Cha, con xin cha hãy suy nghĩ kỹ lại. Con thấy mình rất thích hợp để gả cho điền chủ Hoài An.
'Không bao giờ!'
Cha!
'Đủ rồi Lan Chi, cha không muốn đề cập đến vấn đề này nữa!'
"Ông ngoại!"
Chánh Tổng giật giật mi mắt "cái tên nhóc con này..."
Nhìn nét mặt vừa ngây thơ vô tội vừa có chút lém lỉnh của Hoài Thi, thật lòng mà nói thì trái tim Chánh Tổng đã bị tan chảy!
"Ông ngoại!"
'Hừ...ai là ông ngoại của cậu chứ? Đừng có gọi bừa!'
"Con không gọi bừa đâu ạ!"
Chánh Tổng tức giận bỏ đi...
"Mẹ!"
Nhã Thi ôm chặt con trai vào lòng "Hoài Thi, con sao vậy?"
"Mẹ! Mẹ sẽ gả cho cha chứ?"
Con yên tâm, mẹ sẽ nói chuyện với Chánh Tổng.
"Mẹ, đừng bao giờ từ bỏ con mẹ nhé!"
Nhã Thi đau lòng nhìn con trai, trước đây là vì cô chưa có được một thân xác thật sự nên mới ngậm ngùi nhìn người phụ nữ khác đến bên cạnh con trai. Hiện tại cô đã được trùng sinh vào một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh và xinh đẹp, không lý do gì khiến cô phải sống xa con trai mình nữa.
Con trai ngoan, hãy đợi tin tốt từ mẹ.
Hoài Thi nhìn mẹ, vẻ mặt thoáng trầm ngâm "Mẹ, mẹ đừng khiến cho con thất vọng. Từng ngày trôi qua con luôn mong muốn được sống bên cạnh mẹ, cuộc sống giản dị rau cháo qua ngày cũng được, chỉ cần được bên cạnh mẹ!"
Nhã Thi hiểu được nỗi lòng của con trai, không riêng gì Hoài Thi mà bản thân của cô cũng có mơ ước giống như Hoài Thi.
Hoài Thi lủi thủi ra về, cậu sẽ tìm cách cho cha và mẹ ở bên nhau.
…………
Cốc...cốc...cốc...
Chánh Tổng buồn bực không muốn tiếp xúc với ai, chỉ nhốt mình trong phòng.
Cốc...cốc...cốc...
Cha, mở cửa cho con đi cha.
Nghe tiếng của con gái cưng, Chánh Tổng liền đứng lên ra mở cửa...
- Cha!
Chánh Tổng buồn rầu lên tiếng "nếu con tìm cha để nói về việc hôn sự giữa con và tên điền chủ làng bên thì thôi vậy. Cha không muốn nghe!"
Cha, người hà tất phải làm như vậy.
Chánh Tổng thở dài "Lan Chi à! Cha chỉ có một mình con, cha nay tuổi cũng đã xế chiều, gả con sang làng bên rồi thì cái nhà này sẽ trở nên hiu quạnh lắm, con biết không?"
Nước mắt Nhã Thi tuôn rơi lã chã, cô mặc kệ bản thân mình là Lan Chi hay Nhã Thi, nhưng người đàn ông trước mặt cô là một người cha hiền lành, đúng là tuổi ông đã xế chiều...mình gả đi rồi, ông ấy sẽ một mình cô đơn hiu quạnh trong căn nhà rộng lớn này, thật sự thì mình cũng không đành lòng.
Cha!
Chánh Tổng cúi nhìn con gái, thấy cô đang khóc nức nở, ông thấy chạnh lòng..."haiz...thôi được rồi, Lan Chi con đừng khóc nữa! Để cha suy nghĩ lại".
Nhã Thi quệt đi hai hàng lệ "rất mong cha sẽ đồng ý".
Chánh Tổng nheo mắt "này...Lan Chi, con yêu thích cái tên Hoài An kia đến như vậy sao?"
Không phải đâu cha, con không phải là yêu thích anh ta, nhưng con lại khẳng định rằng "người đàn ông này là duyên phận của con".
Chánh Tổng nghe con gái của mình nói thế thì ông còn nói được gì nữa. Ông không hài lòng cũng đành phải bóp bụng chấp nhận mối hôn sự này.
………
/ Bẩm cụ Chánh! Sính lễ của tiểu thư được xếp đầy từ ngoài ngõ vào đến phòng khách.
Chánh Tổng vội vã ra xem...đập vào mắt ông là cả một con ngõ được chất đầy những mâm sính lễ.
Hoài An trầm tĩnh bước đến trước mặt Chánh Tổng "thưa ngài Chánh Tổng, Hoài An mến mộ Lan Chi tiểu thư đã lâu...hôm nay Hoài An mang sính lễ đến xin được hỏi cưới Lan Chi, hy vọng Chánh Tổng sẽ không từ chối!"
Chánh Tổng xoa nhẹ mi tâm "tên điền chủ khốn kiếp này cũng thật có lòng quá rồi".
Hoài An ra lệnh cho gia đinh mở toang những rương sính lễ ra...
Chánh Tổng không khỏi giật mình, trước mặt ông có cả mấy tấn vàng ròng, vô số châu báu. Với số lượng này thì có thể nhiều hơn tài sản hiện tại của Chánh Tổng.
'Tên điền chủ này đúng là quá sức giàu có rồi, chỉ là sính lễ thôi mà đã nhiều hơn tài sản của mình...haiz...bổng lộc của mình đúng thật là quá ít ỏi'.
Hoài An quan sát từng cung bậc cảm xúc trên gương mặt già nua của Chánh Tổng.
Chánh Tổng thầm nghĩ "sính lễ nhiều thì đã sao, quan trọng là hắn có đối xử tốt với con gái của mình hay không thôi!"
"Không biết Chánh Tổng có hài lòng với những món sính lễ này không?"
Chánh Tổng lạnh lùng lên tiếng "vàng bạc châu báu với ta không quan trọng, quan trọng là con gái cưng của ta...ta chỉ có một mình nó, ta không muốn nhìn thấy nó đau buồn hay tủi phận!"
"Ngài Chánh Tổng hãy yên tâm, Hoài An hứa sẽ đối xử tốt với Lan Chi"".
'Ta lấy gì để tin tưởng những lời nói kia?'
Hoài An mỉm cười "lời nói đúng thật chỉ là gió thoảng mây trôi...nhưng mà giấy mực thì ngài Chánh Tổng sẽ tin chứ?"
Chánh Tổng nhìn Hoài An "ý của cậu là sao?"
Hoài An đưa đến tay Chánh Tổng một tờ giấy được viết với nội dung cam kết rõ ràng, còn có cả chữ ký và ghi đủ tên họ.
'Cái này...cậu cũng đã rào trước đón sau cả rồi còn gì!"
"Thưa ngài Chánh Tổng, đây là giấy cam kết, sau khi kết hôn cùng Lan Chi, Hoài An tôi sẽ thực hiện theo đúng tờ cam kết này!"
Chánh Tổng khẽ cười "cách vài ba hôm cho gia đinh đưa con gái về thăm ta là thật?"
Hoài An gật đầu!
Chánh Tổng lại hỏi tiếp "luôn yêu thương con gái ta là thật?"
Hoài An gật đầu!
'Vậy...còn có...cậu sẽ thực hiện tất cả mọi yêu cầu của con gái ta cho đến cuối đời cũng là thật?'
"Tôi đàn ông, nói được làm được"
Chánh Tổng trầm tư không lên tiếng.
'Không bao giờ!'
Cha!
'Đủ rồi Lan Chi, cha không muốn đề cập đến vấn đề này nữa!'
"Ông ngoại!"
Chánh Tổng giật giật mi mắt "cái tên nhóc con này..."
Nhìn nét mặt vừa ngây thơ vô tội vừa có chút lém lỉnh của Hoài Thi, thật lòng mà nói thì trái tim Chánh Tổng đã bị tan chảy!
"Ông ngoại!"
'Hừ...ai là ông ngoại của cậu chứ? Đừng có gọi bừa!'
"Con không gọi bừa đâu ạ!"
Chánh Tổng tức giận bỏ đi...
"Mẹ!"
Nhã Thi ôm chặt con trai vào lòng "Hoài Thi, con sao vậy?"
"Mẹ! Mẹ sẽ gả cho cha chứ?"
Con yên tâm, mẹ sẽ nói chuyện với Chánh Tổng.
"Mẹ, đừng bao giờ từ bỏ con mẹ nhé!"
Nhã Thi đau lòng nhìn con trai, trước đây là vì cô chưa có được một thân xác thật sự nên mới ngậm ngùi nhìn người phụ nữ khác đến bên cạnh con trai. Hiện tại cô đã được trùng sinh vào một cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh và xinh đẹp, không lý do gì khiến cô phải sống xa con trai mình nữa.
Con trai ngoan, hãy đợi tin tốt từ mẹ.
Hoài Thi nhìn mẹ, vẻ mặt thoáng trầm ngâm "Mẹ, mẹ đừng khiến cho con thất vọng. Từng ngày trôi qua con luôn mong muốn được sống bên cạnh mẹ, cuộc sống giản dị rau cháo qua ngày cũng được, chỉ cần được bên cạnh mẹ!"
Nhã Thi hiểu được nỗi lòng của con trai, không riêng gì Hoài Thi mà bản thân của cô cũng có mơ ước giống như Hoài Thi.
Hoài Thi lủi thủi ra về, cậu sẽ tìm cách cho cha và mẹ ở bên nhau.
…………
Cốc...cốc...cốc...
Chánh Tổng buồn bực không muốn tiếp xúc với ai, chỉ nhốt mình trong phòng.
Cốc...cốc...cốc...
Cha, mở cửa cho con đi cha.
Nghe tiếng của con gái cưng, Chánh Tổng liền đứng lên ra mở cửa...
- Cha!
Chánh Tổng buồn rầu lên tiếng "nếu con tìm cha để nói về việc hôn sự giữa con và tên điền chủ làng bên thì thôi vậy. Cha không muốn nghe!"
Cha, người hà tất phải làm như vậy.
Chánh Tổng thở dài "Lan Chi à! Cha chỉ có một mình con, cha nay tuổi cũng đã xế chiều, gả con sang làng bên rồi thì cái nhà này sẽ trở nên hiu quạnh lắm, con biết không?"
Nước mắt Nhã Thi tuôn rơi lã chã, cô mặc kệ bản thân mình là Lan Chi hay Nhã Thi, nhưng người đàn ông trước mặt cô là một người cha hiền lành, đúng là tuổi ông đã xế chiều...mình gả đi rồi, ông ấy sẽ một mình cô đơn hiu quạnh trong căn nhà rộng lớn này, thật sự thì mình cũng không đành lòng.
Cha!
Chánh Tổng cúi nhìn con gái, thấy cô đang khóc nức nở, ông thấy chạnh lòng..."haiz...thôi được rồi, Lan Chi con đừng khóc nữa! Để cha suy nghĩ lại".
Nhã Thi quệt đi hai hàng lệ "rất mong cha sẽ đồng ý".
Chánh Tổng nheo mắt "này...Lan Chi, con yêu thích cái tên Hoài An kia đến như vậy sao?"
Không phải đâu cha, con không phải là yêu thích anh ta, nhưng con lại khẳng định rằng "người đàn ông này là duyên phận của con".
Chánh Tổng nghe con gái của mình nói thế thì ông còn nói được gì nữa. Ông không hài lòng cũng đành phải bóp bụng chấp nhận mối hôn sự này.
………
/ Bẩm cụ Chánh! Sính lễ của tiểu thư được xếp đầy từ ngoài ngõ vào đến phòng khách.
Chánh Tổng vội vã ra xem...đập vào mắt ông là cả một con ngõ được chất đầy những mâm sính lễ.
Hoài An trầm tĩnh bước đến trước mặt Chánh Tổng "thưa ngài Chánh Tổng, Hoài An mến mộ Lan Chi tiểu thư đã lâu...hôm nay Hoài An mang sính lễ đến xin được hỏi cưới Lan Chi, hy vọng Chánh Tổng sẽ không từ chối!"
Chánh Tổng xoa nhẹ mi tâm "tên điền chủ khốn kiếp này cũng thật có lòng quá rồi".
Hoài An ra lệnh cho gia đinh mở toang những rương sính lễ ra...
Chánh Tổng không khỏi giật mình, trước mặt ông có cả mấy tấn vàng ròng, vô số châu báu. Với số lượng này thì có thể nhiều hơn tài sản hiện tại của Chánh Tổng.
'Tên điền chủ này đúng là quá sức giàu có rồi, chỉ là sính lễ thôi mà đã nhiều hơn tài sản của mình...haiz...bổng lộc của mình đúng thật là quá ít ỏi'.
Hoài An quan sát từng cung bậc cảm xúc trên gương mặt già nua của Chánh Tổng.
Chánh Tổng thầm nghĩ "sính lễ nhiều thì đã sao, quan trọng là hắn có đối xử tốt với con gái của mình hay không thôi!"
"Không biết Chánh Tổng có hài lòng với những món sính lễ này không?"
Chánh Tổng lạnh lùng lên tiếng "vàng bạc châu báu với ta không quan trọng, quan trọng là con gái cưng của ta...ta chỉ có một mình nó, ta không muốn nhìn thấy nó đau buồn hay tủi phận!"
"Ngài Chánh Tổng hãy yên tâm, Hoài An hứa sẽ đối xử tốt với Lan Chi"".
'Ta lấy gì để tin tưởng những lời nói kia?'
Hoài An mỉm cười "lời nói đúng thật chỉ là gió thoảng mây trôi...nhưng mà giấy mực thì ngài Chánh Tổng sẽ tin chứ?"
Chánh Tổng nhìn Hoài An "ý của cậu là sao?"
Hoài An đưa đến tay Chánh Tổng một tờ giấy được viết với nội dung cam kết rõ ràng, còn có cả chữ ký và ghi đủ tên họ.
'Cái này...cậu cũng đã rào trước đón sau cả rồi còn gì!"
"Thưa ngài Chánh Tổng, đây là giấy cam kết, sau khi kết hôn cùng Lan Chi, Hoài An tôi sẽ thực hiện theo đúng tờ cam kết này!"
Chánh Tổng khẽ cười "cách vài ba hôm cho gia đinh đưa con gái về thăm ta là thật?"
Hoài An gật đầu!
Chánh Tổng lại hỏi tiếp "luôn yêu thương con gái ta là thật?"
Hoài An gật đầu!
'Vậy...còn có...cậu sẽ thực hiện tất cả mọi yêu cầu của con gái ta cho đến cuối đời cũng là thật?'
"Tôi đàn ông, nói được làm được"
Chánh Tổng trầm tư không lên tiếng.