Mục lục
Sát Thủ Quy Ẩn - Cố Gia Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Trong lòng Sa Sa có chút oán hận, sau khi người của Vĩnh Thịnh bang chết thì bọn chúng yên lặng được hai ba ngày, nhưng mà hai ngày trước bọn chúng đã bắt đầu trở lại hơn nữa bọn chúng còn bá đạo hơn cả lần trước.

Cùng lúc đó bọn chúng còn phát ra tin tức tìm tên đã giết người của bọn chúng để báo thù. Mặt khác, người của bọn chúng tới lần này hoàn toàn là những tên côn đồ cà lơ phất phơ, ngày thường khi không có chuyện gì thì bọn chúng thường xuyên lảng vảng trên đường, đám người A Thủy a Mạnh đã mấy lần xung đột với bọn chúng, tuy rằng không phải đánh nhau nhưng bầu không khí vô cùng khẩn trương.

Thân thủ của Linh Tĩnh và Sa Sa thì đối phó vài ba tên lưu manh thì không có vấn đề gì, nhưng bọn họ là giới nữ nên thường làm việc rất cẩn thận.

Trời ngừng mưa hai ngày sau đó bắt đầu mưa lại. Bên trong trường học, Nhã Hàm đang vô cùng bận rộn, cô phải an bài cho những biểu diễn trong ngày kỷ niệm, cơn nghiện của Hứa Nghị Đình đã hết nên không cần Gia Minh đóng giả phụ nữ để đến chăm sóc nữa.

Linh Tĩnh thì bận rộn cho việc múa. Sa Sa bây giờ thì đã là chủ lực của đội bóng chuyền nữ, nói chung mọi người đang rất bận rộn.

Đội trưởng của đội bóng chuyền Thánh Tâm học viện là một nữ sinh năm thứ ba tên là Đàm Tố Nghiên, vóc người đẹp, có người nói cô đã từng theo đuổi Đông Phương Lộ nhưng không có kết quả nhưng cô vẫn là nhân vật phong vân trong trường, cô không thích Sa Sa nên hai người gần đây tranh cãi rất gay gắt, mỗi ngày trở về nhà, Sa Sa luôn miệng nói mình phái làm cái gì đó để làm cho Đàm Tố Nghiên kinh ngạc.

Đối với hai cô gái ở chung này, hôm nay đối với Gia Minh như hai cô gái ghen chồng, bởi vì Đông Phương Uyển gần đây luôn dây dưa với hắn, làm cho hai cô gái cực kỳ không hài lòng.

“ớt, hành, dưa chua, thịt bò... Này, Cố Gia Minh, cậu đi siêu thị chính là vì những thứ này ư? Đàn ông nội trợ à? Thật đảm đang.”

Lấy tay chỉ vào đống thịt bò, Đông Phương Uyển nhíu mày, nói:

“Thoạt nhìn thì không tươi cho lắm, có phải là cậu mua đồ của tháng trước không? Hì hì... Sau cậu lại nhìn tớ như vậy, yêu tớ ư?”

Đứng ở trước quầy thịt bò ở trong siêu thị, Gia Minh thu hồi ánh mắt đang nhìn Đông Phương Uyển lại, thở dài:

“Cậu rất rảnh rỗi hay sao, sao toàn đi theo tớ vậy, cậu đừng có đi theo sau lưng tớ nữa.”

“Tớ thấy thịt tươi ở đây rất được, cậu xem, có tủ lạnh, ánh sáng lại đầy đủ, có phải là rất mát mẻ hay không?”

“Vậy cậu tiếp tục ở đây đi, tớ đi trước.”

Hắn nói xong liền đẩy xe đi, một lát sau ở phía sau lại truyền tới giọng nói của âm hồn bất tán:

“Bột ngọt? ở nhà cậu không có bột ngọt ư... Tớ thấy loại mì ăn liền này cũng được, làm mì sợi quá phiền phức, còn phải tự mình làm nữa... Này, Cố Gia Minh, tớ không ngờ cậu thật sự là một người đàn ông nội trợ... Tại sao không nói chuyện với tớ... Tại sao lại nhìn tớ như vậy, yêu tớ sao?”

Gia Minh quay đầu lại nhìn chăm chăm vào đối phương sau đó nở một nụ cười:

“Tớ đoán cậu đang rất mát.”

“Đương nhiên. Tớ đang ở bên cạnh tủ lạnh, cho dù là mùa hè thì sao có thể nóng được?”

“Cậu đi theo tớ?”

“Này. Cố Gia Minh, cậu đừng có ngậm máu phun người, tớ đi theo cậu khi nào, siêu thị lớn như vậy muốn đi đâu thì là quyền tự do cá nhân, siêu thị này là của cậu ư? Ngược lại, nhà của tớ chiếm 15% cổ phần của công ty này, tớ còn có cả thẻ khách quý, cậu có muốn mượn không... Không mượn à.”

“Tớ nghĩ gần đây đầu cậu bị ấm đầu.”

“Theo sau cậu thì sao nào!”

Khi thấy Gia Minh xoay người tiếp tục rời đi thì Đông Phương Uyển để hai tay sau lưng hưng phấn đi theo, trong lòng cô đang có cảm giác mình đang ở thượng phong.

Cô không biết là mình có bao nhiêu may mắn, nếu như là vài năm trước mà cô quấy rầy Gia Minh như thế thì sợ rằng hắn đã có ý định giết người, chỉ là hiện nay tính tình của hắn đã khác đi, hắn không dễ dàng giết người như trước nữa, tuy rằng Đông Phương Uyển rất là phiền, nhưng dù sao việc này cũng coi như là một khúc nhạc đệm nhỏ trong cuộc sống, cứ tùy cô ta đi.

“Này. Cố Gia Minh, mỗi lần cậu trốn học là vì để về mua những thứ này ư? Nghe nói các cậu từ nhỏ đã là bạn thân cảm tình tốt tới mức giống như là người nhà phải không? Thành thật mà nói, tớ rất ước ao có được tình bạn tốt như các cậu vậy...”

“Còn tớ, từ nhỏ tớ đã không có tình bạn gì, khi còn nhỏ tớ có mấy người bạn chơi với nhau rất vui, sau đó lại phân tán ra, khi gặp lại thì tớ thấy ai cũng đặc biệt ngốc...”

“Tớ đoán bọn họ nhất định rất thích nghe câu nhận xét này.”

Gia Minh cầm hộp bích qui bỏ vào xe đẩy sau đó thuận miệng nói.

“Hừ.”

Đông Phương Uyển ngẩng đầu lên, nói:

“Có cần cho cậu biết danh sách không? Nhưng mà cho dù cậu nói thì cũng vô dụng, sẽ không có ai tin cậu đâu! Ân, dù sao thì tớ có không ít bạn, nhưng có người bạn thật sự thì quả thật là chuyện tốt, nếu như tớ có được tình cảm tốt như vậy thì tớ nhất định sẽ tận tâm đối xử tốt với cô ấy, chuyện gì cũng lo lắng cho cô ấy, làm cho cô ấy có được khoảng thời gian tốt đẹp nhất.”



“Bạn không phải là người yêu, không cần an bài cuộc sống.”

“Thế nhưng nếu như tớ thích một người thì tớ sẽ làm cho người đó sống thật tốt!”

“Cậu ám chỉ cái gì?”

Gia Minh mập mờ cười:

“Cậu thích tớ?”

“Tớ khinh bỉ cậu! Hừ! Tớ nói là cậu căn bản không xứng với chị Tố Ngôn, chị Tố Ngôn nhất định là không thích cậu, sao cậu không buông tha cho chị ấy? Cậu đã là bạn thân của Linh Tĩnh, sao cậu không để cho chị ấy đi tìm người mình thích? Thí dụ như là anh tớ. Đừng nói cho tớ biết là cậu không biết việc anh tớ thích Linh Tĩnh!”

Gia Minh quay đầu:

“Cậu nghĩ tớ và Linh Tĩnh chỉ là quan hệ bình thường thôi sao...”

“Tất nhiên là tớ biết, cô ấy và Liễu Hoài Sa không phải là... Hừ, việc này đã rất rõ ràng, cô ấy làm sao có thể thích cậu. Cô ấy cùng lắm chỉ xem cậu là bạn mà thôi, cậu biết sơ hở lớn nhất của cậu là gì không?”

“Ác?”

Gia Minh ngạc nhiên nói:

“Cái gì?”

“Là việc cậu cùng lúc làm hộ hoa sứ giả cho cả hai, cậu cưỡng chế đuổi anh tớ đi khi anh ấy tiếp cận Linh Tĩnh, thế nhưng cậu cũng vì Liễu Hoài Sa mà thi đấu. Cậu đừng có nói cho tớ biết là cả hai đều thích cậu đấy nhé, một người là vợ cả một người là vợ bé à. Hơn nữa... Cậu còn có quan hệ như vậy với chị Tố Ngôn, chị Tố Ngôn làm sao có thể cho phép tình địch của mình xuất hiện được chứ, cho nên, tất cả những gì mà cậu nói đều là nói dối, mọi thứ mà cậu nói tớ đều không tin!”

Đông Phương Uyển chậm rãi mà nói, vẻ mặt rất tự tin nhưng sâu trong đôi mắt lại lóe lên một tia thấp thỏm. Gia Minh nhìn nàng một lát rồi cười lắc đầu:

“...Cậu thật tài tình.”

Sau đó hắn đẩy xe xoay người rời đi.

“Này. Cố Gia Minh. Cậu đừng tưởng rằng cậu không nói là được, nói cho cậu biết, anh tớ sẽ không chịu thua. Linh Tĩnh và anh tớ mới xứng đôi, còn chị Tố Ngôn nữa, chị ấy nhất định là không thích cậu, cậu buông tha cho chị ấy đi. Này, còn có tiết mục biểu diễn của cậu nữa, tớ nói cho cậu biết, cậu không được làm xằng làm bậy. Nếu như cậu định làm giống như lần luận võ thì...”

Khi cô nói tới đây thì Gia Minh xoay người lại rồi đẩy Đông Phương Uyển ngả vào quầy trưng bày, nơi này là một góc chết trong siêu thị cho nên không có người tới đây, ngay lúc đó Gia Minh ấn một cái vào động mạch trên tay cô làm cho thân thể cô nhất thời trở nên mềm yếu.

“Cậu, cậu...”

Cảm thụ được ngón tay của Gia Minh đang xoa nhẹ sau gáy của mình, khuôn mặt thì càng ngày càng gần, cô hầu như có thể nghe thấy được tiếng hít thở của hắn ngay lúc đó giọng nói của Gia Minh vang lên:

“Tớ yêu cậu.”

“Kỳ thực Diệp Linh Tĩnh cũng tốt, Liễu Hoài Sa cũng tốt, Giản Tố Ngôn cũng tốt, tớ đều không thích, từ lần đầu gặp cậu thì tớ đã thích cậu rồi, tớ yêu cậu rất nhiều, chúng ta bây giờ bắt đầu trao đổi tình cảm thôi...”

Đông Phương Uyển cảm thấy mặt của mình đã nóng hổi, cô chỉ có thể thoáng nhìn thấy Gia Minh đang tiến gần lại, càng ngày càng gần...

Đột nhiên, không biết lấy sức lực từ đâu, cô bỗng nhiên hét lớn lên: “Tránh ra!” Cô đẩy Gia Minh ra thật xa.

Bộ ngực sữa phập phồng, gương mặt nóng hổi, Đông Phương Uyển nắm chặt quần áo của mình, cô đỏ mắt nhìn chằm chằm Gia Minh, đợi tới khi có người nghe được động tĩnh thì cô khẽ cắn môi rồi xoay người rời đi.

Gia Minh thu hồi ánh mắt lại rồi tiếp tục đẩy xe, trong miệng nói một câu: “Một cô bé...” Cùng lúc đó, một con búp bê hình người cao cỡ nửa người bay về phía hắn.

Mạnh mẽ xoay người dùng tay trái nắm lấy món ám khí cực lớn này, hắn thấy ở cách đó không xa có một người nước ngoài giống như thiên sứ đang mặc váy công chúa đang nhìn về phía hắn, cô tiếp tục ném một món nữa, miệng cô dùng giọng nói chứa đầy chất giọng Mỹ:

“Cố Gia Minh!”

Ngay khi giơ tay ra nắm lấy con búp bê hình người, Gia Minh thấy ở cách đó không xa có một người phụ nữ tóc vàng đang mỉm cười nhìn hắn, sau đó, con búp bê thứ ba bay tới. Gia Minh trực tiếp ôm lấy.

“Nha..” Khi hắn ôm con búp bê thứ ba thì cô bé người nước ngoài nhanh chóng lao tới, sau đó dùng toàn bộ thân thể ngã lên con búp bê.

Gia Minh ngã trên mặt đất, cô bé kia giơ tay đánh lên ngực Gia Minh, miệng thì tuôn ra một câu đậm chất tiếng Anh.

“Anh thật xấu, thật xấu, đừng có cản em thích anh, em nói rồi, tương lai em nhất định sẽ gả cho anh, anh vậy mà dám cùng cô gái khác hôn môi, đánh chết anh, đánh chết anh... Oa...”

Sau đó cô bé khóc rống lên...



Trời đang có mưa bụi, trong một quán cà phê sát vách siêu thị, tiếng nhạc êm ả vang lên.

“Vừa mới tới không lâu, thói quen sai giờ vẫn chưa thể điều chỉnh được, vốn định nghỉ ngơi một ngày, ngày hôm sau mới tới tìm cậu, không ngờ bây giờ lại gặp mặt.”

Nhìn Gia Minh, Marilyn cười nói, giọng nói của cô vẫn mềm mại như những phụ nữ Giang Nam. Đương nhiên là Giang Nam thời cổ đại chứ không phải bây giờ.

“Dựa theo thời gian ở nơi này thì hai người hơn bảy giờ tối ngày hôm qua mua vé máy bay, sáng hôm nay tới Bắc Kinh, sau đó đổi máy bay rồi bay tới đây, hai người đặt phòng ở Hoa Cảnh khách sạn. Lần này hai người tới là theo chân của Joseph tiên sinh.”

Uống một ngụm nước chanh, Gia Minh thuận miệng nói ra hành trình của hai người, Marilyn có chút kính ngạc mở to mắt, hai tròng mắt xuất hiện ý cười, cô nói:

“Ân, cậu vẫn còn quan tâm chúng tôi?”

“Sắp tới thế kỷ hai mươi mốt rồi, máy vi tính bây giờ có thể làm được rất nhiều chuyện đặc biệt là ở nước Mỹ... Biết không? Mọi việc của hai người, FBI đều có lập hồ sơ, bởi vì hành trình lần trước của hai người quả thật có chút dọa người, lần này các người lại muốn tới Trung Quốc, đây là một việc lớn nên bọn họ phải báo lên với cấp trên. Được rồi, tôi thậm chí còn thấy qua mấy cuộc thi ca hát của Heidy nữa.”

Hắn vừa nói vừa xoa đầu cô bé Heidy đang ngồi ăn kem ở bên cạnh, là con lai nên cô bé không có mái tóc vàng giống như mẹ mà có mái tóc hơi đen, sờ rất có xúc cảm.

Cảm thụ được bàn tay đang sờ trên đầu mình, cô bé không nhịn được lắc đầu, cô bé vừa nhét kem vào miệng vừa trợn mắt liếc nhìn hắn.

“Không lễ phép! Thân sĩ thì không thể tùy tiện sờ tóc của thục nữ!”

Heidy rất tức giận, hậu quả rất nghiêm trọng.

Chỉ tiếc là người trước mặt này dường như không ý thức được sự nghiêm trọng của động tác vừa rồi. Gia Minh chỉ cười cười, bàn tay thì vẫn sờ đầu cô bé. Marilyn thì cảnh giác nhìn xung quanh vài cái rồi lo lắng nói:

“Sẽ không...Không mang phiền phức tới cho cậu chứ?”

“Yên tâm đi, nếu như ở nước Mỹ thì chắc chắn nơi này bị giám sát, nhưng đây là Trung Quốc, FBI cũng không lợi hại như vậy, quan trọng nhất là tôi chỉ là một học sinh trung học.”

Sau khi sờ đầu Gia Minh còn đưa tay sờ má cô bé bóp vài cái mới buông ra, việc này làm cho Heidy rất là tức giận. Ghê tởm, chỉ ba năm không gặp mà hắn lại trở nên rất ghê tởm! Hắn không có ôn hòa như mình thường nghĩ khi ở bên Mỹ!

Nghe Gia Minh nói vậy thì Marilyn cũng yên lòng, nhìn xung đột nhỏ giữa hắn và Heidy, cô vừa cười vừa nói:

“Heidy ở New York thường xuyên nhắc cậu với tôi, nó rất nhớ cậu, đương nhiên... Tôi cũng vậy.”

“Không đúng, con đâu có nhớ! Con chỉ muốn... Kẹo đường Trung Quốc thôi!”

Heidy tức giận phản bác, hai người bên cạnh đều cười, trong chốc lát, Marilyn đã chuyển ngôn ngữ từ tiếng Anh sang tiếng Trung, hiển nhiên là cô không muốn Heidy nghe:

“Lúc về nước tôi có tham gia một việc trong gia tộc, đương nhiên là việc này không có liên hệ tới Mafia, tôi đang tiếp xúc với một số công việc sạch sẽ trong gia tộc, bởi vì việc này từ trước tới giờ luôn do Joseph quản lý cho nên tôi đảm nhiệm trợ lý của hắn, ân, tôi muốn nói những thứ này cho cậu biết.”

“Đương nhiên hai năm qua tôi làm rất tốt.”

Marilyn thản nhiên cười, cô đưa tay kéo sợi tóc tên trán ra, cô nhíu lông mày, nói:

“Vậy... Tôi nghĩ cậu cũng biết. Joseph đang đeo đuổi tôi, trong gia tộc... Ân tôi nói về bên cha tôi, ông mong muốn tôi gả cho hắn đương nhiên, đây chỉ là đề nghị..”

Sau khi cô nói xong thì hai mắt chứa chút ý cười nhìn Gia Minh, Gia Minh uống một ngụm nước chanh rồi cười nói:

“FBI đánh giá rất cao Joseph, ba năm trước lúc cha cô tới đón thì người bên cạnh cha cô là hắn, điều này nói lên địa vị của hắn trong gia tộc cô rất cao, hơn nữa tôi còn biết đại khái là bảy tám năm trước, hắn cũng đã bắt đầu theo đuổi cô, dường như hắn cũng là một người không tệ, nếu như cô thích...”

“Tôi không thích.”

Đôi mắt cô xoay chuyển, cô nói:

“Tôi nghĩ phải nói một việc cho cậu biết.”

Gia Minh dựa vào ghế, nói:

“Cô quyết định cho dù chết cũng không quên người kia? Tuy rằng có thể hiểu được nhưng tôi thấy rằng không hề có ý nghĩa.”

“Tôi đã quên Đường.”

Marilyn cười nói:

“Hiện tại tôi chỉ muốn yên lặng nhìn Heidy lớn lên, còn có lời ước hẹn của cậu với tôi nữa.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK