Mục lục
Sát Thủ Quy Ẩn - Cố Gia Minh (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:



Sáng sớm khi tỉnh dậy, ước chừng thời gian cũng chỉ tầm 4h, trời vẫn còn tối đen.

Trên người vẫn còn đắp một cái chăn nhung mềm mại, bên người là hai thiếu nữ ngủ say, thỉnh thoảng mùi hương cơ thể truyền tới, Linh Tĩnh nằm sát vào hắn để ngủ, một tay vì đặt lên cổ hắn, nằm nghiêng, một chân thon dài quặp chặt lấy hắn.

Da thịt thiếu nữ mịn màng, mang tới cho hắn cảm giác thực tốt. Sa Sa thì ngủ thế nào cũng được, hiện giờ đang xoay lưng về phía hắn, dùng tay hắn để gối đầu, ngón tay hắn có thể cảm giác được hơi thở của Sa Sa, chỉ cần thoáng động, là chạm tới đôi môi của thiếu nữ.

Muốn đứng dậy trong tình trạng này cũng hơi khó, nhưng mà Gia Minh đã có kinh nghiệm, nhẹ nhàng rút tay về, khe khẽ rời tay của Linh Tĩnh ra chỗ khác.

Khi chăn nhung được xốc lên, hơi lạnh cuối xuân ùa vào, với tố chất thân thể hắn thì không tính là cái gì, nhưng hắn vẫn mặc thêm cái quần, đắp chăn cho hai thiếu nữ, hôn nhẹ lên trán của các nàng một cái, sau đó mới mở cửa, đi lên sân thượng.

Đêm tối yên tĩnh, ánh đèn của con đường phía trước thỉnh thoảng chiếu tới, buổi sáng còn chưa bắt đầu, nhưng thỉnh thoảng vẫn có tiếng xe ô tô di chuyển, hoặc là âm hưởng của những chiếc xe đạp.

Ở gần đây có một cái chợ, có một nhóm người đã dậy thật sớm, một số cửa hàng ở gần đó vẫn đóng cửa, ánh sáng bên trong chiếu ra, chắc là đã dậy chuẩn bị cho phiên chợ. Một số cửa hàng bán sỉ rau, thịt lợn đã sáng đèn, có người nói chuyện, cười, tiếng cân nhẹ vang, tiếng dao thái thịt ngọn xớt.

Cửa hàng game tầng dưới nói là mở cửa 24/24, nhưng mà đêm nay không có ai chơi, cũng đã tắt đèn đóng cửa hàng. Hắn đứng ở sân thượng hít thở không khí buổi sáng, cảm giác đau đầu càng lúc càng kinh khủng, nhưng sự đau đớn này không ảnh hưởng tới thân thể.

Mặc dù đau, nhưng hắn vẫn cảm nhận được mọi thứ xung quanh, trạng thái của hắn dường như đã đạt tới trạng thái nhạy bén cực hạn, mặc dù cái tâm vô tình sát phạt đã mất, nhưng bây giờ, cho dù đối mặt với Nguyên Lại Triêu Sang thời kỳ đỉnh phong, hắn cũng không rơi xuống hạ phong.

Vượt qua cực hạn của thân thể con người ư...

Đương nhiên, có lòng tin sẽ có tưởng tượng, để sống sót cho tới bây giờ, hắn đã am hiểu rất nhiều nhược điểm của địch nhân, mỗi một lần chiến đấu, thực ra đều không phải là chuyện quyết đấu công bình, tuy rằng sát thủ chỉ cần biết kết quả, nhưng thực lực chân chính vẫn là thước đo khách quan đánh giá con người. Nếu như tính gộp cả ưu thế am hiểu này vào, sau đó công bình nhận định, thì chỉ cần không có ưu thế này, hắn sẽ chẳng sống tới hôm nay.

Tưởng tượng luôn luôn khác biệt, nhưng mà vì sao lại đau đầu. Gia Minh không phải là thằng ngốc trong lĩnh vực y học, nhưng cũng không hiểu nổi, tại sao đau đầu có thể khiến cho bản thân hắn trở nên hoàn mỹ hơn, có lẽ nên tới bệnh viện chụp điện não, nhưng mà cũng có thể tới tìm bác sĩ thần kinh...

Ai chẳng có ít hoặc nhiều bệnh, mấy ngày nay Gia Minh đang suy nghĩ chuyện này, nhưng chung quy lại là vẫn chưa giải quyết được tình hình thực tế.

Trong khoảng thời gian đau đầu này, hắn thường nghĩ về chuyện liên quan tới phượng hoàng (phượng hoàng niết bàn), con người nếu không giải quyết được vấn đề, thì hắn cũng chẳng thèm suy nghĩ thêm làm gì cho phiền não.

Lại nói tiếp, có lẽ đây là một loại nhu nhược, có liên quan tới cuộc sống hiện tại của hắn, có quan hệ với Linh Tĩnh. Sa Sa, Nhã Hàm, việc này, hắn rõ ràng minh bạch, giả như hắn là sát thủ của Bùi La Gia, thì hắn sẽ không do dự để người khác mổ đầu mình ra xem, để họ nghiên cứu, nhưng hiện tại, chuyện như thế sẽ ảnh hưởng tới cuộc sống, và đành phải mặc kệ nó vậy.

Ở trên ban công đứng một hồi, cảm giác đau đầu cứ âm ỉ, hắn quay người, đẩy cửa một căn phòng nhỏ, vốn nó chính là phòng ngủ của Gia Minh, nhưng sắp xếp cũng chỉ để cho người ngoài xem mà thôi.

Nói tóm lại, hiện giờ nó chính là phòng làm việc của hắn, trong này có một chiếc giường, một cái bàn, trên đó có một chiếc máy vi tính, chiếc máy tính này được tự Gia Minh cải tạo rất nhiều, trong phòng còn có nhiều rương nhỏ, thiết bị điện tử chiếm phần lớn gian phòng.

Ngồi xuống giường, hắn mở máy vi tính, sau đó mã hóa một đoạn văn bản: “từ 3h45 tới 4h20 sáng ngày 25 tháng 4 năm 1999, đau đầu liên tục, không rõ nguyên nhân”.

Trước đây, hắn đã từng ghi lại rất nhiều lần đau đầu, chẳng hạn như thời gian phát tác, thời gian kéo dài, nhưng mà gần đây, nó càng lúc càng thường xuyên, thời gian duy trì càng ngày càng dài.

Tất cả các phân tích của hắn đều chứng minh, hắn nên tới bệnh viện kiểm tra một chút.

Trong lòng còn đang nghĩ tới việc này, thì ở phòng bên truyền tới một số thanh âm, chỉ chốc lát sau, Linh Tĩnh bưng một chén cà phê nóng đẩy cửa vào, trên người khoác một tấm áo choàng mỏng màu trắng, đi đôi dép có hình trái chuối.

Thiếu nữ 17 tuổi thanh lệ, ngái ngủ nói:

“Cậu lại dậy sớm như vậy rồi...” Thanh âm của nàng nhỏ nhẹ kéo dài ra.

“Có một số việc... Không muốn làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của hai cậu.”

Gia Minh đưa tay lên đón cốc cà phê, thấy nàng chỉ mặc một chiếc quần con, trời đang rất lạnh, hắn vội vã kéo nàng lên trên giường, chùm chăn nói:

“Cậu không thấy lạnh hay sao.”

“Cậu cũng đâu có lạnh...”

Khép đôi chân ngồi xuống bên cạnh Gia Minh, Linh Tĩnh xoa mắt nói, sau đó nàng chui vào trong lòng Gia Minh, dùng chăn bọc kín hai người:

“Chuyện gì mà dậy sớm vậy...”

“A, phía Nhật Bản truyền tin tới, tớ nghĩ là có chuyện, nên mới dậy xem.”

Mở một trang web, sau đó tiếng nhạc vang lên, cảm giác du dương nhẹ nhàng vang lên. Linh Tĩnh chẳng thèm để ý xem đó là tin tức gì, chui đầu vào trong lòng Gia Minh, gõ nhẹ theo khúc dương cầm.



“Gia Minh, hôm nay là sinh nhật mẹ hai của chị Nhã Hàm, chiều nay mấy giờ chúng ta đi?”

“À, đại khái là vào khoảng thời gian ăn cơm trưa, chị Nhã Hàm sẽ tới đón chúng ta.”

“Mẹ tớ 4h30 tan việc, hay là chúng ta đi trước?”

“Được, chúng ta đi chơi một lúc, sau đó dùng xe của chị Nhã Hàm tới võ quán, rồi tới bệnh viện đón mẹ cậu.”

Khoảng thời gian gần đây, Nhã Hàm thường ở võ quán, sinh nhật mẹ hai của nàng, vợ chồng bác Diệp cũng đồng ý tới. Còn về phần Liễu Chính, nghe nói là phải đi đàm phán, có việc đi không được.

“A... chú Liễu đi đàm phán, không có chuyện gì đấy chứ.”

Ngáp một cái, nàng nhẹ giọng hỏi.

“Không đâu, yên tâm, chú ấy hiện giờ là lão đại xã hội đen lợi hại nhất thành phố Giang Hải này rồi.”

Thuận miệng trả lời, một tay Gia Minh nắm tay Linh Tĩnh, tay còn lại thì di chuyển con chuột. Cuối xuân, hừng đông, trong căn phòng nhỏ có tiếng nhạc du dương, hai người nhỏ giọng nói chuyện sau đó Linh Tĩnh ngủ say, Gia Minh uống cà phê.

Đã không phải là lần đầu tiên, chỉ cần Gia Minh không dùng thủ đoạn sát thủ để bò dậy, thì Linh Tĩnh luôn nhận ra hắn đã rời đi, không lâu sau, nàng sẽ cầm cà phê tới ngồi cùng hắn, rồi giống như hôm nay, ngủ quên trong lòng Gia Minh. Nhưng mà nàng ngủ cũng không lâu, chỉ chừng 5h, tiếng người bên ngoài con đường lớn một chút, là nàng giật mình choàng dậy.

“A...”

Mơ mơ màng màng ngáp một cái, Linh Tĩnh ôm hắn, xoa xoa đôi mắt, thật lâu mới nhìn rõ cái đồng hồ báo thức nhỏ bên cạnh máy tính, nàng vươn đôi chân tinh xảo ở trong chăn ra, nhẹ nhàng xuống giường.

“Tớ về phòng ngủ tiếp đây...”

Trong miệng a a nói, nàng hôn lên mặt Gia Minh một cái, sau đó xỏ dép trở về phòng ngủ. Một lúc sau. Gia Minh mở cửa phòng ngủ nhìn, thấy hai thiếu nữ ôm nhau mà ngủ, giống như hoa bách họp nở rộ trong đêm.

Chuyện cho tới bây giờ, đương nhiên hắn hiểu, hai nàng không phải là hoa bách họp, nhưng mà có rất nhiều thời gian, đây là trọng tâm câu chuyện mà ba người trêu đùa nhau.

Mỗi khi nhớ tới khoảng thời gian hai thiếu nữ xem thuốc phiện(chắc là phim cấp 3), rồi ở trên giường thay nhau kiểm tra màng trinh, Linh Tĩnh cạy đôi chân của Sa Sa ra, thì Gia Minh lại không nhịn được cười. Đây chính là kỷ niệm quý giá nhất trong tuổi thơ của hắn...

Trong thế giới của ba người, có rất nhiều chuyện lãng mạn, nhưng cũng nếu chỉ có hai người, thì Linh Tĩnh sẽ ôm Gia Minh ngủ tới gần sáng, tâm tư của thiếu nữ 17 tuổi đã vô cùng tinh tế, nàng sẽ trở về phòng ngủ tiếp, bởi nàng biết. Gia Minh sẽ có chuyện cần làm một mình.

Việc này, mọi người trong lòng đều hiểu, khi Gia Minh ở nhà, hắn cùng với Linh Tĩnh hay cùng với Sa Sa, hay cả Linh Tĩnh với Sa Sa, thì xét đến cùng vẫn là tình yêu và tình thân mà thôi.

Cuộc sống của mọi người là một quá trình nhường nhịn lẫn nhau, đương nhiên, cam tâm tình nguyện chính là nhường nhịn đối phương, khi đó ba người mới có thể thoải mái sống cùng một chỗ.

Thời gian cứ trôi đi, con đường trước nhà đã trở nên náo nhiệt, cửa hàng ăn sáng mở cửa, khu chợ cách đây không xa cũng đông người, các xe bán điểm tâm sáng đã đầy đường, các cụ già đã ra cửa tập thể dục.

Chủ nhật đối với đám người Gia Minh mà nói, chính là thời gian để họ ngủ nướng, nhưng mà hôm nay nếu Gia Minh đã dậy sớm, thì hắn muốn ra ngoài chuẩn bị bữa sáng, khi đi qua phòng ngủ, thấy thanh âm nũng nịu của Sa Sa vang lên.

“Ngủ... tớ muốn ngủ... xin cậu đấy.. Linh Tĩnh mỹ nhân, ngủ với tớ đi... Không nên đi, cậu mà đi tớ cắn mông cậu...”

Giọng điệu của nàng vô cùng ai oán, Gia Minh đẩy cửa ra, chỉ thấy Linh Tĩnh chỉ mặc có nội khố và áo ngực, cầm một cái quần bất đắc dĩ đứng cạnh giường.

Nửa người của Sa Sa đã ở bên ngoài chăn, thân hình nàng lúc này mềm như bún, mái tóc rối tinh, khuôn mặt thì áp vào mông của Linh Tĩnh, hai tay ôm chặt hai bắp đùi, trông khiết khiết, rất thương cảm.

Mắt thấy Gia Minh cười cười đi vào, Linh Tĩnh nói:

“Ai nha, tớ ra ngoài mua đồ ăn sáng, cậu muốn ngủ thì tìm Gia Minh này...”

“Đừng mà... Gia Minh ôm rất cứng, không mềm mại như cậu.... tay của hắn luôn nghịch tớ, lại còn đem cái gì dài dài nhét vào miệng của tớ...”

Không thấy Gia Minh đã vào, Sa Sa vẫn cứ ai oán. Linh Tĩnh bật cười một tiếng, nghi ngờ nhìn về phía Gia Minh, chỉ thấy Gia Minh phẩy tay:

“Cái gì mà dài dài, hôm qua khi ngủ cậu ấy cắn luôn ngón tay của tớ...”

“Được rồi, tớ không cho cậu đi, sáng nay không ăn điểm tâm là được...”

“Không được đi, để cho Gia Minh đi mua bữa sáng...”

“Không được ôm tớ...”



“A ô!”

Thấy nói chuyện vô dụng, Sa Sa hướng về phía cái mông Linh Tĩnh cắn một cái. Linh Tĩnh dở khóc dở cười giãy dụa một trận, cái quần tụt xuống để lộ cái mông trắng như tuyết, cho dù đã bị Gia Minh nhìn vô số lần, nhưng Linh Tĩnh vẫn mắc cỡ đưa tay che lại.

Gia Minh cười đẩy nàng một cái, nói:

“Được rồi! Linh Tĩnh bạn học, cậu ngủ đi, bữa sáng tớ phụ trách.”

Cái đẩy này làm cho Linh Tĩnh ngồi thẳng vào mặt của Sa Sa. Sa Sa nhân cơ hội kéo Linh Tĩnh xuống giường, sau đó vươn chân hung hăng đá một cái vào mông của Gia Minh, nói:

“Xú nam nhân... bẹp cái mũi của ta rồi...”

Gia Minh cười chạy ra khỏi phòng.

Ngoài đường đương nhiên có bán đồ ăn sáng, nhưng mà nếu không vội, thì ba người luôn muốn tự mình làm.

Đương nhiên, nói chính xác là Gia Minh và Linh Tĩnh làm mà thôi. Sáng nay Gia Minh mua một ít thịt, hành, lại mua thêm mấy cái bánh quẩy, sau đó đặt một nồi nước.

Tuy bị Sa Sa dây dưa, nhưng Linh Tĩnh vẫn dậy được, nàng dọn dẹp gian phòng bừa bộn xong, Sa Sa vẫn chưa dậy. Trông ba người thực giống như một gia đình: Gia Minh là cha, Linh Tĩnh là mẹ, Sa Sa là con gái. Đối với những suy luận vô sỉ như thế này, Gia Minh và Linh Tĩnh chỉ cười khinh bỉ, bởi vì dựa theo tuổi tác, trong ba người. Sa Sa là người lớn nhất.

Hôm nay không có chuyện gì, ăn xong bữa sáng ba người đi ra ngoài tản bộ, sau khi đó về nhà xem phim, Gia Minh thì xem truyện tranh, Linh Tĩnh và Sa Sa chơi trò chơi. Tới khoảng chừng 11h, có người gõ cửa.

“Là chị Nhã Hàm phải không?”

Bỏ máy chơi game trong tay xuống, Linh Tĩnh xỏ dép ra mở cửa, khi mở cửa thì nàng hơi kinh ngạc, bởi vì người này không phải Nhã Hàm, tuy rằng đã tới một hai lần, nhưng cũng không tính là khách quen, bởi vì người này chính là Đông Phương Uyển, nàng mặc một bộ đồ thể thao, ung dung cười phất phất tay:

“Này, Linh Tĩnh, Gia Minh bạn học có ở đây không?”

“Ách... có, vào đi.”

Trông Đông Phương Uyển mặc quần áo thể thao thoạt nhìn có chút giống bé trai, nhưng nàng lại khác với Sa Sa, bởi vì Sa Sa trông dã man hơn, còn Đông Phương Uyển thì có thái độ ung dung, luôn mang theo sự cao ngạo, trước khi nàng bị Gia Minh chọc giận, thì khí tức của nàng chẳng khác nào Đông Phương Lộ.

Trong khoảng thời gian 1 năm nay, nàng vừa học vừa làm bên công ty trò chơi. Gia Minh cũng có danh nghĩa bên đó, chiếm một phần cổ phần của công ty, và được chia hoa hồng. Linh Tĩnh cùng Sa Sa tự nhiên là biết.

Vào phòng, Gia Minh bỏ cuốn truyện tranh xuống, Sa Sa thì bỏ máy chơi game ngồi bên cạnh. Linh Tĩnh bưng nước xuất hiện, Đông Phương Uyển cũng đi thẳng vào vấn đề:

“Kỳ thực hôm nay tới đây, là có chuyện muốn Gia Minh bạn học giúp một chuyến.”

“Có thể không giúp không?”

Gia Minh trố mắt nhìn, Linh Tĩnh đang chơi game trợn mắt nhìn hắn.

“Gì vậy, đó cũng là công ty của cậu, tớ chỉ nhờ một chuyện nhỏ mà thôi.”

Đông Phương Uyển cũng trợn mắt, nhưng mà nàng sẽ không vì chuyện này mà tức giận, giữa hai người lui tới vốn là như vậy, chỉ vài câu là tranh cãi nhau. Công bằng mà nói, Gia Minh tuy rằng nói khó nghe, nhưng chưa bao giờ cự tuyệt nàng.

“Là như vậy, hôm nay có một yến hội ở nhà của cô Trương, chính là sinh nhật của mẹ hai cô Trương, tổ chức tại đại khách sạn Cố Viên.”

Từ trong túi móc ra hai tấm thiệp mời, sau đó đưa tới trước mặt Gia Minh, nói:

“Cậu cũng biết, Trương gia tiêu thụ sản phẩm, tuy rằng không chỉ một loại đồ chơi, nhưng mà bữa tiệc này có rất nhiều ông chủ đại siêu thị, công ty tới. Đến lúc đó, tớ ở bên cạnh cô Trương cũng sẽ làm quen được không ít, nhưng mà lần này tên Lôi Khánh tên kia khẳng định cũng sẽ đến, thế lực của nhà hắn lớn, giao thiệp rộng, gần đây hắn còn phá hoại công việc làm ăn của chúng ta, cho nên theo thường lệ...”

Nàng nghiêng theo đầu, gõ ngón tay vào cái thiệp mời:

“Đây là thiệp mời của cậu... bạn trai của tớ.”

Bỏ cuốn truyện, Gia Minh dùng ánh mắt bại hoại nhìn nàng, sau đó phun ra một hơi thở, đặt cuốn sách xuống.

“Thiệp mời thì hay làm sao?”

Xoát một tiếng, Gia Minh vung tay lên, thiệp mời đỏ thẫm trải theo hình cánh quạt xuất hiện trước mặt Đông Phương Uyển:

“Tớ có tận 6 tấm.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK