giục, Linh Tĩnh ra ngoài hơi chậm, không biết tâm tình có tốt hay không... Tôi tới bệnh viện chờ bà, bà chẳng phải đã xin phép viện trưởng rồi hya sao, gọi bác sĩ Lâm kia tới cũng được,... Tôi tới chờ bà, cứ vậy nhé..."

Cúp điện thoại, bóng người bên ngoài đã biến mất, Diệp Hàm nhíu nhíu mày, trong lúc mơ hồ nghĩ tới điều gì đó.

Hắn đứng ở cửa một hồi lâu, lúc chuẩn bị đi vào nhà, thì cảm giác lạnh bùng lên mãnh liệt, đành phải xoay người chạy ra ngoài xa một chút.

Khu phố lúc này đã sáng đèn, trên đường phố có người lui tới, hắn đứng ở giữa con đường một lúc, sau khi xác định người kia đã đi mới trở về nhà, chuẩn bị tới bệnh viện đón vợ...

***

Hơn một giờ sau đó, trong phòng bệnh của Đông Phương gia, Nhược Nhược mở mắt, chống thân hình suy yếu ngồi dậy, khi bác sĩ với mọi người chạy tới, hô hấp của nàng vô cùng dồn dập, giống như là lúc nào cũng có thể ngừng thở.

Mấy phút sau khi nàng dùng bình dưỡng khí, trạng thái này mới giảm bớt, nàng nhìn mọi người ở trước mặt mình, lần đầu tiên mở miệng.

"Tôi đã biết Không Kiến Chi Trần ở đâu..."

***

Quay ngược thời gian trở lại 20 phút trước, khi mặt trời hoàn toàn biến mất, nhường cho màn đêm bao phủ thành phố này, hôm nay là 24 tháng 5 âm lịch, bóng nguyệt như mi, đẹp rạng ngời trong tinh không.

Trong sân vận động nằm cạnh bờ biển đèn đuốc sáng chưng, thoạt nhìn giống như một vầng trăng nhỏ.

Tuần lưu diễn đầu tiên của Phương Vũ Tư ở Giang Hải đã bắt đầu, thời gian cũng sắp tới mà ở bên ngoài sân vận động cũng có không ít người, phần lớn họ tới mua vẻ, nhưng bởi vì sức hấp dẫn của Phương Vũ Tư, mà vé bây giờ cũng còn rất ít.

Bên trong sân vận động bây giờ rất ồn ào, khán giả chật ních, mà ở hậu trường, mọi người cũng đang bận túi bụi chuẩn bị cho giờ diễn xuất, Phương Vũ Tư mặc trang phục biểu diễn, chen qua đoàn người, đi tới trước một thiếu nữ đang ngồi ngẩn ngơ.

"Linh Tĩnh, hoá trang xong chưa."

Nàng hỏi xong, phải mấy giây sau, Linh Tĩnh mới như bừng tỉnh giấc mộng, ngẩng đầu lên:

"A! A... A, hoá trang... xong rồi..."

Lần biểu diễn này nàng không mặc trang phục quá cầu ký, nàng muốn tạo cảm giác thân thiết cho mọi người, nhưng quan trọng nhất là, tâm tình của nàng bây giờ không được ổn định.

Nếu như người không hiểu chuyện, sẽ cảm thấy Linh Tĩnh khẩn trương vì lần biểu diễn đầu tiên, nhưng Phương Vũ Tư là người hiểu chuyện, ngồi xuống cầm tay Linh Tĩnh:

"Nghĩ gì thế?"

"Không..."

Linh Tĩnh chớp mắt:

"Chỉ là... càng gần lúc lên biểu diễn càng..."

Phương Vũ Tư gật đầu cười:

"Không phải đã nói rồi sao, cứ như là mình không hát cho mọi người, mà là hát cho Gia Minh nghe, cô muốn nói gì với hắn thì nói đi, trước kia không kịp nói những lời này... biết đâu hắn có thể nghe đấy."

Cười cười, nàng gật đầu, Phương Vũ Tư nhìn xung quanh một chút, rồi lại nhìn đám nhân viên đang làm việc, sau đó nói tiếp:

"Như vậy đi, bên trong quá ồn ào, biểu diễn cũng sắp bắt đầu, nhưng cô có thể đi ra ngoài một chút, mấy phút thôi nhé, nhớ là tới thời gian biểu diễn phải có mặt, cứ thả lỏng tâm tình cho tốt."

Nắm tay Linh Tĩnh khẽ dùng lực, Phương Vũ Tư cười cười, khi tới kiểm tra các khí cụ bên cạnh, thấy cô gái gật đầu nhưng vẫn có bộ dạng mất hồn mất phách, nàng biết lời nói của mình có tác dụng không lớn.

Sau một lát, Linh Tĩnh lấy bài hát trong túi ra ôn lại, khi thấy trong túi có một cái bình nhỏ bằng thủy tinh, nàng nhíu mày, lấy tờ giấy ra xem nhiều lần, đứng lên:

"Hình như... ở gần đây..."

Sau một lát, Linh Tĩnh đi ra cửa hông sân vận động, mượn một cái xe con, đi tới một địa chỉ, đại khái là sau khoảng 5 phút đồng hồ, nàng đứng dưới một cái nhà ấn chuông nhiều lần.

Thấy không có ai, nàng đi tới chỗ một người bán hàng tạp hóa ở bên cạnh nói:



"Cô ơi, cho hỏi nhà bên cạnh này đi đâu rồi?"

"Cô tìm ai vậy?"

"A, cháu muốn biết có phải có một cô gái tên là Phương Quốc Lâm ở đây không..."

Trong nháy mắt đó, trong nháy mắt đó, hai định luật nhân quả đan xen vào nhau trong trốn u minh, trong phòng bệnh, Đông Phương Nhược mở mắt!

-o0o-

Bóng đêm như nước, lúc 8 giờ 5 phút, thành phố đột nhiên biến đổi, giống như tất cả đều chuyển động. Có mấy đội xe từ trong thành phố lao đi như bay, các căn cứ của Viêm Hoàng Giác Tỉnh ở Giang Hải đều điều động lực lượng, nhanh chóng lao tới sân vận động.

Cùng lúc đó, có một người bán tạp hóa, gọi điện cho Phương Quốc Lâm, nói cho cô ấy biết vừa mới có người tới đây tìm.

"Người đó nói là muốn tặng đồ cho cô, tôi muốn cô ấy giao đồ cho tôi, nhưng mà cô ấy nói là phải tự mình trao tận tay cho cô, cô ấy xin số điện thoại... Cô đã nói là không được tùy tiện đem số điện thoại của cô cho người khác, cho nên tôi không cho, nhưng mà cô gái kia nhìn bề ngoài không phải là người xấu..."

Trước khi đám Bất Tử Giả săn lùng thành viên của Viêm Hoàng Giác Tỉnh, đám người Phương Quốc Lâm rút tới khu nhà Đông Phương gia, có người đã từng đặt câu hỏi cho sự an toàn của họ.

Bởi vậy, Phương Quốc Lâm đã lấy thân phận cảnh sát, nói chuyện với người bán tạp hóa ở bên cạnh, nhưng không ngờ người hỏi thăm lại là Linh Tĩnh.

Đương nhiên, cũng nhờ có Nhược Nhược, mà mọi người đã biết Không Kiến Chi Trần ở trên tay của Linh Tĩnh, chỉ là mọi việc cũng không quá rõ ràng.

Khi đem chuyện này báo cho Phương Chi Thiên biết, ông ta lập tức hạ lệnh cho những đặc công đang ở xung quanh sân vận động.

"... Cần phải bảo vệ tốt mục tiêu không bị thương tổn... Tạm thời không cần tiếp xúc với mục tiêu, cứ để cô ấy giữ Không Kiến Chi Trần, cho tới khi nào chúng tôi tới..."

Chuyện này đúng là khiến người khác phải vui mừng, đi mòn giày sắt tìm không thấy, đột nhiên lại phát hiện nó ở ngay cạnh mình.

Hiện giờ bên cạnh Linh Tĩnh không chỉ có người của Viêm Hoàng Giác Tỉnh bảo vệ, mà còn có người của U Ám Thiên Cầm, Cao Thiên Nguyên, thậm chí còn có rất nhiều thế lực khác.

Từ mặt này mà nhận xét, đồ vật đặt trên người của Linh Tĩnh còn an toàn hơn đem nó cho mấy tên đặc công của mình.

Sau khi gọi điện thoại, hắn suy tính trong mấy phút, xuất phát từ tình cẩn thận mà điện thoại cho Natalie, nhưng khi nghe bên kia nói, Phương Chi Thiên lại cảm thấy nghi hoặc.

"Cái gì, Không Kiến Chi Trần ở trên người Diệp Linh Tĩnh... Đông Phương tiểu thư đã nhìn thấy?"

Biết được tin tức này, Natalie đột nhiên thay đổi cách nói chuyện, đợi cho Phương Chi Thiên xác nhận, Natalie mới lên giọng:

"Chết tiệt! Ông có lập tức chạy tới đó hay không! Dùng tốc độ nhanh nhất mà đi, chuyện này nó dính vào nhân quả..."

"Cái gì..."

Phương Chi Thiên hỏi thêm một câu, bên kia ngừng lại một lúc, sau đó mới nói tiếp.

"Phương tiên sinh, ông nghe rõ đây, hiện giờ tình hình vô cùng cấp bách, Không Kiến Chi Trần ở trên tay Diệp Linh Tĩnh, chúng tôi đã sớm biết, thế nhưng tôi không dám cho người liên hệ với Diệp Linh Tĩnh, bởi vì không chỉ bên ông có Dự Ngôn Giả. Theo tôi được biết, ở trong đám Bất Tử giả kia cũng có Dự Ngôn Giả, nhưng mà năng lực của người đó hạn chế, trước kia Diệp Linh Tĩnh hầu như quên mất chuyện Không Kiến Chi Trần, cho nên mới không có ai nhận ra nó ở đâu. Thế nhưng hiện giờ mọi người đang ở trong một tình thế đối lập, một khi có tình tiết nào liên quan, bên kia sẽ lập tức dự đoán được ngay. Ông hiện giờ đã biết rõ được ý nghĩa của chuyện này, các ông phải... không tốt, bây giờ ông mới gọi điện thoại cho tôi, sự việc có thể đã xảy ra rồi..."

Đội xe lao nhanh trên đường phố, vứt lại đằng sau vô số đèn đường và biển báo giao thông, hai bên con đường là rừng cây, ánh sáng bị bao phủ lên chỉ còn lờ mờ và không ngừng biến ảo.

Đột nhiên, thanh âm của Phương Chi Thiên vang lên trong hệ thống liên lạc:

"Tất cả tiểu tổ chú ý..."

Sự chú ý của mọi người ngay lập tức được đề lên mức cao nhất, cùng lúc đó, một bóng đen đột nhiên từ ven đường vọt ra!

Con đường này vốn đã hẻo lánh, cho nên tốc độ xe vô cùng nhanh. Lúc này đột nhiên thấy bóng người, tài xế cơ hồ là vô ý thức phanh xe, đồng thời chuẩn bị đánh tay lai, nhưng chỉ sau đó một khắc, bóng đen kia đã chủ động ầm ầm đập vào chiếc SUV. Trong khoảnh khắc, cửa hông của chiếc xe hõm xuống, sau đó lao thẳng vào những thân cây ven đường.

Dưới ánh đèn, mặc người mặc âu phục, tên là Quitos đứng ở ven đường, nhìn những chiếc xe khác lao qua người, hắn xoay người, tiếp tục truy sát.

Ở trên một con đường khác cách nơi này vài dặm, có một chiếc xe nhỏ mang kính chống đạn đột nhiên vỡ vụn, tài xế bay ra khỏi xe, máu tươi chảy ròng ròng.

Từ phía trước chiếc xe, có một nam tử mặc áo đen, đứng ở trên mui xe, khi chiếc xe dừng lại, hắn tung mình, giống như một con rơi biến mất.

Trong thành phố phồn hoa, một chiếc Jeep việt dã dùng tốc độ cao nhất vượt đèn đỏ, do chạy quá nhanh lên đụng vào một chiếc xe màu đen khác.

Nam tử mặc âu phục tóc vàng kim đang ngồi ở vị trí tay lái của chiếc xe màu đen bay ra ngoài, thân hình hắn rất cao, khi chiếc xe jeep nổ tung, hắn không có việc gì bò dậy...

***

Hoa tươi, tiếng vỗ tay, ánh sáng, màn hình lớn, trong sân vận động, bài hát thứ hai đã xong, Phương Vũ Tư vẫn đứng ở trước mắt mọi người, nở một nụ cười mê người.

"Mấy năm trước đây, trong cuộc đời biểu diễn của tôi có một cơn sóng nhỏ, cũng bởi vậy mà tôi quen một số người bạn, tôi nghĩ đây mới là những người bạn đáng quý nhất cuộc đời tôi... Tôi không biết các bạn ở Giang Hải, có bao nhiêu người còn nhớ tới một ban nhạc tên là Khái Niệm, kỳ thực không cần thiết phải hỏi, tôi nghĩ chỉ cần những ai nghe họ hát, đều không thể quên được họ, những con người đáng yêu, họ là Trái Chuối, Dưa Chuột, Cà Chua, thỉnh thoảng còn có Sầu Riêng xuất hiện... Hôm nay tôi mời tới đây không phải là ban nhạc khái niệm, bởi vì mấy năm trước có một số việc, họ phải xa nhau, giống như mỗi người chúng ta cũng gặp sự cố trong cuộc đời vậy. Hôm nay, tôi chỉ mời được một thành viên trong nhóm, đồng thời công bố một đáp án cho những người đã từng mang mặt nạ đi hát kia... Hôm nay tôi làm nhạc đệm cho cô ấy, mong rằng tiếng hát của cô ấy có thể mang mọi người về mới ký ức xa xưa, có thể gọi trở về những bạn bè tốt nhất đã chia xa, mọi người nhất định sẽ không thất vọng... Xin chào đón bạn của tôi, Diệp Linh Tĩnh ---- "

Bên ngoài sân vận động, gió thổi mang theo vị biển, trong đêm hè mát mẻ, một thiếu niên 22 tuổi đi ngang qua công viên, hắn nghe thấy tiếng sóng võ vỡ.

Đột nhiên hắn dừng bước nhìn về phía sân vận động sáng chưng, trong chốc lát, có người hoan hô, có tiếng vỗ tay, có tiếng một cô gái phát biểu truyền tới.

"Xin chào mọi người, tôi là Diệp Linh Tĩnh, cũng... đã từng là Dưa Chuột... thật vui khi có thể đứng trên sân khấu gặp mặt mọi người..."

Thanh âm kia dừng lại trong chốc lát:

"Thực ra tôi cũng không biết nên nói cái gì cả, mấy năm trước, tôi đã mất đi người quan trọng nhất cuộc đời, và cả một người bạn quan trọng nhất... khi đó... tất cả chúng tôi chỉ có một mong muốn đơn giản, nào ngờ có một ngày... chúng tôi không còn được gặp lại... Bài hát này là do hắn viết, tôi muốn hát cho hắn nghe... Ta rất nhớ bọn họ..."

Thanh âm nghẹn ngào kia cắt ngang tiếng sóng biển, thành phố dưới ánh sao, thiếu niên ngồi trên một cái ghế bên đường, nghe giai điệu của bài hát…

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK