Mục lục
Sát Thủ Quy Ẩn - Cố Gia Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



"Ặc, không cẩn thận bắt được, như vậy... Bắt được rồi sẽ phải hát sao?"

Nhìn người thiếu niên bất thình lình xuất hiện, Đổng Đan Văn ngạc nhiên, Đông Phương Lộ ngạc nhiên, Đông Phương Uyển trong đám đông cũng khá ngạc nhiên.

Cố Gia Minh, thằng này lại đến gây rối gì nữa đây? Linh Tĩnh ở trên sân khấu, hai mắt tròn xoe, lắc lư bông hoa hồng trong tay đi về phía bên này, đợi đến khi ánh đèn chiếu vào mình, mới đem bông hoa hồng cắm vào chiếc lọ bên cạnh sân khấu, liếc mắt:

"Sao giờ này mới tới?"

"Trên đường bị nổ lốp xe nên tới trễ một chút".

"À, cậu biết hát không. Mình chưa từng nghe cậu hát bao giờ..."

"Khi có người để ý đến bà xã của mình, không biết hát cũng có thể miễn cưỡng hát..."

Thời gian gặp thoáng qua, hai người nói khẽ với nhau vài câu, tuy chỉ trong giây lát ngắn ngủi nhưng thái độ rất thân mật, hoàn toàn khác thái độ đối với Đông Phương Lộ. Sau khi chào Đông Phương Lộ, Gia Minh cầm lấy microphone.

Khi hai người ở trong trường học cũng chỉ quen biết sơ, trong lòng Đông Phương Lộ nghĩ rằng Gia Minh và Sa Sa là người yêu của nhau nên cũng không có ý thù địch gì, nhưng mà, vừa bước xuống sân khấu thì nghe thấy Gia Minh ở trên sân khấu ngại ngùng nói:

"Chậc, nếu vị vừa rồi đã biểu diễn ca khúc do chính mình viết, thế thì mình cũng dùng thứ mà mình viết ra để đi biểu diễn là được rồi, cho hỏi có khuông nhạc trống không?"

Câu này vừa nói ra, người ở bên dưới có chút trầm tĩnh hơn, lúc này thì tìm đâu ra khuông nhạc trống, Linh Tĩnh đang lo lắng thì Đông Phương Lộ đã từ chỗ Trịnh Tắc Bồi đem tới mấy trang, Linh Tĩnh vội vàng cầm lấy, Gia Minh lướt phím đàn piano rồi bắt đầu viết, sau đó cầm microphone cười nói:

"Ha hả, được rồi, đây chính là thứ đã viết ra khi bị một số người ép xem tiểu thuyết ngôn tình mấy ngày trước, lễ ra còn có cả những nhạc khí như tỳ bà, nhị hồ trong đây, nhưng bây giờ chắc chắn là nhân lực không đủ nên chỉ có thể dùng đàn dương cầm... Chậc, còn có cả trống...

Nghe đến những thứ đàn tì bà, nhị hồ, khán giả phía dưới cười nói, chẳng lẽ ngươi hát kinh kịch? Linh Tĩnh thì liếc mắt vào những khuông nhạc, ý rằng mình và Sa Sa bắt cậu xem tiểu thuyết ngôn tình hồi nào. Đông Phương Uyển ở bên dưới sân khấu nhìn cảnh này lại nghĩ về một chuyện khác.

Cứ như thế biểu diễn trên sân khấu, không hề hồi hộp hay mất bình tĩnh, ngược lại còn nói năng rất lưu loát, thực ra, lúc bắt đầu bước lên sân khấu, thiếu niên này dường như biến thành một người khác, vẫn là nét mặt bình thường đó, chỉ với bộ quần áo đơn giản, thế nhưng không thể không thừa nhận rằng hắn ta vào lúc này còn bình tĩnh hơn cả những ngôi sao ca sĩ đã được huấn luyện chuyên nghiệp.

Dĩ nhiên cũng có thể vì hắn ta vẫn luôn tùy tiện cho nên không ai có thể khiến hắn cảm thấy áp lực sao...

Ở một góc độ khác, Trịnh Tắc Bồi đang nhìn cậu thiếu nhiên đứng trên sân khấu, cười cười nói:

"Thành phố Giang Hải đúng là đầm rồng hang hồ, Lộ thiếu, cậu bạn học này của em cũng biết sáng tác nhạc nữa ư?

Đông Phương Lộ nhìn Gia Minh đứng trên sân khấu, sau đó hơi cau mày, lắc đầu cười: “Ồ, trước đây chưa từng nghe là cậu ấy biết sáng tác, cậu bạn Cố Gia Minh này bình thường khá khiêm tốn...”

Đổng Đan Văn ở bên cạnh lạnh lùng nói:

"Có chỗ nào là khiêm tốn, em thấy hắn muốn phá rối."

Vừa nói xong, cảm thấy mình dường như có chút hơi quá đà nên ngừng lại, dừng lại một lát, nàng dứt khoát kể ra sự kiện luận võ đã trở thành trò cười cho hai người đối diện.

Lúc mới bắt đầu, nàng cố ý tức giận không để ý gì đến Đông Phương Lộ đang ở bên cạnh, mà Đông Phương Lộ cũng chẳng hề để ý gì đến nàng ta. Trong chốc lát Trịnh Tắc Bồi lắc đầu cười cười, từ lúc nghe Gia Minh nói rằng trong ca khúc của hắn có cả tỳ bà, nhị hồ, ông ta không ôm nhiều hi vọng, lúc này càng cảm thấy cậu học sinh trung học này thật phiền phức.

Khoảng ba bốn phút sau, Gia Minh lướt những nốt nhạc mà mình vừa viết xong, rồi đưa bản nhạc cho Linh Tĩnh, gật gật đầu, Linh Tĩnh mím môi, hít thật sâu...

Khi nãy đệm nhạc cho Đông Phương Lộ, đó cũng là bản nhạc nàng chơi lần đầu tiên, trong lòng không hề có cảm giác hồi hộp lo sợ, nhưng lần này trong lòng nàng vừa kỳ vọng vừa thấp thỏm, hi vọng Gia Minh sẽ đem đến cho nàng sự ngạc nhiên, mặt khác cũng lo sợ ca khúc của Gia Minh viết không hay, đối với nàng thì chẳng có vấn đề gì, chỉ sợ Gia Minh bị người ta xem thường.

"Ồ, khụ khụ, ừ, đây là thử âm..."

Ngồi xuống bên dàn trống, cắm microphone vào, Gia Minh điều chỉnh vị trí của mình với giá trống, sau đó cười và nhìn Linh Tĩnh ở bên cạnh đang rất hồi hộp.

"Chà, xem ra bạn diễn của mình hơi khẩn trương... Thở sâu vào, có mình ở đây".

Ngồi bên đàn dương cầm, Linh Tĩnh nhìn nụ cười động viên đó, trong chốc lát, nàng hít một hơi thật sâu, ánh mắt lướt qua khán giả bên dưới sân khấu.

Đây hoàn toàn không phải là đêm nhạc chuyên nghiệp, mọi người đa số đều mang theo tâm tình xem kịch vui, náo nhiệt, ai cũng nói chuyện cười đùa.

Phía dưới còn có một thành viên của hội học sinh, mà nàng quen, khi thì giơ tay cổ vũ, khi thì gật đẩu, khi thì chẳng chú ý gì, nét mặt có vẻ xem thường, đây là lần đầu tiên nàng cùng Gia Minh ở trên sân khấu, hắn nói: Đừng sợ, có mình ở đây...

Linh Tĩnh từng tưởng tượng rằng, sau này khi họ đối diện với cuộc sống, có lẽ... Tình huống đó cũng giống lúc này, chỉ cần cậu ta nói: Có mình ở đây...

Đây là lần đầu tiên vợ chồng họ cùng nhau biểu diễn.



"Ừ, bắt đầu."

Giọng nói của nàng vang lên có chút khẩn trương rồi lại có vẻ bình thản tĩnh lặng,

"Tên bài hát là... Đông phong phá".

Sau đó giai điệu trang nhã nhẹ nhàng của tiếng đàn dương cầm vang lên.

Trong đại sảnh

****

Bên song cửa ngọn đèn cô độc nặng nỗi biệt ly

Đứng bên ngưỡng ấy anh tự dối mình rằng em vẫn chưa rời bước

Về thăm chốn cũ gặp tiết trăng tròn sao càng quạnh hiu

Nửa đêm thức giấc ngọn nến cũng không đành lòng thốt lời trách móc...

****

Dưới ánh đèn, tiếng hát của Gia Minh bắt đầu vang lên theo giai điệu dương cầm, chàng thiếu niên mười sáu tuổi vừa vỡ giọng, bắt chước tiếng của Châu Kiệt Luân (Jay Chou) có lẽ là còn thua kém, nhưng nếu so sánh với những người bình thường thì rất khá rồi, thậm chí là gần như hoàn mỹ.

Một sát thủ chân chính hoàn mỹ cần phải biết rất nhiều thứ, đặc biệt đối với một sát thủ đã quen ngụy trang như Gia Minh, những kỹ thuật như bắn súng, ẩn nấp luôn chỉ đứng hàng thứ hai, rất nhiều lúc hắn cần phải vào vai những loại người khác nhau một cách hoàn mỹ, xuất hiện ở những nơi khác nhau.

Là một trong những sát thủ xuất sắc, từ quý tộc cho đến tên ăn mày, hắn đều có thể chuyển hoán một cách hoàn hảo, hắn am hiểu triết học, thưởng thức rượu, biết bình luận thời sự, am hiểu các loại nhạc cụ, tinh thông máy móc cơ học, từng học qua y học, đồng thời tinh thông độc dược, hắn còn biết dùng khẩu kỹ để nhại giọng của nhiều người khác nhau, sau khi hóa trang hắn thậm chí có thể biến thành một cô gái xinh đẹp... Nhưng chỉ cần không phải lên giường...

Hắn không có những chuẩn tắc trong cuộc sổng, trong hắn không tồn tại quan niệm thiện ác, không có cái gọi là cảm giác xấu hổ hay sỉ nhục.

Để sinh tồn, không ai tưởng tượng được hắn đã phải trải qua biết bao giãy dụa, trải qua biết bao tôi luyện. Cái duy nhất mà hắn không biết, đó là làm sao sống như một người bình thường, vì đó là thứ mà hắn không có cách nào luyện tập được.

Cho nên, dưới ánh đèn, hắn nhìn Linh Tĩnh đang đánh đàn ở bên cạnh từ đầu đến cuối, những năm gần đây, hắn luôn đi theo ánh mắt và bước chân của nàng.

****

Chân trời góc bể một đời phiêu bạt, nỗi ấy quá xót xa

Sau ngày em đi chỉ còn rượu làm ấm những ký ức và nỗi tương tư guộc gầy

Nước chảy về đông, năm tháng đã qua khi nào dễ lấy lại

Mùa hoa chín có một lần thôi, anh đã lỡ mất rồi

****

Giai điệu nhẹ nhàng, tiếng ca êm đềm và nhịp trống dường như gõ thẳng vào lòng người. Hầu như chỉ khi mấy câu đầu được hát lên, trong đại sảnh liền không còn chút tạp âm dư thừa nào. Đông Phương Uyển vốn chuẩn bị xem trò cười không tự chủ được hít sâu một hơi, ánh mắt trở nên mê ly, Đổng Đan Vãn đang kể về những chuyện xấu của Gia Minh cũng im lặng, đôi môi khép mở, vẻ mặt như không thể tin tưởng nổi, Trịnh Tắc Bồi thôi không nói đùa, nhìn Hoàng lão đã ngồi thẳng người dậy ở bên cạnh, lại nhìn người đang biểu diễn ở bên trên, đưa tay đẩy mắt kính trên sống mũi.

Nếu như là một ca sĩ bình thường ra sân, bọn họ sẽ không thấy giật mình mà chỉ biết than thở, song dưới tình huống hoàn toàn không có chuẩn bị về tâm lý này lại xuất hiện một ca khúc như vậy thật sự đã khiến bọn họ rung động quá lớn.

Tương đối mà nói, ca khúc của Đông Phương Lộ kia chỉ tựa như một tác phẩm mới vào nghề của một đứa trẻ.

****

Tiếng tì bà ai tấu lên khúc Đông Phong Phá

Trên tường cũ dấu vết tháng năm rơi rung, rồi ngày cũ chợt hiện

Anh nhớ năm ấy chúng mình vẫn còn nhỏ lắm

Mà nay tiếng cầm xa xôi cùng nỗi mong chờ của anh, em nào đã từng nghe

****

Trước khi lên sân khấu Gia Minh đã nghĩ đến rất nhiều ca khúc ở vào độ tuổi của hắn có thể sáng tác ra, đây là một lựa chọn rất khó, bởi lẽ chỉ cần là ca khúc đã thành danh đều do tác giả đã trưởng thành viết ra, rất nhiều thứ, cuối cùng đều phải lắng đọc. Cho nên cuối cùng hắn lựa chọn khúc Đông Phong Phá này, trước đó nói sau khi mình đọc tiểu thuyết ngôn tình mà hiểu được.

Thiếu niên thiên tài sáng tạo ra một dòng nhạc mới, dù sao nói cũng chi là nói, về phần có ai đó không tin, muốn tìm tòi sâu hơn hắn cũng không để ý.



Đây là một tác phẩm lưu hành vượt thời đại trong giới âm nhạc, mà tại thời điểm này, nó cũng là một tác phẩm vượt qua thời đại này.

Tiếp theo bài hát này, Trung Quốc bắt đầu có trào lưu đi sâu vào lưu hành âm nhạc, trước khi có bài hát này, hầu như bất kỳ ca khúc được quảng cáo rùm beng cùng những thứ lưu hành theo đó đều chỉ được xem như bán thành phẩm, nếu không cẩn thận sợ rằng còn có thể viết thành thể loại giống như kinh kịch, đó cũng là lý do tại sao khi vừa nghe thấy tên mấy loại nhạc cụ như tỳ bà, đàn tranh, mấy người Trịnh Tắc Bồi lại xem thường.

Chỉ có người chuyên nghiệp trong lĩnh vực âm nhạc mới biết, để làm được điều này khó đến nhường nào.

Không lâu lắm, phần cuối của ca khúc đã vang lên.

***

Tiếng tỳ bà ai tấu lên khúc Đông Phong Phá

Lá Phong nhuộm đỏ cả hồi kết, anh đã thấy rồi

Ngoài hàng rào kia, con đường cũ ngày nào anh dắt tay em qua

Ở nới ấy khói hoang cỏ dại, mà sao trầm mặc thế cả khúc biệt ly...( )

***

Làn điệu hoàn mỹ của vùng sông nước Giang Nam, tình yêu ngây thơ chất phác, lưu luyến văng vẳng trong lòng mỗi người... Theo tiếng ca lời nhạc chảy xuôi ra, nhìn mọi người chú ý dưới đài, cảm nhận được ánh mắt của Gia Minh, Linh Tĩnh bỗng nhiên muốn khóc, nước mắt len lén chảy ra, có kích động, có sầu lo.

Đối với nàng mà nói, sức cuốn hút của lời ca quá mạnh mẽ, quá ưu thương, nàng muốn thứ chia ly trâm mặc thế này, tại sao Gia Minh lại hát như vậy, trong lòng hắn cũng đang lo lắng ư?

Ca khúc hát đến một nửa điệp khúc thứ hai, trong lúc đó, tiếng đàn của Linh Tĩnh bỗng rối loạn. Nhưng ngay sau đó, Gia Minh giơ dùi trống lên, dừng lại giữa không trung. Cả đại sảnh lâm vào tĩnh lặng tựa như thời gian đột nhiên đứt gãy.

Phù... Phù...

Tiếng nhạc đột nhiên dừng lại khiến cho các thính giả trong phòng yến hội đang yên lặng trong phút chốc hơi kinh ngạc, Linh Tĩnh vốn định đàn tiếp, thấy Gia Minh ngừng lại, ngại ngùng vội vã lau nước mắt, sau đó Gia Minh cầm trái banh màu lên, cười rồi đứng dậy.

"À, xin lỗi, đến đoạn này rồi, vậy... Người kế tiếp là ai?"

Hắn cười rạng rỡ trên sân khấu, những người phía dưới đã phản ứng lại, liên tục la gọi:

"Vần chưa hát xong mà, vẫn chưa hát xong..."

"Bài hát này hay quá..."

"Hát thêm lần nữa đi! Hát thêm một lần nữa!"

Trong tiếng gọi la yêu cầu ầm ĩ, Gia Minh cười nói:

"Chậc, xin lỗi, mình đến đây để đón người về nhà, bận bịu đến bây giờ vẫn chưa ăn tối nữa, ừm, có ai muốn hát không? Đúng rồi, vừa nãy mình nhìn thấy có một cô gái xinh đẹp giơ tay rất cao, dường trong lúc vô tình mình đã giành cơ hội biểu diễn của cô ấy, này, bắt lấy".

Phía dưới không có người nào giơ tay, hắn cười rồi cầm trái banh ném tới cách đó không xa về phía bên cạnh Đông Phương Lộ, Đổng Đan Văn ngẩn ra, vẫn còn đang ngạc nhiên thì trái banh bay tới, nàng bắt lấy trái banh một cách vô thức, sau đó bối rối nhìn mấy người chung quanh:

" Chuyện này... Chuyện này..."

Nguyên bản năng muốn biểu diễn sáng tác của mình trước mặt hai vị đại hành gia về âm nhạc, nhưng từ sau khi nghe khúc Đông Phong Phá kia liền thực sự không dám lên trên tự bêu xấu mình.

Nhưng mà, hiện giờ thực sự là cũng không có ai để ý đến nàng, hơn nửa số người phía trước đều đang yêu cầu Gia Minh hát cho xong bài hát đó hoặc là hát lại bài hát đó thêm một lần nữa.

Đông Phương Lộ nhìn người ở trên đài với nét mặt có chút đau khổ, Trịnh Tắc Bồi cùng Hoàng lão đang ngồi cũng đứng đậy, chầm chậm bước về phía sân khấu.

Thế nhưng, Gia Minh vốn không quan tâm đến thái độ của người khác, vừa nói xong, không màng đến yêu cầu của đám người phía dưới, quay đầu lại đưa tay trái ra:

"Chúng ta đi thôi".

Linh Tĩnh nước mắt trên mặt vẫn chưa khô, nhưng vẫn không giấu được nụ cười tươi đẹp, chạy tới đặt tay phải vào tay Gia Minh, không thể phủ nhận rằng màn trình diễn vừa rồi lãng mạn đến mức mà khó có người con gái nào có thể từ chối được.

Vẫn may đây chỉ là một buổi dạ tiệc bình thường, Gia Minh và Linh Tĩnh cũng không phải là thần tượng nổi tiếng gì, khi bước xuống sân khấu, nhiều người tuy vẫn còn tiếc nuối yêu cầu hát thêm một lần nữa, nhưng số người cản đường không có mấy người, chỉ có một hai người chạy đến bên cạnh hỏi cái này cái kia, tiện thể giới thiệu về mình, Gia Minh cũng chỉ tiện tay đẩy ra, lúc này đám đông chật chội, hắn có dùng sức mạnh hơn một chút cũng không ai dễ dàng nhận ra được.

Nhưng khi vừa sắp ra đến cửa, hai người trung niên từ hai bên chen tới, Gia Minh vừa định đẩy ra thì Đông Phương Lộ lại bỗng nhiên lao tới.

“Gia Minh, Linh Tĩnh, đợi đã, đợi một lát...”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK