• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Nhã Thi quyết định xây cái am nhỏ tại khu đất hoang của cô, cô quyết tâm tu hành, buông bỏ tất cả mọi thứ. Với hy vọng sớm được siêu thoát!

Hoài Thi thấy lòng nhớ đến mẹ nên tìm đến am thăm mẹ.

Vừa đến nơi, Hoài Thi không khỏi chạnh lòng khi thấy bóng dáng mẹ hiền ngồi cô đơn, hiu quạnh bên ngọn đèn dầu le lói.

Hoài Thi ngước nhìn lên bầu trời đêm, những ánh sao lấp lánh trên cao chiếu xuống mặt sông, khiến cho mặt sông thêm lung linh huyền ảo!

Hoài Thi đứng nhìn xuống dòng sông thật lâu, không gian yên tĩnh hoà lẫn với hơi sương đêm lạnh giá, làm cho tâm trạng người ta thêm nặng nề.

Vạc...vạc...

Diệc...diệc...

Cuốc...cuốc...

Xa xa ngoài kia vài tiếng cuốc kêu đêm, thỉnh thoảng lại có tiếng chim diệc ăn đêm gọi đàn, còn có cả tiếng chim vạc kêu sương. Âm thanh của những loài ăn đêm hoà với tiếng sóng vỗ vào mạn thuyền câu trên sông, tạo nên khúc nhạc thiên nhiên vô cùng ảm đạm. Sau lưng cậu là một cái am rất nhỏ, không thế chứa nổi năm người.

'Mẹ ơi, con đến thăm mẹ rồi đây!'

Nhã Thi buông quyển kinh trên tay xuống, môi nở nụ cười dịu dàng "con trai của mẹ, muộn thế này rồi mà vẫn đến thăm mẹ sao?"

'Mẹ'

Con trai của mẹ sao vậy?

'Dạ không ạ! Con thấy nhớ mẹ nên đến tìm mẹ'.



Hoài Thi lao thẳng vào lòng mẹ mình mà tha hồ làm nũng.

'Mẹ ơi!'

Sao thế còn?

Hoài Thi chỉ im lặng rút vào lồng ngực của mẹ, với hy vọng sẽ tìm thấy chút mùi hương quen thuộc của cơ thể mẹ.

'Mẹ ơi, mẹ khỏe không ạ?'

Con đến trễ quá, cha của con sẽ lo lắng cho con lắm đó.

Cảnh vật về càng về khuya càng thêm tĩnh mịch, mọi thứ xung quanh như chìm trong sương đêm. Giờ này chắc hẳn mọi người đang say trong giấc ngủ êm đềm.

Nghe có tiếng bước chân, Nhã Thi quay đầu lại nhìn, thấy Hoài An đang đi đến, mặt cô trở nên lạnh lùng vô cảm.

'Cha...'

Chát...

Hoài Thi ngỡ ngàng, cậu hét to "cha, sao cha lại đánh mẹ?"

Hoài An bỏ qua cảm xúc của Hoài Thi, anh đẩy Nhã Thi ngã bệt xuống đất!

Phịch...

A...a...

'Mẹ!'

'Cha làm gì vậy?'

"Con im miệng cho cha"

'Tại sao vậy cha?'

"Tôi hỏi cô, ai cho phép cô đưa Hoài Thi đến đây? Tôi chưa đủ nhượng bộ với cô sao?"

Em xin lỗi!



Hoài Thi lạnh giọng lên tiếng "liên quan gì đến mẹ chứ? Là con tự tìm đến thăm mẹ mà!'

Hoài An càng tức giận hơn, một đứa trẻ ba tuổi mà có thể vượt qua một đoạn đường xa, mà nói đúng hơn là một đoạn đường vắng vừa hoang vu vừa lạnh lẽo. Để đến được nơi này, chính bản thân Hoài An còn thấy rất vất vả, nói gì chỉ là một bé con như Hoài Thi.

"Hoài Thi, con làm cha buồn lòng quá, cha không thích sự giả dối...con còn nhỏ như vậy, ai đã dạy con nói dối?"

'Cha...con không hề nói dối, con tự mình đến thăm mẹ, chuyện này thật sự là không liên quan đến mẹ!'

"Đủ rồi Hoài Thi"

Hoài An không muốn nghe gì nữa, có đánh chết thì anh cũng không tin đó là sự thật. Anh cúi xuống bế Hoài Thi lên để đưa nó về nhà, anh không muốn nó tiếp xúc nhiều với Nhã Thi.

Trước khi rời đi, Hoài An còn không quên buông lời cay đắng "cô nên biết rõ thân phận của mình, đừng có quá đáng...nếu không thì cả đời này, cô đừng hòng được gặp mặt con trai".

Em xin lỗi anh!

Hoài Thi biết cha mình đang rất tức giận nên cậu giữ im lặng, lòng cậu chỉ cảm thấy đau xót cho mẹ của mình. Thôi thì đành phải ngoan ngoãn theo cha trở về, nếu không thì cha càng hằn học mẹ.

Nhã Thi khóc nức nở sau khi Hoài Thi bị Hoài An bế đi.

Tại sao?

………

Suốt chặng đường dài, Hoài Thi không hề lên tiếng!

Hoài An cứ tưởng tượng như mình đang bế một pho tượng trên tay, lòng anh lại vô cùng khó chịu. Con trai dám nói dối anh để đỡ tội cho mẹ của nó, điều này khiến anh vô cùng khó chịu.

Suốt chặng đường đi anh cũng không muốn lên tiếng. Thằng nhóc này trước giờ cứ thích chống đối với anh, kể từ khi nó hiểu chuyện thì nó luôn chống đối với anh. Nhất là chuyện của Nhã Thi, nó yêu cầu anh phải trả tự do cho cô ấy và còn cho cô rời khỏi nhà điền chủ".

………

'Điền chủ mới về!'

'Cậu chủ!'

Nhìn trời...thấy đang canh tư, Hoài An bế con trai về phòng, có chuyện gì thì để trời sáng hẳn nói. Thấy nó đang mệt mỏi và buồn ngủ mà lòng Hoài An vô cùng sốt ruột!

Két...

Vừa bước vào phòng, anh liền đặt con trai xuống giường "con ngủ đi, đã quá muộn rồi!"

'Con rất nhớ mẹ!'

Đó chỉ là câu nói mơ hồ khi ngủ say.

Nhưng lại khiến Hoài An thấy khó chịu trong lòng "thằng bé nhớ mẹ lắm sao? Không phải là vừa ở chỗ mẹ nó về đó sao?"

Thấy con trai ngủ say, Hoài An đắp chăn giúp cậu rồi mới đi về phòng mình.

'Điền chủ!'

Hoài An nhíu mày khi thấy Dương Ngọc ăn mặc mỏng manh đứng trước mặt mình.

"Đã khuya rồi sao còn chưa ngủ?"

Dương Ngọc bước đến bên cạnh Hoài An và ôm lấy cánh tay của anh "điền chủ, người ta đang đợi điền chủ mà!"

Hoài An gỡ tay Dương Ngọc ra và lạnh giọng lên tiếng "muộn lắm rồi, ta về phòng nghỉ ngơi trước đây!"

'Điền chủ!'

Ầm...

Dương Ngọc giật bắn người sau tiếng đóng cửa khủng khiếp của Hoài An.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK