Hoài An sốt ruột hỏi gia đinh "các người không thấy ai khác ngoài ta sao?"
'Bẩm điền chủ, không thấy ai khác'
Hoài An thầm nghĩ ngợi "Nhã Thi, cô ấy không xảy ra mệnh hệ gì chứ!"
Hoài An vội xuống giường và chạy một mạch đến nơi xảy ra hoả hoạn, anh đã phải lục soát khắp nơi, bới móc hết đóng tro tàn để tìm kiếm nhưng không thấy gì.
"Nhã Thi, cô đâu rồi?"
"Nhã Thi!"
Hoài An không tìm được Nhã Thi nên càng lo lắng hơn, anh buồn rầu trở về.
………
'Điền chủ!'
Hoài An không để tâm đến Dương Ngọc, anh đi thẳng về phòng...
Dương Ngọc liếc mắt nhìn theo và cười lạnh!
Thấy Hoài Thi chơi giữa sân, Dương Ngọc lân la đến trêu đùa.
'Nhóc con nhà mày có vẻ như rất vui thì phải'
Hoài Thi lạnh mặt nhìn Dương Ngọc rồi quay lưng rời đi.
'Này...mày không đi tìm mẹ mày à?'
Hoài Thi khựng lại, đúng là đã mấy ngày liền cậu chưa đến thăm mẹ.
"Cảm ơn đã nhắc nhở!"
Hoài Thi quyết định đến thăm mẹ mình.
Bình minh nắng ấm lên dần, những tia nắng ấm áp mang theo tinh hoa của mầm sống đến cho muôn loài. Cảnh vật ven đường trong nắng sớm thật xinh tươi, trên những cành cây ngọn cỏ còn đọng lại sương mai lung linh.
Hoài Thi vừa đi vừa ngắm cảnh, một lúc sau thì đến khu vườn hoàng. Cảnh vật nơi này vẫn hoang tàn như lần đầu cậu đến thăm mẹ, hôm nay nơi này lại mang theo chút gì đó ảm đạm hơn.
Cậu đứng lại nhìn quanh khu vườn một lần rồi mới tiếp tục đi về phía trước...
Đập vào mắt cậu là đống tàn tro, cậu hốt hoảng hét to "Mẹ..."
"Mẹ...mẹ đâu rồi?"
Hoài Thi lục lọi khắp nơi trong đống tro nhưng không thấy gì.
"Mẹ...mẹ đâu rồi? Mẹ của con đâu rồi? Xin hãy trả lời con!"
Hoài Thi khóc thét lên!
"Mẹ..."
Nhã Thi nghe tiếng khóc bi thương của con trai mình mà không khỏi chạnh lòng, nhưng tình hình hiện tại của cô đang rất tệ! Có thể là cô sẽ không còn sức để cầm cự, cứ như thế này thì cô sẽ phải tan biến vào u minh giới mất thôi!
Nước mắt Nhã Thi lăn dài trên khóe mi "con trai của mẹ".
"Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?"
Hoài Thi khóc đến mệt mỏi thì nằm lăn ra đất, ngửa mặt lên trời bầu trời xanh.
"Ông trời ơi! Sao ông lại nỡ lòng nào đối xử với mẹ của con như thế?"
"Là kẻ nào? Kẻ nào dám ra tay sát hại mẹ?"
Hoài Thi chạy như bay trở về nhà...
'Cậu chủ!'
"Cút..."
Đám hầu gái cúi đầu và lùi về sau...không ai dám lên tiếng!
Rầm...
Hoài An giật mình vì tiếng đạp cửa, anh nhíu mày, anh không ngờ lại có người dám đạp đổ cửa phòng mình.
"Con trai của ta, con như vậy là có ý gì?"
'Có phải là cha đã cho người phóng hoả?'
Hoài An chợt thấy lòng mình đau nhói, con trai nghi ngờ anh đã hại mẹ nó. Nhưng nó nào hiểu cho lòng anh, bản thân anh vô cùng đau đớn khi sự việc xảy ra.
'Sao cha không trả lời con?'
"Hoài Thi, con không tin tưởng cha đến vậy sao?"
Hoài Thi lạnh giọng lên tiếng "đâu phải là cha chưa từng hại mẹ".
Hoài An chỉ biết câm nín "đúng vậy, anh đã từng làm khổ cô ấy!"
"Hoài Thi, trước đây đúng là cha đối xử tệ bạc với mẹ của con, nhưng thời gian qua cha đã thật sự ăn năn, hối lỗi! Chuyện lần này không phải do cha ra tay, con hãy tin cha".
Hoài Thi đưa mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cha mình, lòng cậu không còn nghi ngờ cha mình nữa. Cậu trầm tư suy nghĩ, chuyện này rất có thể là do ả đàn bà xấu xa kia gây ra.
Hoài Thi lặng lẽ rời khỏi phòng của cha mình, cậu đi đến phòng của Dương Ngọc.
Ầm...
Dương Ngọc giật bắn người "là kẻ khốn kiếp nào?"
Dương Ngọc chợt im bặt khi nhìn thấy sắc mặt âm u lạnh lẽo của Hoài Thi đang đứng trước cửa phòng mình.
"Người đâu! Trói ả ta lại, đưa xuống chuồn sói!"
'Dạ cậu chủ!'
Nè...các người làm gì vậy?
Gia đinh trói chân tay Dương Ngọc lại và khiêng cô đi về phía chuồn sói...
Cứu...cứu..."điền chủ, cứu tôi với".
"Cắt lưỡi ả cho ta"
A...a...
"Tôi đã bảo cô im miệng rồi mà!"
Dương Ngọc đau đớn nhìn Hoài Thi, ánh mắt như muôn ngàn oán hận.
………
"Ném ả xuống!
Phịch...
Nhìn Dương Ngọc đau đớn thống khổ nằm dưới đất, máu chảy ra từ khoang miệng không ngừng.
Hoài Thi nhìn đăm đăm vào chuồn sói, con nào cũng to lớn, có lẽ là chúng đang rất đói
Ưm...ưm...
Dương Ngọc sợ hãi, nhưng cô chỉ bất nhìn vào bầy sói
"Ném!"
Ưm...ưm...
"Hoài Thi, dừng tay"
Nghe giọng nói quen thuộc, Hoài Thi bực bội "hừ...sớm không đến, muộn không đến...lại đến lúc này!
"Hoài Thi, dừng tay đi con".
Hoài Thi cười lạnh "tha?"
Ư...m....
"Hoài Thi, con không nên giết cô ta"
Hoài Thi không nói gì, cậu chỉ xoay nước rời đi...
Dương Ngọc ngất xỉu ngay sau đó.
'Bẩm điền chủ! Cô ta ngất đi rồi!'
"Gọi thầy lang đến chữa trị cho cô ta"
Hoài An nhìn vào chuồn sói, lòng buồn nhớ đến mẹ mình, khi còn sống...mẹ anh vô cùng thích những con sói này.
Đứng nhìn thật lâu rồi mới rời đi...
…………
Hoài Thi ấm ức đến tột cùng.
Cốc...cốc...
"Hoài Thi, mở cửa đi con"
'Cha tìm mình để đòi lại công bằng cho ả ta sao?'
'Bẩm điền chủ, không thấy ai khác'
Hoài An thầm nghĩ ngợi "Nhã Thi, cô ấy không xảy ra mệnh hệ gì chứ!"
Hoài An vội xuống giường và chạy một mạch đến nơi xảy ra hoả hoạn, anh đã phải lục soát khắp nơi, bới móc hết đóng tro tàn để tìm kiếm nhưng không thấy gì.
"Nhã Thi, cô đâu rồi?"
"Nhã Thi!"
Hoài An không tìm được Nhã Thi nên càng lo lắng hơn, anh buồn rầu trở về.
………
'Điền chủ!'
Hoài An không để tâm đến Dương Ngọc, anh đi thẳng về phòng...
Dương Ngọc liếc mắt nhìn theo và cười lạnh!
Thấy Hoài Thi chơi giữa sân, Dương Ngọc lân la đến trêu đùa.
'Nhóc con nhà mày có vẻ như rất vui thì phải'
Hoài Thi lạnh mặt nhìn Dương Ngọc rồi quay lưng rời đi.
'Này...mày không đi tìm mẹ mày à?'
Hoài Thi khựng lại, đúng là đã mấy ngày liền cậu chưa đến thăm mẹ.
"Cảm ơn đã nhắc nhở!"
Hoài Thi quyết định đến thăm mẹ mình.
Bình minh nắng ấm lên dần, những tia nắng ấm áp mang theo tinh hoa của mầm sống đến cho muôn loài. Cảnh vật ven đường trong nắng sớm thật xinh tươi, trên những cành cây ngọn cỏ còn đọng lại sương mai lung linh.
Hoài Thi vừa đi vừa ngắm cảnh, một lúc sau thì đến khu vườn hoàng. Cảnh vật nơi này vẫn hoang tàn như lần đầu cậu đến thăm mẹ, hôm nay nơi này lại mang theo chút gì đó ảm đạm hơn.
Cậu đứng lại nhìn quanh khu vườn một lần rồi mới tiếp tục đi về phía trước...
Đập vào mắt cậu là đống tàn tro, cậu hốt hoảng hét to "Mẹ..."
"Mẹ...mẹ đâu rồi?"
Hoài Thi lục lọi khắp nơi trong đống tro nhưng không thấy gì.
"Mẹ...mẹ đâu rồi? Mẹ của con đâu rồi? Xin hãy trả lời con!"
Hoài Thi khóc thét lên!
"Mẹ..."
Nhã Thi nghe tiếng khóc bi thương của con trai mình mà không khỏi chạnh lòng, nhưng tình hình hiện tại của cô đang rất tệ! Có thể là cô sẽ không còn sức để cầm cự, cứ như thế này thì cô sẽ phải tan biến vào u minh giới mất thôi!
Nước mắt Nhã Thi lăn dài trên khóe mi "con trai của mẹ".
"Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi?"
Hoài Thi khóc đến mệt mỏi thì nằm lăn ra đất, ngửa mặt lên trời bầu trời xanh.
"Ông trời ơi! Sao ông lại nỡ lòng nào đối xử với mẹ của con như thế?"
"Là kẻ nào? Kẻ nào dám ra tay sát hại mẹ?"
Hoài Thi chạy như bay trở về nhà...
'Cậu chủ!'
"Cút..."
Đám hầu gái cúi đầu và lùi về sau...không ai dám lên tiếng!
Rầm...
Hoài An giật mình vì tiếng đạp cửa, anh nhíu mày, anh không ngờ lại có người dám đạp đổ cửa phòng mình.
"Con trai của ta, con như vậy là có ý gì?"
'Có phải là cha đã cho người phóng hoả?'
Hoài An chợt thấy lòng mình đau nhói, con trai nghi ngờ anh đã hại mẹ nó. Nhưng nó nào hiểu cho lòng anh, bản thân anh vô cùng đau đớn khi sự việc xảy ra.
'Sao cha không trả lời con?'
"Hoài Thi, con không tin tưởng cha đến vậy sao?"
Hoài Thi lạnh giọng lên tiếng "đâu phải là cha chưa từng hại mẹ".
Hoài An chỉ biết câm nín "đúng vậy, anh đã từng làm khổ cô ấy!"
"Hoài Thi, trước đây đúng là cha đối xử tệ bạc với mẹ của con, nhưng thời gian qua cha đã thật sự ăn năn, hối lỗi! Chuyện lần này không phải do cha ra tay, con hãy tin cha".
Hoài Thi đưa mắt nhìn qua, thấy vẻ mặt nghiêm túc của cha mình, lòng cậu không còn nghi ngờ cha mình nữa. Cậu trầm tư suy nghĩ, chuyện này rất có thể là do ả đàn bà xấu xa kia gây ra.
Hoài Thi lặng lẽ rời khỏi phòng của cha mình, cậu đi đến phòng của Dương Ngọc.
Ầm...
Dương Ngọc giật bắn người "là kẻ khốn kiếp nào?"
Dương Ngọc chợt im bặt khi nhìn thấy sắc mặt âm u lạnh lẽo của Hoài Thi đang đứng trước cửa phòng mình.
"Người đâu! Trói ả ta lại, đưa xuống chuồn sói!"
'Dạ cậu chủ!'
Nè...các người làm gì vậy?
Gia đinh trói chân tay Dương Ngọc lại và khiêng cô đi về phía chuồn sói...
Cứu...cứu..."điền chủ, cứu tôi với".
"Cắt lưỡi ả cho ta"
A...a...
"Tôi đã bảo cô im miệng rồi mà!"
Dương Ngọc đau đớn nhìn Hoài Thi, ánh mắt như muôn ngàn oán hận.
………
"Ném ả xuống!
Phịch...
Nhìn Dương Ngọc đau đớn thống khổ nằm dưới đất, máu chảy ra từ khoang miệng không ngừng.
Hoài Thi nhìn đăm đăm vào chuồn sói, con nào cũng to lớn, có lẽ là chúng đang rất đói
Ưm...ưm...
Dương Ngọc sợ hãi, nhưng cô chỉ bất nhìn vào bầy sói
"Ném!"
Ưm...ưm...
"Hoài Thi, dừng tay"
Nghe giọng nói quen thuộc, Hoài Thi bực bội "hừ...sớm không đến, muộn không đến...lại đến lúc này!
"Hoài Thi, dừng tay đi con".
Hoài Thi cười lạnh "tha?"
Ư...m....
"Hoài Thi, con không nên giết cô ta"
Hoài Thi không nói gì, cậu chỉ xoay nước rời đi...
Dương Ngọc ngất xỉu ngay sau đó.
'Bẩm điền chủ! Cô ta ngất đi rồi!'
"Gọi thầy lang đến chữa trị cho cô ta"
Hoài An nhìn vào chuồn sói, lòng buồn nhớ đến mẹ mình, khi còn sống...mẹ anh vô cùng thích những con sói này.
Đứng nhìn thật lâu rồi mới rời đi...
…………
Hoài Thi ấm ức đến tột cùng.
Cốc...cốc...
"Hoài Thi, mở cửa đi con"
'Cha tìm mình để đòi lại công bằng cho ả ta sao?'