"Không sao. Tôi chỉ không hiểu vì sao cậu ấy... Ách, hình như có chút nhắm vào Gia Minh, đương nhiên, cũng không phải rất rõ ràng, có thể là lòng dạ tôi hơi hẹp hòi.
"Ha hả, đó là bởi vì sự kiện luận võ lần trước."
Biết Linh Tĩnh rất coi trọng người bạn tên là Gia Minh, Đông Phương Lộ cười nói:
"Lần trước nó đứng ra đảm bảo cho Gia Minh, khiến cho sau này có rất nhiều người trêu Gia Minh là bạn trai của nó, cho nên trong lòng nó có chút oán khí.
"Ách?"
"Đương nhiên rồi, chỉ là nói đùa mà thôi."
Đông Phương Lộ phất phất tay, nói:
"Nói tới chuyện bạn bè trai gái, bạn Gia Minh cùng vị Hoài Sa học muội kia chắc là một đôi phải không?"
Linh Tĩnh hơi chần chờ, sau đó gật đầu, cười nói:
"Làm sao anh biết?"
"Bởi vì khi ở trên đảo, Gia Minh đừng nói với tôi, hắn muốn làm bác sĩ, nguyên nhân là bởi vì có một người bạn thích đánh nhau. Mà tôi thì nghe nói, vị Hoài Sa học muội kia lại tương đối xuất sắc ở phương diện luận võ. Không ngờ mình lại đoán trúng, được rồi, còn phải cảm tạ Linh Tĩnh học muội băng bó vết thương cho tôi khi còn ở trên đảo."
"Ách? Tôi?"
Linh Tĩnh hơi sững sờ, nói:
"Không phải là do Gia Minh làm hết cả hay sao?"
Mắt thấy Linh Tĩnh đã quên chuyện này. Đông Phương Lộ không khỏi có chút xấu hổ, giơ băng gạc ở tay phải lên nói:
"Ha hả, lẽ nào bạn quên rồi? Chúng ta cùng đường bỏ chạy, bạn chăng phải đã băng bó khẩn cấp vết thương cho tôi hay sao, mặc dù người ta có nói thi ân không cần báo đáp là một mỹ dược, nhưng ít nhất cũng phái cho tôi cơ hội cám ơn chứ."
Nghe hắn nói vậy, Linh Tĩnh lúc này mới nhớ lại, đúng là nàng đã băng bó khẩn cấp cho Đông Phương Lộ, lập tức cười cười, nói tiếng không có gì, đã thấy Đông Phương Lộ đưa tay phải ra, nói:
"Là như vậy, tôi biết Linh Tĩnh học muội đều rất ưu tú ở tất cả các phương diện, khi còn học cấp 2 đã tổ chức nhiều hoạt động trong trường, trong khi đó vẫn đạt học sinh giỏi, vì vậy tôi muốn mời bạn làm hội viện của Hội học sinh chúng tôi, làm ơn đáp ứng lời mời này."
Học viện Thánh Tâm mô phòng theo cách của học viện quý tộc ngoại quốc, hội học sinh có quyền lực rất lớn, trên căn bản là do một nhóm học sinh ưu tú của trường tạo lên, gia cảnh tốt chưa chắc đã vào được, hội viên có khả năng được tiến cử vào các trường đại học nổi tiếng, khả năng đi du học có hơn 80%.
Linh Tĩnh tuy rằng không phải là không có thực lực như vậy, nhưng đột nhiên bị Đông Phương Lộ mời. trong lúc nhất thời cũng có chút ngạc nhiên, một lát sau mới chần chờ nói: "Ách, chuyện này... Tôi đã tham gia một hội cùng với Sa Sa và Gia Minh lập nên..."
"A, hoạt động của hội học sinh và các hội khác không có xung đột, hội của chúng tôi chi cần thời gian hoạt động ngoại khóa, nếu như có chuyện thì có thể xin nghỉ. Hội viện có thể tự do tham gia nhiều phương diện khác, khi bạn vào đại học, thậm chí là sẽ có chỗ tốt cho cuộc sống sau này..."
"Thế nhưng... thời gian ngoại khóa tôi đã có chuyện rồi.”
Nhớ tới chuyện đàn dương cầm, Linh Tĩnh nói:
"Tôi còn phải ra ngoài làm thêm."
"Làm thêm?"
Đông Phương Lộ cảm thấy hứng thú hỏi thăm:
"Linh Tĩnh học muội nhỏ như vậy đã muốn làm việc ngoài giờ ư?"
"A, không phải."
Lắc đâu. Linh Tĩnh hơi ước mơ cười, nói:
"Là nuôi gia đình sống tạm."
Đông Phương Lộ đường như còn muốn nói gì, Linh Tĩnh đã quay người sang, lắc lắc tay:
"Tôi còn có một số việc, đi trước tìm Gia Minh đã."
Không biết vì sao, chỉ trong khoảnh nửa khắc này, Đông Phương Lộ mang tới cho nàng cái cảm giác hắn rất giống Trương Cạnh Phong, thế nên nàng nghĩ, tách ra là tốt nhất.
"Ân. tạm biệt, chuyện Hội học sinh Linh Tĩnh có thể suy nghĩ một chút, một thời gian sau cho tôi... câu trả lời thuyết phục."
Nở nụ cười tiêu sái, Đông Phương Lộ dựa vào lan can, đưa mắt nhìn Linh Tĩnh đi xa, sau đó, ánh mắt rơi vào băng gạc trên tay phải. Khi con người cùng chung hoạn nạn, sẽ rất dễ nảy sinh tình cảm vi diệu, mấy ngày trước ở nơi súng đạn gào thét, lúc nào cũng có thể mất đi sinh mệnh, một thiếu nữ vì hắn cẩn thận băng bó, cái cảm giác này làm cho hắn cảm thấy ấm áp... Ách, đáng tiếc nàng đã quên mất...
Tường trắng, ga giường trắng, mặc trang phục bệnh nhân màu trắng. Sa Sa dựa lưng vào chiếc gối đầu cao, ăn cháo cho Gia Minh đút.
Sau khi ăn xong. Gia Minh thu dọn bát đũa, Sa Sa từ trong chăn vươn hai tay nói:
"Gia Minh, tớ muốn ngủ..."
"Ách?"
Nhìn tư thế này của Sa Sa. Gia Minh bĩu môi, nhỏ giọng nói:
"Nhưng chúng ta không có mang thứ kia lên thuyền, lẽ nào dùng túi khác?"
"Cậu..."
Sa Sa đỏ mặt lên, gõ lên đầu của Gia Minh một cái, nói:
"Trong đầu của cậu đang nghĩ bậy bạ gì đó, khó khăn lắm tớ mới có cảm giác buồn ngủ thế này... tớ chỉ muốn ôm cậu ngủ mà thôi.
"Nhưng mà bây giờ đang là ban ngày, sẽ có người vào thăm cậu, nếu như tớ bò lên ngủ, vậy thì chuyện sẽ rất lớn, nếu không thì tớ tìm Linh Tĩnh tới ngủ cùng cậu, có thể khiến cho cậu ngủ ngon hơn. Dù sao thì khi nào vào bờ.... ha hả, tớ đầu hàng, tớ đầu hàng, biết sai rồi... Đừng đánh, đừng đánh..."
Miệng nói đương nhiên là không ngăn cản được Sa Sa đánh, hắn bị Sa Sa cầm chiếc gối đánh ngã xuống giường, đột nhiên từ ngoài cửa truyền đến "cách" một tiếng. Linh Tĩnh đi vào, khuôn mặt đẩy nụ cười, nói:
"Ách. các cậu tiếp tục đi, coi như tớ chưa vào, tớ chỉ là đi ngang qua, đi ngang qua mà thôi... A... Gia Minh cậu muốn làm gì..."
Kêu một tiếng "Cô nương ngủ cùng tới rồi." Gia Minh lôi Linh Tĩnh vào, đặt ở trên giường định cởi quần áo thì Linh Tĩnh giằng co cười nói:
"Cửa còn chưa đóng..."
Khi đóng cửa xong. Linh Tĩnh ngồi ở đầu giường, hai tay bảo vệ ngực, ngăn cản một cách tượng trưng khi Gia Minh cởi cúc áo, nhưng mà đương nhiên là không có hiệu quả, nàng đỏ mặt cười nói:
"Tại sao, hai người các cậu lại kéo tớ vào..."
"Sa Sa muốn có người ngủ cùng, bây giờ tớ không thể, đương nhiên là Linh Tĩnh rồi. Ha hả, cái này, cái này, cái này nữa, cởi tuốt..."
Thuần thục cởi cúc áo của nàng, sau đó là tất, quần áo, chỉ để lại có một chiếc quần nhỏ và áo ngực, hắn nhét Linh Tĩnh vào trong chăn với Sa Sa, sau đó đưa tay vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của Sa Sa một cái, cười nói:
"Được rồi. búp bê đã đưa đến, hai người các cậu ngủ cho ngon, tớ ngồi ỡ chỗ này nhìn là được rồi. Được không?"
Sa Sa dịu ngoan gật đầu, Linh Tĩnh vừa bực mình vừa buồn cười từ trong chăn đá ra một cước:
"Cút ngay, ai muốn cậu ở nơi này nhìn chúng tớ. Tớ và Sa Sa là hoa bách hợp, nam nhân như cậu đã vô dụng rồi..."
"Ách, chưa từng nghe nói Hoa Bách hợp lại không cần gậy..."
Ba người cười đùa một trận. Linh Tĩnh cùng Sa Sa ở trong chăn chậm rãi ngủ, tuy rằng chỉ là cho nhau cầm tay, nhưng lúc ngủ rồi vẫn theo thói quen ôm nhau, Gia Minh ở bên giường nhìn hai khuôn mặt mỹ lệ đang ngủ, thu dọn bát đũa đi ra ngoài.
Hành lang trong chiến hạm quân sự có vẻ khô khan, ngoại trừ dụng cụ chữa cháy và phao cứu sinh ra thì không còn thứ gì khác để trang trí. đi qua một hành lang dài là tới phòng bếp trả bát đũa.
Trong hành lang, hắn thấy Trương Nhã Hàm với sắc mặt bất thiện, từ ngày hôm qua cho tới hôm nay, hai người chi mới ở rất xa nhìn nhau vài lần, đây là lần đâu tiên chạm mặt.
"Có khỏe không?"
"Như chị trông thấy, không hề hấn gì."
"Từ cha chị, chị biết những chuyện của Hoa Tulip, là em làm?"
"Ha hả, là sư phụ của em."
"Thật không... Đến phòng của em hay tới phòng của chị?"
"Phòng của chị đi, dù sao cũng tới cửa rồi..."
Nghe thì giống như hai tình lữ đang chọn địa điểm tốt nhất, nhưng mà, sau khi đóng cửa phòng, bầu không khí dường như đã thay đôi chỉ trong nửa khắc.
Sát khí lạnh thấu xương đột nhiên xuất hiện. Gia Minh vô ý thức trốn qua một bên. một cú đá mãnh liệt từ vị trí của hắn vừa đứng xuất hiện.
Khi hắn quay đầu lại chi thấy trong hai mắt của Nhã Hàm tràn đầy tức giận!
Nhìn hai ánh mắt này đã làm cho Gia Minh nhớ tới một đạo lý: vĩnh viễn chớ tới nữ nhân.
Thế nhưng... khi Gia Minh nhớ lại xem mình đã từng làm gì có lỗi với nàng, hắn lập tức hiểu mình vô tội, mình đâu có trêu chọc nàng ta. Bà chị này thực là...