Cốc...cốc...
Dương Ngọc bước ra mở cửa, thấy người đến là Hoài Thi thì vội khép chặt cửa.
Ầm...
Hoài Thi cười lạnh "bằng cánh cửa này sao?"
Đôi mắt đỏ ngầu, Hoài Thi xuyên qua cánh cửa...ung dung bước vào phòng Dương Ngọc, cậu biết được Dương Ngọc hiện tại đã bị ăn mất hồn phách. Tuy cậu không biết hồn phách hiện tại là của ai và đã xảy ra chuyện gì nhưng mà đã dám làm hại đến mẹ của cậu thì cậu tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra thêm bất kỳ một lần nào nữa. Chỉ cần nhớ đến việc mẹ cậu bị hại đêm hôm ấy mà lòng cậu càng thêm căm phẫn, mẹ cậu đến hôm nay vẫn chưa tỉnh lại.
Ầm...
Hoài Thi ném Dương Ngọc nằm sõng soài ra sàn nhà.
Ánh trăng đêm soi qua khe cửa, hình ảnh người phụ nữ đang sợ hãi trước mặt khiến cho Hoài Thi thêm chán ghét..."nói, ta cho cô thêm một cơ hội để nói!"
Lan Chi đau đớn trong thể xác Dương Ngọc, cô rất muốn giải thích với Hoài Thi nhưng cô không nói được...miệng cứ kêu ú ớ.
Hoài Thi vươn chiếc lưỡi dài của mình quấn quanh và siết chặt cổ người phụ nữ.
Trong lúc hốt hoảng, Lan Chi xuất hồn ra khỏi cơ thể Dương Ngọc.
Phịch...
Hoài Thi nheo mắt "nói..."
Lan Chi khóc nức nở "là mẹ của cậu đã chiếm lấy thể xác của tôi...tôi chỉ muốn đòi lại thứ thuộc về mình thì có gì không đúng chứ?"
Hoài Thi lạnh lùng nhìn Lan Chi "cô mãi mãi sẽ không bao giờ có được...giờ thì hãy đi chết đi!"
Á...á...
Hồn phách của Lan Chi bị chiếc lưỡi dài của Hoài Thi quấn chặt.
Khụ...khụ...
'Cậu...'
'Tôi thật sự không thể nào ngờ...đường đường là con trai cưng của điền chủ, vậy mà chỉ là một con ma le!'
Hoài Thi càng siết chặt hơn!
Khụ...khụ...
'Tôi sẽ cho tất cả mọi người đều biết cậu là mà le'.
"Vậy sao?"
Ngoài trời, ánh trăng đang sáng tỏ, vạn vì sao lấp lánh...bên trong căn phòng nhỏ nhuốm đầy mùi giết chốc. Hoài Thi ăn sạch hồn phách Lan Chi, cậu không muốn mẹ của mình lại bị hại thêm một lần nào nữa.
…………
//Điền chủ!
Hoài An buồn rầu lên tiếng "có chuyện gì vậy?"
//Điền chủ, trong nhà bếp lại có người chết.
Hoài An chợt nhớ ra đêm nay là đêm trăng sáng, anh vội chạy ra nhà bếp...gia đinh đang khiêng vác những xác chết thiếu nữ và sắp xếp lại ngay ngắn.
"Là kẻ nào, tại sao trong mấy năm qua cái nhà này luôn luôn xảy ra chuyện vậy chứ?"
//Điền chủ, Chánh Tổng đến tìm ngài...ông ấy có vẻ như đang rất tức giận.
Hoài An thở dài "ông ấy không tức giận sao được, con gái vừa gả đến đây đã xảy ra ra chuyện".
Hoài An ngao ngán thở dài rồi lê thê ra phòng khách.
"Cha..."
'Cậu nói xem, con gái của tôi thế nào rồi?'
Hoài An lắc đầu "thưa cha...cô ấy vẫn chưa có được chút khởi sắc nào".
Rầm...
Chánh Tổng tức giận đập tay lên mặt bàn "cậu nói xem...đang yên đang lành, con gái tôi hoàn toàn khỏe mạnh, gả cho cậu còn chưa đủ một ngày đêm đã thành ra thế này...giờ sống chết còn chưa biết!"
"Con xin lỗi cha! Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của con".
'Để tôi đón con gái tôi về nhà, mời đốc tờ người tây về chữa trị'.
"Con cũng đã cho gia nhân ra tỉnh mời doctor rồi, chắc là cũng sắp về đến nhà!"
Chánh Tổng chấp hai tay sau lưng đi đi lại lại...
Có người làm cha nào có thể chấp nhận được sự đau lòng này.
Hoài An nhíu mày "thưa cha, sự việc của Lan Chi...con thật sự xin lỗi cha. Hãy để con có trách nhiệm với cô ấy!"
'Haiz...'
Chánh Tổng tuy rất lo lắng cho con gái, nhưng ông cũng không trách Hoài An. Sự việc xảy ra có ai mà muốn thế, ông đành ngậm ngùi nhìn con gái mình nằm yên bất động trên giường. Chỉ mong cô sớm qua khỏi.
Dương Ngọc bước ra mở cửa, thấy người đến là Hoài Thi thì vội khép chặt cửa.
Ầm...
Hoài Thi cười lạnh "bằng cánh cửa này sao?"
Đôi mắt đỏ ngầu, Hoài Thi xuyên qua cánh cửa...ung dung bước vào phòng Dương Ngọc, cậu biết được Dương Ngọc hiện tại đã bị ăn mất hồn phách. Tuy cậu không biết hồn phách hiện tại là của ai và đã xảy ra chuyện gì nhưng mà đã dám làm hại đến mẹ của cậu thì cậu tuyệt đối không cho phép điều đó xảy ra thêm bất kỳ một lần nào nữa. Chỉ cần nhớ đến việc mẹ cậu bị hại đêm hôm ấy mà lòng cậu càng thêm căm phẫn, mẹ cậu đến hôm nay vẫn chưa tỉnh lại.
Ầm...
Hoài Thi ném Dương Ngọc nằm sõng soài ra sàn nhà.
Ánh trăng đêm soi qua khe cửa, hình ảnh người phụ nữ đang sợ hãi trước mặt khiến cho Hoài Thi thêm chán ghét..."nói, ta cho cô thêm một cơ hội để nói!"
Lan Chi đau đớn trong thể xác Dương Ngọc, cô rất muốn giải thích với Hoài Thi nhưng cô không nói được...miệng cứ kêu ú ớ.
Hoài Thi vươn chiếc lưỡi dài của mình quấn quanh và siết chặt cổ người phụ nữ.
Trong lúc hốt hoảng, Lan Chi xuất hồn ra khỏi cơ thể Dương Ngọc.
Phịch...
Hoài Thi nheo mắt "nói..."
Lan Chi khóc nức nở "là mẹ của cậu đã chiếm lấy thể xác của tôi...tôi chỉ muốn đòi lại thứ thuộc về mình thì có gì không đúng chứ?"
Hoài Thi lạnh lùng nhìn Lan Chi "cô mãi mãi sẽ không bao giờ có được...giờ thì hãy đi chết đi!"
Á...á...
Hồn phách của Lan Chi bị chiếc lưỡi dài của Hoài Thi quấn chặt.
Khụ...khụ...
'Cậu...'
'Tôi thật sự không thể nào ngờ...đường đường là con trai cưng của điền chủ, vậy mà chỉ là một con ma le!'
Hoài Thi càng siết chặt hơn!
Khụ...khụ...
'Tôi sẽ cho tất cả mọi người đều biết cậu là mà le'.
"Vậy sao?"
Ngoài trời, ánh trăng đang sáng tỏ, vạn vì sao lấp lánh...bên trong căn phòng nhỏ nhuốm đầy mùi giết chốc. Hoài Thi ăn sạch hồn phách Lan Chi, cậu không muốn mẹ của mình lại bị hại thêm một lần nào nữa.
…………
//Điền chủ!
Hoài An buồn rầu lên tiếng "có chuyện gì vậy?"
//Điền chủ, trong nhà bếp lại có người chết.
Hoài An chợt nhớ ra đêm nay là đêm trăng sáng, anh vội chạy ra nhà bếp...gia đinh đang khiêng vác những xác chết thiếu nữ và sắp xếp lại ngay ngắn.
"Là kẻ nào, tại sao trong mấy năm qua cái nhà này luôn luôn xảy ra chuyện vậy chứ?"
//Điền chủ, Chánh Tổng đến tìm ngài...ông ấy có vẻ như đang rất tức giận.
Hoài An thở dài "ông ấy không tức giận sao được, con gái vừa gả đến đây đã xảy ra ra chuyện".
Hoài An ngao ngán thở dài rồi lê thê ra phòng khách.
"Cha..."
'Cậu nói xem, con gái của tôi thế nào rồi?'
Hoài An lắc đầu "thưa cha...cô ấy vẫn chưa có được chút khởi sắc nào".
Rầm...
Chánh Tổng tức giận đập tay lên mặt bàn "cậu nói xem...đang yên đang lành, con gái tôi hoàn toàn khỏe mạnh, gả cho cậu còn chưa đủ một ngày đêm đã thành ra thế này...giờ sống chết còn chưa biết!"
"Con xin lỗi cha! Chuyện này hoàn toàn nằm ngoài sức tưởng tượng của con".
'Để tôi đón con gái tôi về nhà, mời đốc tờ người tây về chữa trị'.
"Con cũng đã cho gia nhân ra tỉnh mời doctor rồi, chắc là cũng sắp về đến nhà!"
Chánh Tổng chấp hai tay sau lưng đi đi lại lại...
Có người làm cha nào có thể chấp nhận được sự đau lòng này.
Hoài An nhíu mày "thưa cha, sự việc của Lan Chi...con thật sự xin lỗi cha. Hãy để con có trách nhiệm với cô ấy!"
'Haiz...'
Chánh Tổng tuy rất lo lắng cho con gái, nhưng ông cũng không trách Hoài An. Sự việc xảy ra có ai mà muốn thế, ông đành ngậm ngùi nhìn con gái mình nằm yên bất động trên giường. Chỉ mong cô sớm qua khỏi.