Hoài An ngồi nhàn nhã uống trà, mắt nhìn về phía giữa sân, thấy con trai cưng của mình chạy giỡn tung tăng thì khẽ cười "thằng bé đã lớn hơn nhiều rồi, sắp ba tuổi rồi nhỉ!"
'Điền chủ!'
Thấy Dương Ngọc bế con đi đến bên cạnh, Hoài An nhíu mày, nhìn đứa trẻ vừa đen vừa xấu trên tay Dương Ngọc, Hoài An chán ghét đứng phắt dậy và bước chân xuống bậc thềm đi đến bế Hoài Thi.
"Con trai của cha, chúng ta đi chơi nhé!"
Dạ dạ...con muốn ra đồng bắt dế.
"Được!"
………
Măm...măm...
Hoài An vừa bế con trai rời khỏi cổng, Dương Ngọc đã nổi trận lôi đình.
Nhìn thằng bé trên tay hầu nữ, Dương Ngọc càng bực bội hơn "cút..."
Dương Ngọc quăng luôn đứa bé gái trên tay mình vào tay hầu nữ "mang cả cái của nợ này cút, từ nay về sau đừng bao giờ bế nó đến trước mặt ta, đã hơn tuổi rồi mà cứ ngồi yên một chỗ".
Hầu gái nhíu mày, nói gì đi nữa thì bọn trẻ cũng là con ruột của cô ta, sao cô ta lại nỡ lòng đối xử với chúng như vậy chứ!
'Còn không nhanh đưa hai cái của nợ này cút ra ngoài'.
Dạ...dạ..."chúng tôi đưa đi ngay thưa cô!"
'Hừ...một lũ ăn hại'.
Dương Ngọc tức giận ngoe nguẩy bỏ về phòng!
………
'Chị họ, chị không vui sao?'
Dương Ngọc thở dài "Thùy Linh cô nói thử xem, tôi làm gì sai mà điền chủ luôn lạnh nhạt với tôi vậy chứ?"
'Chị họ'
Có chuyện gì?
'Mấy đêm nay, mỗi lần đi ngang qua căn phòng bị khóa cửa ở phía tây, em có nghe thấy tiếng khóc, mà một điều kỳ lạ thay...tiếng khóc ấy nghe rất đáng sợ, em bị lạnh cả tóc gáy! Giống như là thứ gì đó dơ bẩn'.
Dương Ngọc nhíu mày "còn có chuyện này nữa sao?"
Thùy Linh gật đầu!
Dương Ngọc cười nham hiểm rồi lạnh lùng lên tiếng "cô ra ngoài đi".
Đêm xuống, trăng đêm nay lại tròn và sáng lấp lánh...khung cảnh thiên nhiên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe đâu đó vài tiếng dế kêu, gió thổi hàng cây lao xao, sương đêm rơi xuống lạnh buốt hồn người. Có lẽ là mọi người đều đang cuộn mình làm tổ trong chăn, say sưa với giấc ngủ êm đềm.
Lộp cộp...
Không gian chìm sâu trong sự bình yên, chỉ nghe tiếng guốc gỗ gõ đều lên mặt sàn hoà cùng tiếng kêu của loài côn trùng...tạo nên khúc nhạc đêm u buồn.
Nhã Thi ngồi co ro trong góc và khóc than cho số phận của mình!
Két...
Hoài An lạnh lùng bước đến trước mặt Nhã Thi, anh nhìn cô đến không chớp mắt, rồi khẽ nhíu mày "cô ấy vẫn đẹp như thuở ban đầu gặp gỡ! Đã rất lâu rồi mình không đến tìm cô ấy, trong thời gian này...cô ấy đáng thương đến như vậy sao?
Nhã Thi ngước nhìn Hoài An rồi vội cúi mặt!
"Cô sao vậy? Ghét tôi lắm phải không?"
Nhã Thi không muốn đáp trả, cô gục mặt lên gối.
"Cô như vậy là có ý gì?"
Vậy anh bảo tôi nên làm thế nào đây? Tôi sinh con cho anh xong, anh liền vứt tôi vào căn phòng tối tăm này...lúc anh buồn bực hay bất mãn với mọi thứ thì anh tìm đến đây để trút giận lên tôi. Anh xem, cơ thể của tôi còn có chỗ nào chưa bị thương không?
Nhìn Nhã Thi vén tay áo đưa lên trước mặt Hoài An, điều khiến anh phải ngỡ ngàng là những vết thương kia đã bị thối rữa.
Hoài An không lên tiếng, anh chỉ nhìn ra ngoài sân. Tâm trạng anh lúc này vô cùng phức tạp!
A...á...a...
'Thật khủng khiếp quá!'
Hoài An nghe bên ngoài có tiếng động thì vội vã chạy ra xem...
"Xảy ra chuyện gì?"
'Điền chủ, có...có người chết...lại có người chết!'
Hoài An nhìn một lượt vào xác chết của những hầu nữ "tại sao? Tại sao lại như vậy? Hàng tháng, cứ đến đêm trăng tròn là trong nhà lại có đến vài chục mạng người chết oan!"
Hoài An siết chặt tay thành nắm đấm "là kẻ nào?"
Nhã Thi trầm tư không lên tiếng, cảnh tượng trước mắt khiến cho cô phải bàng hoàng, cô không ngờ kẻ sát nhân cũng thật sự quá độc ác.
Dương Ngọc nhìn thấy Nhã Thi thì không khỏi ghen tị, trước mắt Dương Ngọc là một nhan sắc tuyệt mỹ, dương gian không ai có thể sánh được.
'Phu...phu nhân!'
Nghe thấy người hầu chào mình, Nhã Thi khẽ gật đầu rồi quay bước rời đi...
Dương Ngọc nhíu mày "các người vừa gọi cô ta là gì?"
Một người hầu khinh bỉ trả lời "người ta là phu nhân thật sự, không phải như ai đó...đã là gì mà lúc nào cũng lên mặt, chẳng qua là bò lên giường điền chủ...rồi cũng chẳng ra làm sao, sinh ra đứa con vừa đen vừa xấu!"
Chát...
Dương Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống hầu nữ "tiện nhân!"
'Cô!'
…………
Nhã Thi vừa trở về phòng đã thấy một cậu bé đứng đó từ trước, cậu u buồn nhìn Nhã Thi, nước mắt chợt rưng rưng "Mẹ..."
Nhã Thi hốt hoảng "là con trai của ta thật sao? Sao con lại vào đây? Cha con biết được sẽ rất tức giận!"
'Mẹ, thời gian qua...con luôn dõi theo mẹ, ngày nào con cũng lén nhìn trộm mẹ, mỗi lần thấy mẹ bị cha hành hạ lòng con đau như cắt, mẹ yên tâm...con sẽ đưa mẹ rời khỏi nơi này".
Nhã Thi ôm chầm con trai vào lòng..."con trai ngoan của mẹ!"
Rầm...
Hoài An nhìn thấy Nhã Thi ôm chặt con trai trong lòng, anh vô cùng tức giận nên lớn tiếng quát "buông Hoài Thi ra".
'Cha...đây là mẹ ruột của con, cha không có quyền ngăn cấm con gần mẹ!'
"Con...con dám nói ra những lời này với ta?"
'Điền chủ!'
Thấy Dương Ngọc bế con đi đến bên cạnh, Hoài An nhíu mày, nhìn đứa trẻ vừa đen vừa xấu trên tay Dương Ngọc, Hoài An chán ghét đứng phắt dậy và bước chân xuống bậc thềm đi đến bế Hoài Thi.
"Con trai của cha, chúng ta đi chơi nhé!"
Dạ dạ...con muốn ra đồng bắt dế.
"Được!"
………
Măm...măm...
Hoài An vừa bế con trai rời khỏi cổng, Dương Ngọc đã nổi trận lôi đình.
Nhìn thằng bé trên tay hầu nữ, Dương Ngọc càng bực bội hơn "cút..."
Dương Ngọc quăng luôn đứa bé gái trên tay mình vào tay hầu nữ "mang cả cái của nợ này cút, từ nay về sau đừng bao giờ bế nó đến trước mặt ta, đã hơn tuổi rồi mà cứ ngồi yên một chỗ".
Hầu gái nhíu mày, nói gì đi nữa thì bọn trẻ cũng là con ruột của cô ta, sao cô ta lại nỡ lòng đối xử với chúng như vậy chứ!
'Còn không nhanh đưa hai cái của nợ này cút ra ngoài'.
Dạ...dạ..."chúng tôi đưa đi ngay thưa cô!"
'Hừ...một lũ ăn hại'.
Dương Ngọc tức giận ngoe nguẩy bỏ về phòng!
………
'Chị họ, chị không vui sao?'
Dương Ngọc thở dài "Thùy Linh cô nói thử xem, tôi làm gì sai mà điền chủ luôn lạnh nhạt với tôi vậy chứ?"
'Chị họ'
Có chuyện gì?
'Mấy đêm nay, mỗi lần đi ngang qua căn phòng bị khóa cửa ở phía tây, em có nghe thấy tiếng khóc, mà một điều kỳ lạ thay...tiếng khóc ấy nghe rất đáng sợ, em bị lạnh cả tóc gáy! Giống như là thứ gì đó dơ bẩn'.
Dương Ngọc nhíu mày "còn có chuyện này nữa sao?"
Thùy Linh gật đầu!
Dương Ngọc cười nham hiểm rồi lạnh lùng lên tiếng "cô ra ngoài đi".
Đêm xuống, trăng đêm nay lại tròn và sáng lấp lánh...khung cảnh thiên nhiên vô cùng yên tĩnh, chỉ nghe đâu đó vài tiếng dế kêu, gió thổi hàng cây lao xao, sương đêm rơi xuống lạnh buốt hồn người. Có lẽ là mọi người đều đang cuộn mình làm tổ trong chăn, say sưa với giấc ngủ êm đềm.
Lộp cộp...
Không gian chìm sâu trong sự bình yên, chỉ nghe tiếng guốc gỗ gõ đều lên mặt sàn hoà cùng tiếng kêu của loài côn trùng...tạo nên khúc nhạc đêm u buồn.
Nhã Thi ngồi co ro trong góc và khóc than cho số phận của mình!
Két...
Hoài An lạnh lùng bước đến trước mặt Nhã Thi, anh nhìn cô đến không chớp mắt, rồi khẽ nhíu mày "cô ấy vẫn đẹp như thuở ban đầu gặp gỡ! Đã rất lâu rồi mình không đến tìm cô ấy, trong thời gian này...cô ấy đáng thương đến như vậy sao?
Nhã Thi ngước nhìn Hoài An rồi vội cúi mặt!
"Cô sao vậy? Ghét tôi lắm phải không?"
Nhã Thi không muốn đáp trả, cô gục mặt lên gối.
"Cô như vậy là có ý gì?"
Vậy anh bảo tôi nên làm thế nào đây? Tôi sinh con cho anh xong, anh liền vứt tôi vào căn phòng tối tăm này...lúc anh buồn bực hay bất mãn với mọi thứ thì anh tìm đến đây để trút giận lên tôi. Anh xem, cơ thể của tôi còn có chỗ nào chưa bị thương không?
Nhìn Nhã Thi vén tay áo đưa lên trước mặt Hoài An, điều khiến anh phải ngỡ ngàng là những vết thương kia đã bị thối rữa.
Hoài An không lên tiếng, anh chỉ nhìn ra ngoài sân. Tâm trạng anh lúc này vô cùng phức tạp!
A...á...a...
'Thật khủng khiếp quá!'
Hoài An nghe bên ngoài có tiếng động thì vội vã chạy ra xem...
"Xảy ra chuyện gì?"
'Điền chủ, có...có người chết...lại có người chết!'
Hoài An nhìn một lượt vào xác chết của những hầu nữ "tại sao? Tại sao lại như vậy? Hàng tháng, cứ đến đêm trăng tròn là trong nhà lại có đến vài chục mạng người chết oan!"
Hoài An siết chặt tay thành nắm đấm "là kẻ nào?"
Nhã Thi trầm tư không lên tiếng, cảnh tượng trước mắt khiến cho cô phải bàng hoàng, cô không ngờ kẻ sát nhân cũng thật sự quá độc ác.
Dương Ngọc nhìn thấy Nhã Thi thì không khỏi ghen tị, trước mắt Dương Ngọc là một nhan sắc tuyệt mỹ, dương gian không ai có thể sánh được.
'Phu...phu nhân!'
Nghe thấy người hầu chào mình, Nhã Thi khẽ gật đầu rồi quay bước rời đi...
Dương Ngọc nhíu mày "các người vừa gọi cô ta là gì?"
Một người hầu khinh bỉ trả lời "người ta là phu nhân thật sự, không phải như ai đó...đã là gì mà lúc nào cũng lên mặt, chẳng qua là bò lên giường điền chủ...rồi cũng chẳng ra làm sao, sinh ra đứa con vừa đen vừa xấu!"
Chát...
Dương Ngọc như muốn ăn tươi nuốt sống hầu nữ "tiện nhân!"
'Cô!'
…………
Nhã Thi vừa trở về phòng đã thấy một cậu bé đứng đó từ trước, cậu u buồn nhìn Nhã Thi, nước mắt chợt rưng rưng "Mẹ..."
Nhã Thi hốt hoảng "là con trai của ta thật sao? Sao con lại vào đây? Cha con biết được sẽ rất tức giận!"
'Mẹ, thời gian qua...con luôn dõi theo mẹ, ngày nào con cũng lén nhìn trộm mẹ, mỗi lần thấy mẹ bị cha hành hạ lòng con đau như cắt, mẹ yên tâm...con sẽ đưa mẹ rời khỏi nơi này".
Nhã Thi ôm chầm con trai vào lòng..."con trai ngoan của mẹ!"
Rầm...
Hoài An nhìn thấy Nhã Thi ôm chặt con trai trong lòng, anh vô cùng tức giận nên lớn tiếng quát "buông Hoài Thi ra".
'Cha...đây là mẹ ruột của con, cha không có quyền ngăn cấm con gần mẹ!'
"Con...con dám nói ra những lời này với ta?"