"Ách...
Mắt thấy tiểu thư tức giận phát tiết lên đầu của mình, Hoàng Hạo Binh cảm giác mình có chút vô tội, nói:
"Tuy rằng tuy nói là người một nhà, nhưng mà tiểu tử này có chơi với ai trong nhà đâu. À. mà hồi nhỏ đúng là có một chuyện, hễ cứ đùa là hắn khóc, sau khi gặp Diệp Linh Tĩnh và Liễu Hoài Sa thì trở nên vô cùng kỳ quái..."
"Liễu Hoài Sa... Tớ nghe nói gia đình cô bé này là xã hội đen mà, cô nàng cũng luôn sinh sự đánh nhau."
"Đúng vậy. Cô ta hiện ở ban 7."
"Có bạn gái như vậy, khó trách..."
Đông Phương Uyên nhớ lại chuyện mà anh trai mình nói, âm thầm trầm tư, một lát sau nói:
"Tớ mặc kệ, tớ sẽ không để cho lớp có một học sinh vô ý thức như vậy. Hoàng Hạo Binh, cậu là người nhà của hắn, tại sao cậu có thể để cho người trong nhà mình trở nên như thế này."
Nhìn Đông Phương Uyển lòng đầy căm phẫn, Hoàng Hạo Binh nhíu nhíu mày. Khi còn nhỏ hắn sợ tiểu ác bá Liễu Hoài Sa. Bây giờ tuổi đã lớn, đương nhiên sẽ không sợ. Nhưng mà hắn đâu có gì liên quan tới Gia Minh, bây giờ bị vị tiểu thư này nói như vậy, hắn đành nói:
"Được rồi được rồi. Lần sau nếu như thấy hắn trốn học, tớ sẽ kéo hắn đi chơi bóng rổ là đuợc rồi."
Đông Phương gia, Hoàng gia hai gia tộc này trước kia có liên quan một chút trong công việc làm ăn chứ trên cơ bản không tồn tại quan hệ cá nhân tốt nào cả. Lần này Hoàng Hạo Binh cùng Đông Phương Uyển học cùng một ban, đây chính là một cơ hội tốt.
Hoàng Hạo Binh là một trong những thiếu gia được Hoàng gia tương đối cọi trọng. Đông Phương Uyển lại là một tiểu công chúa được nuông chiều, bởi vậy mà từ khi mới học cùng, người của Hoàng gia đã có ý làm cho hai người thân cận nhiều hơn.
Mà ở trong mắt Hoàng Hạo Binh, Đông Phương Uyển không chỉ có đẹp, mà còn tràn đầy sức sống mê người, sở trường về bày mưu nghĩ kế, lúc nào cũng trông như ánh nắng ban mai, đặc biệt là những hoạt động do trường tổ chức, Đông Phương Uyển luôn là nhân vật chính, hắn là người trợ giúp, hành động của hai người hợp phách cực kỳ, có chút làm cho Hoàng Hạo Binh sinh ra hảo cảm với Đông Phương Uyển.
Do nguyên nhân như vậy mà hai ngày sau, trong một buổi chiều khi Gia Minh đang đi xe đạp qua, Đông Phương Uyển chạy tới. Hoàng Hạo Binh cũng nói vọng sang:
"Gia Minh, cậu tới thật vừa lúc, chờ một chút."
Đông Phương Uyển có thể không để ý tới, nhưng mà bây giờ đã không phải là cái thời còn là trẻ con nữa, tuy rằng không quan hệ gì với Hoàng Hạo Binh, nhưng mà dù sao cũng là người nhà, Gia Minh dừng xe, nhìn Đông Phương Uyển hai tay chống nạnh rất đắc ý đứng trước mặt hắn, còn Hoàng Hạo Binh thì đang chạy tới.
"Gia Minh, cậu tới thật đúng lúc, chúng ta đang thi đấu hữu nghị với ban 7. Hồ Vĩ vừa bị thương, tìm không được người thay thế, muốn vào lớp gọi người thì quá lâu, cậu tới giúp một chút."
"Thế nhưng... Tớ còn có việc..."
"Đừng chối, cậu thì có chuyện gì, tới giúp một chút là được..."
"Vậy... tớ không biết chơi bóng rổ..."
"Yên tâm yên tâm. Tố chất của đội chúng ta tốt hơn đội chúng nó nhiều, cậu chỉ cần chuyền bóng là được rồi. Ha ha, xem ra chúng ta có thể dễ đàng thắng họ..."
Nếu xét về hình thể thuần túy, khổ người của Hoàng Hạo Binh rất lớn, không chỉ có cường tráng, mà còn cao hơn Gia Minh cả nửa cái đầu, hắn vô cùng thân thiết kéo Gia Minh sang bên sân bóng. Đối với Gia Minh mà nói, muốn tránh thì đương nhiên là đơn giản, nhưng mà nghĩ ra lý do cũng không dễ dàng gì, trong lúc nhất thời cũng chỉ có cách đạp xe đạp đi theo mà thôi.
Những chuyện này hoàn toàn là mưu kế đo đôi nam nữ nhiệt tình Đông Phương Uyển và Hoàng Hạo Binh nghĩ ra. Bọn họ muốn thay đổi Gia Minh, khiến cho hắn có tinh thần tập thể, kéo hắn tham gia những hoạt động chung của lớp.
Bất cứ người nào cũng sẽ có cảm giác hổ thẹn, nếu bị nhiều người nhìn vào như vậy, sẽ cảm thấy bị nhạo báng mà rút ra kinh nghiệm xương máu. Khi lớp mình thắng, đương nhiên sẽ cảm thấy vinh dự.
Một lát sau, Hoàng Hạo Binh cùng Đông Phương Uyển hai người kéo thành công Gia Minh đẩy vào trong sân bóng...
"Vậy... Tớ còn có việc, chỉ chơi mười phút..."
Đối với câu này nói của Gia Minh, Đông Phương Uyển cùng Hoàng Hạo Binh đều coi như là mình không nghe thấy. Đông Phương Uyển hứng thú dán lên lưng của Gia Minh một số. Gia Minh quay đầu, nói:
"Đông Phương Uyển cậu nghĩ như vậy là được ư?"
"Đương nhiên là được."
Đông Phương Uyển thị uy ngẩng đầu lên, nói.
"Dù sao... vào trong rồi tớ không cũng chơi, vì đã nhiều năm rồi không đụng vào thứ này..."
"Vậy cũng không sao. Dù sao... nếu cậu không đánh người khác sẽ cười nhạo cậu."
"Cậu quan tâm tới tớ?"
Gia Minh không khỏi cảm thấy thú vị.
"Hừ. Lần trước luận võ cuối cùng là cậu thắng, nhưng mọi người chỉ nói là cậu dùng thủ đoạn đê tiện chứ có khen ngợi gì đâu, thế nhưng hiện giờ có nhiều người nhìn như vậy, ai đánh hay ai dở ai cũng nhận ra được.
Nếu như cố gắng, thì đánh không hay mọi người cũng không nói. Nhưng nếu như cậu lảng tránh, vậy thì thử xem."
Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp:
"Tớ không phải cố ý nhằm vào cậu. Dù sao tớ cũng ghét nhất những người không có tinh thần tập thể, nếu tớ là lớp trưởng cậu sẽ không thể làm xằng bậy mãi được, hừ, tớ cũng không vì chuyện cậu cứu tớ mà phải thế này thế kia. Việc nào ra việc đấy. Bạn Gia Minh, hãy vì tinh thần tập thể của lớp chúng ta, cố gắng lên nha."
Gia Minh liếc mắt. Đang muốn nói cái gì đó thì từ sân bóng bên kia bỗng nhiên truyền đến một tiếng tiếng la:
"Gia Minh."
Hắn quay đầu nhìn lại. chỉ thấy một người buộc đuôi ngựa, mặc quần áo thể thao, chính là Sa Sa anh khí hiên ngang, đang phất tay.
Cũng trong lúc này, các đội viên đã chuẩn bị xong, sẵn sàng bắt đầu trận đấu, Hoàng Hạo Binh nói:
"Được rồi được rồi. Gia Minh, chúng ta lên thôi, cậu thích đứng vị trí nào thì đứng, chỉ cần đánh tốt là được rồi, mấy tay ở ban 7 này rất tay mơ, yên tâm... Uy, Đới Chí Cường, các cậu chuẩn bị nhận sự ngược đãi chưa?"
"Ha ha, là chúng tớ ngược đãi các cậu mới đúng chứ. cái tên thấp bé lùn tè này chính là vũ khí bí mật của các cậu ư? A? Không phải chính là người dùng Liêu Âm Thối lần trước hay sao."
Đội trưởng bên ban 7 kia chính là Đới Chí Cường, người có vóc người khá cao tao, cười đáp lại lời của Hoàng Hạo Binh.
Thi đấu hữu nghị không có quá nhiều quy củ. Nhân số nếu đã đến đông đủ, thì sẽ chuẩn bị phát cầu. Hoàng Hạo Binh vốn định cho Gia Minh đứng bên cạnh mình tranh cầu, nhưng khi quay đầu nhìn lại, đã thấy Gia Minh chạy tới sân bóng bên kia, dường như không quan tâm tới trận đấu. Trong lòng hắn thầm mắng một câu.
Mà ở bên kia, Đới Chí Cường cũng nhìn theo phương hướng của Gia Minh, một đội viên huých cánh tay vào người hắn, nói:
"Uy. Lão đại, hắn hình như rất thân với đại tỷ."
Đới Chí Cường gật đầu, nhưng không nói gì.
Đứng ở bên cạnh sân bóng. Sa Sa quay người nhìn Gia Minh cười xán lạn:
"Gia Minh cậu cũng chơi bóng rổ? Tớ chưa từng thấy cậu chơi, có phải là cậu rất lợi hại không?"
"Vốn tớ định đi siêu thị mua thức ăn khi tới đây lại gặp phải tình trạng “không trâu bắt chó đi cày”. Sa Sa lẽ nào cậu tới đây làm cổ động viên cho lớp mình?"
"Không phải, tớ chẳng bao giờ làm hoa si như vậy đâu. Đó là đo mấy cô gái buồn chán của lớp kéo tớ qua. Gia Minh cậu cứ chơi đi, tớ đi mua đồ ăn về nhà làm cơm cho. Uy. Chu Văn Tuệ, mấy cậu tránh ra, cẩn thận tớ đánh đấy..."
Sa Sa đang nói thì mấy cổ động viên xinh đẹp của ban 7 đều quây tới. Một người trong đó vô cùng thân thiết ôm cổ của Sa Sa, tò mò nhìn Gia Minh, nói:
"Đại tỷ, đây chính là bạn trai thanh mai trúc mã của chị hay sao? Này, xin chào, tớ là Chu Văn Tuệ, nha, Sa Sa, đau mà..."
Chu Văn Tuệ lời còn chưa dứt, liền bị Sa Sa đẩy ra, sau đó đá đá đánh đánh đuổi chạy toàn bộ đám nữ này đi. Thoạt nhìn có thể nhận ra, quan hệ của Sa Sa với mấy người này rất tốt.
Cho tới nay, dung mạo của nàng tương đối xuất chúng, tính cách lại hoạt bát, cởi mở, cho dù là nam sinh hay nữ sinh, đều rất dễ trở thành bạn của nàng.
Sau khi tức giận cưỡng chế đám nữ sinh này đi, Sa Sa đi tới, nói:
"A, phát bóng rồi. Gia Minh sao cậu còn không qua hỗ trợ?"
"Tớ đâu có quan tâm gì tới họ."
Lắc đầu cười cười, Gia Minh từ trong túi tiền lấy ra ví tiền đưa cho Sa Sa, nói:
"Muối ăn ở trong nhà dùng hết rồi, nhớ kỹ hôm nay phải mua một túi, nửa cân thịt heo, ngoài ra còn mua thêm rau cải tím, mì sợi là món mà cậu và Linh Tĩnh đều thích ăn, còn nữa, Linh Tĩnh nói ở cửa hàng Gia Vận Phúc hôm nay Hà Nhi giảm giá đặc biệt, khi tới cậu chú ý xem còn hay không... Ách, dù sao tớ cũng chỉ chơi chừng 10 phút, hay là cậu đợi, chúng ta cùng đi?"
"Không được, tớ sẽ đi trước, muối, thịt heo, rau cải tím, mì. Hà Nhi... ừ, nhớ kỹ rồi, tránh cho cậu và Linh Tĩnh chỉ cười nói tớ chỉ biết rửa bát. Cậu cần thi đấu cho tốt, đánh cho bọn họ hoa rơi nước chảy, không thì tối hôm nay không cho lên giường."
"Ha ha..."
Gia Minh thú vị cười, nói:
"Đây chính là đội bóng của lớp cậu mà."
"Mặc kệ họ."
Sa Sa khả ái liếc mắt, sau đó nhẹ giọng nói:
"Lão công của tớ ở chỗ này, ai cũng không quan tâm... A, vậy tớ đi trước, sau khi cậu chơi xong thì về nhà luôn à?"
"Tớ sẽ tới tìm cậu, nhìn xem còn gì cần phải mua nữa không, tối đa chỉ 10 phút, cậu ở siêu thị chờ tớ nhé?"
Sa Sa gật đầu, lắc lắc cái chìa khóa trong tay. bồng nhiên nói:
"Ai, bóng, cẩn thận."
Gia Minh thản nhiên cười, không nhìn mà vươn tay ra, trực tiếp tóm lấy quả bóng rổ, lúc này thân ảnh của Đới Chí Cường vọt tới muốn cướp.
Gia Minh nói mình sẽ không chơi, đương nhiên chỉ là đùa, cánh tay khẽ dời, tránh thoát khỏi lần cướp bóng của Đới Chí Cường, nhưng mà sau đó một khắc, thân hình của đối phương không dừng bước mà lao tới, “ầm” một tiếng, làm cho Gia Minh bắn ra xa ba bước.
"Tranh bóng phạm quy!"
Trọng tài lên tiếng, lần này chỉ là ngoài ý muốn, nhưng mà nhìn là có thể nhận ra trong đó có sự cố ý. Gia Minh hơi nhíu mày, vóc người đối phương cường tráng lại cao to hơn mình rồi, vừa rồi nếu như không phải là mình, người khác sợ rằng sẽ bị trực tiếp đụng té trên mặt đất.
Còn chưa kịp nói, Sa Sa đã vọt tới, đẩy người kia một cái, nói:
"Đới Chí Cường, cậu làm cái gì vậy! ?"
Đới Chí Cường vô tội giơ tay lên. cười nói:
"Sa Sa. ngoài ý muốn, hoàn toàn là ngoài ý muốn vị kia bạn học, thật là xin lỗi, thực sự là ngoài ý muốn, chân của tôi hơi quá đà..."
Ăn một thẻ vàng, lại nhìn thái độ của hắn như vậy, Sa Sa cùng Gia Minh đương nhiên là không có lý do gì để hưng sư vấn tội, hung hăng trợn mắt nhìn hắn Sa Sa hướng Gia Minh lắc lắc cái chìa khóa, sau đó xoay người rời đi.
Gia Minh ở đường bên đường biên ném bóng cho đội viên, khi triển khai công kích, Đới Chí Cường đi qua bên cạnh hắn nói:
"Này, cậu cùng Sa Sa quan hệ rất tốt à?"
Nghe được những lời này, Gia Minh không khỏi cám thấy hứng thú đánh giá nhìn hắn sau đó cười nói:
"Cậu... Lẽ nào có ý với Sa Sa hay sao?"
"Hừ. Nếu như là nam nhân, hãy chứng tỏ xem trong trận bóng này ai hơn ai?"
"Thế nhưng... Tớ không biết chơi bóng rồ..."
Gia Minh vô tội vuốt tay, sau đó cho hai tay vào túi quần.
Đới Chí Cường xem thường liếc mắt một cái, xoay người quay về vị trí. Trong sân bóng bây giờ có 9 người đang tranh tới tranh lui. Gia Minh không khỏi nở nụ cười, trước đây biết Linh Tĩnh có người thầm mến, có người thích, có hai người còn viết thư tình cho Linh Tĩnh, hiện giờ Sa Sa có nhiều người ngưỡng mộ như vậy, chứng tỏ ai cũng đã trưởng thành rồi?
Trong đang lòng nghĩ như vậy, Hoàng Hạo Binh đã ở một bên gọi:
"Gia Minh!"
Bóng rổ bay tới, sau đó lướt qua chỗ của Gia Minh bay ra ngoài, hắn hoàn toàn không để ý gì tới hành động mà Hoàng Hạo Binh chuyền bóng cho mình.
Đông Phương Uyển và mọi người ngẩn cả ra, không ai nghĩ là hắn sau khi bị buộc ra sân lại thể hiện thái độ kháng nghị như vậy, trên sân bóng la ó vô cùng, có ba bạn ở lớp lớn tiếng kháng nghị. Hoàng Hạo Binh muốn lập tức thay Gia Minh ra ngoài, tránh chuyện làm cho lớp mình mất mặt.
Hắn hỏi Đông Phương Uyển đại khái câu trả lời là "Giao cho cậu, nếu như hắn còn như vậy, thì thay ra ngoài là được."
Sau đó, mọi người lại tiếp tục thi đấu.
Mắt thấy theo Gia Minh đi lại nhàn nhã ở sát biên giới sân bóng, Đông Phương Uyển chạy tới, nói:
"Cố Gia Minh, tại sao cậu có thể như vậy!"
"Tớ đã nói là tớ không biết chơi mà."
"Không biết chơi thì cậu ít nhất cũng phải chạy chỗ chứ, dù sao cũng phải đưa tay đón bóng, cậu làm thế này còn ra thể thống gì nữa, nếu như cậu còn…
Đông Phương Uyển lời còn chưa nói hết. Gia Minh vẫn đút tay trong túi quần nhàn nhã đi trong sân khuôn mặt nỡ một nụ cười ghê tởm.
Đông Phương Uyển cảm giác như quyết định 1 đã sai lầm, phải thay người này ra ngoài ngay lập tức mới được.
Chỉ trong nửa khắc này, đám người Hoàng Hạo Binh đã bị đối phương phản công, trong khi đội hình chỉ có 4 người, đương nhiên là phòng thủ bất lợi.
Gia Minh thì giống như một tên vô lại chạy tới chạy lui, chỉ khiến cho đồng đội của mình thêm tức giận. Rốt cục, 5 người của ban bảy triển khai thế trận xen kẽ, chạy chỗ, chuyền bóng. Đới Chí Cường lướt qua được Hoàng Hạo Binh, đón bóng, nhảy lấy đà.
Tư thế ném bóng rất chuẩn, nhưng sau đó... “ầm” một tiếng vang thật lớn, vang vọng toàn trường.
Một khắc này, Gia Minh từ bên cạnh vọt lên, hắn từ cực tĩnh chuyển sang cực động làm cho hầu hết mọi người cảm giác như là có một tia điện xẹt qua.
Bóng rổ giống như đạn pháo rơi xuống đất, bắn lên. Gia Minh sau khi hạ xuống liền xông lên trong nháy mắt, không có bất kỳ người nào có thể đuổi kịp tốc độ của hắn.
"Quay về phòng thủ"
Khi Đới Chí Cường kịp phản ứng hô lên. thì một giây sau. Gia Minh đã mang theo bóng vọt tới bỏ vào lưới, động tác dứt khoát, bóng rổ đi rất đẹp các đội viên của ban 7 chưa chạy kịp về tới sân của mình.
Trong một buổi chiều của cuối tháng 10, sân bóng có chút yên tĩnh, thực là sự kiện thì không nhiều, chỉ là một chiêu phòng ngự phản kích đẹp mắt mà thôi.
Nhưng mà đây chính là điều khiến người khác cảm thấy sự khác biệt. Gia Minh lúc này đã hạ xuống, hai tay đút túi quần, nhàn nhã trở về sân bên mình, giống như là đang đi tản bộ.
Đông Phương Uyển mở to hai mắt, tát tát vào má mình, trong lúc nhất thời có chút cứng ngắc, thoạt nhìn giống như là một con ếch bị đả kích quá lớn.
Khi đi qua bên cạnh Đới Chí Cường, Gia Minh khẽ cười cười:
"Như vậy đi, những chuyện khác tớ mặc kệ, dù sao tớ cũng chỉ đánh có 10 phút, trong 10 phút này, cậu chớ có động vào bóng, cậu động bóng một lần, tớ sẽ cướp một lần, toàn lực mà ứng phó. Vì tình cảm mà cậu dành cho Sa Sa."
"Vậy được rồi, tớ chạy chỗ... à. cái này thì tớ biết."