Xào xạc...
Từng tiếng bước chân giẫm lên lá khô xào xạc, Nhã Thi nép mình vào gốc cây gần nhất. Cô sợ phải hiện thân trước mặt người khác, gần đây dương khí của cô ngày một yếu dần nên ít khi xuất hiện giữa ban ngày.
Hoài An đưa mắt tìm quanh nhưng không thấy bóng dáng của Nhã Thi đâu, anh chợt nhíu mày!
"Nhã Thi, cô đâu rồi?"
Cảm nhận được sát khí trên người Hoài An, Nhã Thi sợ hãi không dám lên tiếng.
"Nhã Thi, cô cút ra đây cho tôi!"
Càng nhìn thấy nét giận dữ trên khuôn mặt anh tuấn của Hoài An, Nhã Thi càng không dám hiện thân.
Hoài An càng nóng lòng hơn "cô ta dám tránh né mình sao?"
Nhã Thi ngã bệt xuống vì kiệt sức, cô cảm thấy mình như sắp hồn bay phách tán.
Thật sự không ổn rồi, gần đây không được yên tĩnh tu hành nên dương khí của mình quá yếu, căn bản không thể xuất hiện giữa ban ngày.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của Nhã Thi nên Hoài An di chuyển đến gần nơi Nhã Thi..."Nhã Thi cô nhanh cút ra cho tôi, tôi biết cô đang ở gần đây! Ân oán giữa tôi và cô cũng nên giải quyết rõ ràng".
Nhã Thi nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp của mình "Hoài An nói không sai, ân oán giữa mình và anh ta cũng nên dứt khoát một lần".
Nhã Thi gượng dậy từ mặt đất, cô hiện thân và liêu xiêu đi đến trước mặt Hoài An rồi dừng lại, mặt cô không chút biểu cảm!
Hoài An khẽ nhíu mày, vì Nhã Thi có vẻ như rất tiều tụy và yếu ớt, anh chỉ liếc một cái sắc lạnh rồi quay sang nhìn hướng khác...anh rất sợ là anh sẽ bị nét đáng thương kia làm cho gục ngã mà không nỡ ra tay.
Không phải anh muốn giải quyết ân oán giữa chúng ta sao?
Hoài An cắm thẳng lưỡi dao sắc nhọn vào ngực Nhã Thi, anh lạnh giọng lên tiếng "một dao này cắt đứt mọi ân oán giữa tôi và cô, đoạn đường sau này giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ một mối quan hệ nào, trên đường đời nếu có còn gặp lại nhau thì cũng chỉ là hai người xa lạ!"
Vết thương trên ngực không khiến cho cô cảm thấy đau như vết thương tận sâu nơi đáy lòng, chưa bao giờ Nhã Thi cảm thấy trái tim mình nhói đau như bây giờ.
Nhã Thi đưa mắt nhìn lên bầu trời, ánh nắng vàng gay gắt như thiêu đốt mọi thứ, cơ thể cô cũng sắp bị thiêu cháy.
Hoài An, cảm ơn anh...vì anh đã cho tôi biết thế nào là yêu, thế nào là hận, thế nào là đau đớn tận cùng. Vĩnh biệt!
Nói xong, Nhã Thi nhìn lại Hoài An lần cuối rồi dồn hết quỷ thuật cuối cùng của mình thiêu đốt chính mình.
Ngọn lửa bốc cao nghi ngút, Nhã Thi dần dần bị thiêu cháy...
Hoài An chết lặng khi thấy cơ thể Nhã Thi dần rụi giữa đám cháy, cô đang trong cơn đau đớn tột cùng, anh biết ma quỷ rất sợ lửa...lửa sẽ thiêu đốt hết âm khí của cô, vậy mà cô lại tự thiêu đốt mình. Anh rất do dự nửa muốn xông vào cứu cô nửa muốn quay lưng rời đi!
"Không...không được, mình không được cứu cô ta, cô ta chính là kẻ thù đã giết chết cha mẹ của mình, mình tuyệt đối không được mềm lòng!"
Hoài An quyết tâm quay mặt rời đi, anh không muốn nhìn thêm một khắc nào nữa! Anh sẽ mềm lòng mất thôi, vì cô đang lăn lộn trong cơn quằn quại.
Chân bước lê thê trở về, đường về nhà hôm nay sao như dài vô tận, Hoài An nghe lòng mình nặng trĩu như treo thêm bao cát.
Vừa trở về nhà, Hoài An đã nằm lăn ra giường vì mệt mỏi, anh chợt nheo mắt khi thấy Hoài Thi đang ngủ say trên giường của mình, thói quen của một đứa trẻ thích dính người.
Hoài An nghiêng người sang và nhẹ nhàng đưa cánh tay choàng ngang người Hoài Thi.
Cảm nhận được sự ấm áp và hơi thở trầm ổn quen thuộc khiến cho Hoài Thi thấy dễ chịu, cậu rút sát vào lòng cha mình rồi xoay người lại...tham đắm ngửi lấy mùi cơ thể của cha, còn không quên cọ cọ má vào vòm ngực săn chắc ấy, trông cậu lúc này cứ giống như chú mèo con.
'Mẹ...mẹ ơi! Đừng bỏ con...'
Hoài An hốt hoảng, trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh của Nhã Thi bị thiêu đốt giữa đám cháy, ngọn lửa ấy càng lúc càng lớn.
Hoài An ngồi bật dậy!
Hoài Thi lúc này mới tỉnh giấc, cậu đưa tay lên dụi dụi mắt rồi nhìn người ngồi trên giường...
'Cha, sao lại là cha?'
Hoài An lạnh mặt "không phải là cha thì là ai hửm?"
Hoài Thi nhau mày "vừa nãy con nhìn thấy mẹ, mẹ đến ngồi xuống giường nhìn con thật lâu rồi mới quay lưng rời đi, con gọi nhưng mẹ không nhìn lại...mẹ chỉ đi thẳng vào vô tận".
Hoài An lặng im không lên tiếng, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Nhã Thi giữa đám cháy.
Hoài Thi tụt xuống giường và chạy một mạch ra khỏi nhà, cậu chạy về phía khu vườn hoang của mẹ. Không hiểu sao hôm nay lòng cậu có chút cồn cào, khó chịu.
Vừa đến nơi, cậu đã đưa mắt nhìn quanh.
'Mẹ ơi, con đến thăm mẹ rồi đây! Mẹ đang ở đâu, ra gặp con đi mẹ'.
Gọi mãi nhưng không thấy mẹ đâu, Hoài Thi thấy bồn chồn không yên. Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Sao mẹ lại không ra gặp mình.
Hoài Thi rất thương mẹ, cậu đã xin được số lượng lớn vàng ròng từ cha và đang chuẩn bị dựng lên tại vùng đất này một căn nhà khang trang để tặng cho mẹ, cậu muốn tặng mẹ những thứ tốt nhất thế gian.
'Mẹ...mẹ của con đâu rồi?'
Hoài An thấy không yên tâm nên âm thầm theo sau Hoài Thi, anh nấp gần đấy và chứng kiến con trai đau lòng khi không gặp mẹ. Tim Hoài An chợt nhói lên!
Từng tiếng bước chân giẫm lên lá khô xào xạc, Nhã Thi nép mình vào gốc cây gần nhất. Cô sợ phải hiện thân trước mặt người khác, gần đây dương khí của cô ngày một yếu dần nên ít khi xuất hiện giữa ban ngày.
Hoài An đưa mắt tìm quanh nhưng không thấy bóng dáng của Nhã Thi đâu, anh chợt nhíu mày!
"Nhã Thi, cô đâu rồi?"
Cảm nhận được sát khí trên người Hoài An, Nhã Thi sợ hãi không dám lên tiếng.
"Nhã Thi, cô cút ra đây cho tôi!"
Càng nhìn thấy nét giận dữ trên khuôn mặt anh tuấn của Hoài An, Nhã Thi càng không dám hiện thân.
Hoài An càng nóng lòng hơn "cô ta dám tránh né mình sao?"
Nhã Thi ngã bệt xuống vì kiệt sức, cô cảm thấy mình như sắp hồn bay phách tán.
Thật sự không ổn rồi, gần đây không được yên tĩnh tu hành nên dương khí của mình quá yếu, căn bản không thể xuất hiện giữa ban ngày.
Dường như cảm nhận được sự tồn tại của Nhã Thi nên Hoài An di chuyển đến gần nơi Nhã Thi..."Nhã Thi cô nhanh cút ra cho tôi, tôi biết cô đang ở gần đây! Ân oán giữa tôi và cô cũng nên giải quyết rõ ràng".
Nhã Thi nhắm nghiền đôi mắt xinh đẹp của mình "Hoài An nói không sai, ân oán giữa mình và anh ta cũng nên dứt khoát một lần".
Nhã Thi gượng dậy từ mặt đất, cô hiện thân và liêu xiêu đi đến trước mặt Hoài An rồi dừng lại, mặt cô không chút biểu cảm!
Hoài An khẽ nhíu mày, vì Nhã Thi có vẻ như rất tiều tụy và yếu ớt, anh chỉ liếc một cái sắc lạnh rồi quay sang nhìn hướng khác...anh rất sợ là anh sẽ bị nét đáng thương kia làm cho gục ngã mà không nỡ ra tay.
Không phải anh muốn giải quyết ân oán giữa chúng ta sao?
Hoài An cắm thẳng lưỡi dao sắc nhọn vào ngực Nhã Thi, anh lạnh giọng lên tiếng "một dao này cắt đứt mọi ân oán giữa tôi và cô, đoạn đường sau này giữa chúng ta sẽ không còn bất kỳ một mối quan hệ nào, trên đường đời nếu có còn gặp lại nhau thì cũng chỉ là hai người xa lạ!"
Vết thương trên ngực không khiến cho cô cảm thấy đau như vết thương tận sâu nơi đáy lòng, chưa bao giờ Nhã Thi cảm thấy trái tim mình nhói đau như bây giờ.
Nhã Thi đưa mắt nhìn lên bầu trời, ánh nắng vàng gay gắt như thiêu đốt mọi thứ, cơ thể cô cũng sắp bị thiêu cháy.
Hoài An, cảm ơn anh...vì anh đã cho tôi biết thế nào là yêu, thế nào là hận, thế nào là đau đớn tận cùng. Vĩnh biệt!
Nói xong, Nhã Thi nhìn lại Hoài An lần cuối rồi dồn hết quỷ thuật cuối cùng của mình thiêu đốt chính mình.
Ngọn lửa bốc cao nghi ngút, Nhã Thi dần dần bị thiêu cháy...
Hoài An chết lặng khi thấy cơ thể Nhã Thi dần rụi giữa đám cháy, cô đang trong cơn đau đớn tột cùng, anh biết ma quỷ rất sợ lửa...lửa sẽ thiêu đốt hết âm khí của cô, vậy mà cô lại tự thiêu đốt mình. Anh rất do dự nửa muốn xông vào cứu cô nửa muốn quay lưng rời đi!
"Không...không được, mình không được cứu cô ta, cô ta chính là kẻ thù đã giết chết cha mẹ của mình, mình tuyệt đối không được mềm lòng!"
Hoài An quyết tâm quay mặt rời đi, anh không muốn nhìn thêm một khắc nào nữa! Anh sẽ mềm lòng mất thôi, vì cô đang lăn lộn trong cơn quằn quại.
Chân bước lê thê trở về, đường về nhà hôm nay sao như dài vô tận, Hoài An nghe lòng mình nặng trĩu như treo thêm bao cát.
Vừa trở về nhà, Hoài An đã nằm lăn ra giường vì mệt mỏi, anh chợt nheo mắt khi thấy Hoài Thi đang ngủ say trên giường của mình, thói quen của một đứa trẻ thích dính người.
Hoài An nghiêng người sang và nhẹ nhàng đưa cánh tay choàng ngang người Hoài Thi.
Cảm nhận được sự ấm áp và hơi thở trầm ổn quen thuộc khiến cho Hoài Thi thấy dễ chịu, cậu rút sát vào lòng cha mình rồi xoay người lại...tham đắm ngửi lấy mùi cơ thể của cha, còn không quên cọ cọ má vào vòm ngực săn chắc ấy, trông cậu lúc này cứ giống như chú mèo con.
'Mẹ...mẹ ơi! Đừng bỏ con...'
Hoài An hốt hoảng, trong đầu anh chợt xuất hiện hình ảnh của Nhã Thi bị thiêu đốt giữa đám cháy, ngọn lửa ấy càng lúc càng lớn.
Hoài An ngồi bật dậy!
Hoài Thi lúc này mới tỉnh giấc, cậu đưa tay lên dụi dụi mắt rồi nhìn người ngồi trên giường...
'Cha, sao lại là cha?'
Hoài An lạnh mặt "không phải là cha thì là ai hửm?"
Hoài Thi nhau mày "vừa nãy con nhìn thấy mẹ, mẹ đến ngồi xuống giường nhìn con thật lâu rồi mới quay lưng rời đi, con gọi nhưng mẹ không nhìn lại...mẹ chỉ đi thẳng vào vô tận".
Hoài An lặng im không lên tiếng, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh của Nhã Thi giữa đám cháy.
Hoài Thi tụt xuống giường và chạy một mạch ra khỏi nhà, cậu chạy về phía khu vườn hoang của mẹ. Không hiểu sao hôm nay lòng cậu có chút cồn cào, khó chịu.
Vừa đến nơi, cậu đã đưa mắt nhìn quanh.
'Mẹ ơi, con đến thăm mẹ rồi đây! Mẹ đang ở đâu, ra gặp con đi mẹ'.
Gọi mãi nhưng không thấy mẹ đâu, Hoài Thi thấy bồn chồn không yên. Đã xảy ra chuyện gì rồi sao? Sao mẹ lại không ra gặp mình.
Hoài Thi rất thương mẹ, cậu đã xin được số lượng lớn vàng ròng từ cha và đang chuẩn bị dựng lên tại vùng đất này một căn nhà khang trang để tặng cho mẹ, cậu muốn tặng mẹ những thứ tốt nhất thế gian.
'Mẹ...mẹ của con đâu rồi?'
Hoài An thấy không yên tâm nên âm thầm theo sau Hoài Thi, anh nấp gần đấy và chứng kiến con trai đau lòng khi không gặp mẹ. Tim Hoài An chợt nhói lên!