Cuối cùng thì chuyện của Đào Linh Nhi đã xong, vốn dĩ Đào gia cũng chỉ suy đoán thôi, họ đã nghĩ rằng ở Phạm gia thì chỉ có Phạm Hiếu Từ là người xứng với chức vị đường chủ Phạm gia, nên Triệu Cảnh Hiên lại là cánh tay đắc lực của hắn ta, cộng với việc Đào Mị nói ra nói vào nên Đào lão gia mới có ý định để Đào Linh Nhi kết hôn với Triệu Cảnh Hiên.
Nhưng bây giờ đừng nói là Triệu gia, ngay cả Phạm gia có đứng ra yêu cầu liên hôn thì họ cũng không chấp nhận, so với gia đình kia thì Vương gia vừa có quyền vừa có tiền, mà Vương Ngữ Tùng lại là cháu trai độc đinh của Vương gia, chỉ cần nghĩ đến những lợi ích mà cuộc nhân này mang đến thì Đào lão gia tử cũng không dại gì mà từ chối.
Tuy nhiên, khi Đào lão gia tử biết chuyện của Đào Linh Nhi và Vương Ngữ Tùng thì ông ấy cảm thấy có chút tiếc nuối, nói sao thì đứa cháu này cũng không phải dòng chính tông, nếu như có thể gả cô cháu Đào Mị vào Vương gia thì sẽ tốt hơn. Vì thế nên hôm nay mới có bữa tiệc nhỏ giữa Đào gia và Vương gia, không chỉ Đào lão gia muốn gả Đào Mị cho Vương Ngữ Tùng, đến cha của Đào Mị cũng có ý định đó, không những thế mà ông ta còn muốn gán ghép Vương Ngữ Ninh với cháu trai bên ngoại nữa. Đến đây thì sắc mặt của Đào Dương - cha của Đào Linh Nhi đã trầm lại, ông ấy liền nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía Đào lão gia, nói:
- Cha à, nói sao thì Ngữ Tùng và Linh Nhi là hai bên có ý với nhau, đột nhiên cha lại nói Linh Nhi con nhỏ không hiểu chuyện... Nhưng so sánh về tuổi tác thì Tiểu Linh Nhi cũng chỉ nhỏ hơn Đào Mị có một tuổi... À không, còn chưa tới một tuổi, chỉ có ba tháng thôi.
Đào lão gia nghe con trai thứ nói như vậy cũng chỉ cười trừ, nhưng Đào Chính - Cha của Đào Mị lại nói:
- Nhưng dù sao Linh Nhi vẫn nhỏ tuổi nhất nhà. Để một đứa không hiểu chuyện gả cho Vương gia, thì chỉ khiến Đào gia mất mặt.
Đây vốn dĩ là chuyện nội bộ Đào gia, nên Vương gia như nhà cô cũng không muốn xen vào, chỉ lẳng lẽ ăn phần của mình. Nhưng mà khi Vương Ngữ Ninh nhìn thấy Đào Linh Nhi cúi gằm mặt xuống thì liền cảm thấy không vui, lúc này cô liền nói:
- Chị dâu, chị đừng có ngồi đó nhìn nữa, nhanh ăn đi chứ. Nếu chị không ăn thì làm sao anh trai của em dám ăn đây.
Vương Ngữ Ninh vừa dứt lời thì liền thu hút sự chú ý của toàn bộ Đào gia, hiển nhiên họ cũng đưa mắt nhìn về phía của Đào Linh Nhi và Vương Ngữ Tùng, quả nhiên là từ nãy đến giờ cô ấy chưa ăn gì cả, Vương Ngữ Tùng thấy vợ tương lai chưa được ăn nên cậu ta cũng chưa động đến đũa. Đào lão gia và Đào Chính liền chút hốt hoảng, nói:
- Vương thiếu, cậu cứ ăn đi, đừng để ý đến đứa nhỏ không hiểu chuyện này.
Nhưng Vương Ngữ Tùng lại nhẹ nhàng xoa xoa tay của Đào Linh Nhi, hoàn toàn ngó lơ đám người của Đào gia kia, dịu dàng nói:
- Em sao vậy? Không khỏe hay là không thích những món này?
Đào Linh Nhi dù sao cũng là người của Đào gia, nói đi nói lại cũng phải chừa cho gia đình một ít mặt mũi, nên cô cũng chỉ lặng lẽ lắc đầu, nói bản thân không có khẩu vị. Đến đây thì Lâm Thiếu Xuân liền gọi phục vụ đến, còn nhìn cô con dâu tương lai niềm nở nói:
- Vậy mẹ gọi cho con một thố canh nha? Nói là không có khẩu vị nhưng cũng phải ăn một chút, đừng để bụng đói.
Vương Ngạn đương nhiên cũng gật đầu tán thành, ông ấy vốn dĩ ở giới thương trường không phải dạng nói nhiều, nhưng lúc này Vương Ngạn cũng nhìn Đào Linh Nhi, nói:
- Hay con muốn ăn gì thì nói với Ngữ Tùng, để thằng oắt con đó đi mua cho con.
- Dạ không cần đâu ạ, con... Con ăn chút rau là được rồi.
Tuy nhiên thì Vương Ngữ Ninh chỉ cần nhìn một loạt thức ăn trên bàn liền biết ai gọi món, nhìn từ đầu đến cuối toàn là món âu, mà ở Đào gia người thích món âu cũng chỉ có Đào Mị thôi. Đến đây Vương Ngữ Ninh liền cầm lấy menu, gọi thêm một vài món, rồi mới thôi.
Đào Chính thấy vậy liền có chút sửng sốt, dù rằng Vương Ngữ Ninh là nữ nhi, nhưng ai ai cũng biết Vương Ngạn cưng chiều nhất là cô con gái này, bây giờ cô ấy lại ở trước mặt Đào gia gọi món ăn khác, tức là cô không thích những món này sao?
- Vương tiểu thư, cháu không thích những món này à?
- Tôi chưa nói sao? Trên đời này tôi ghét nhất là món Âu không ra Âu, Á không ra Á. Chẳng biết ai là người gọi món nữa, khẩu vị thậm tệ thật đấy, bảo sao chị dâu lại không có khẩu vị như thế.
Nghe đến đây thì trên dưới Đào gia liền nhìn về phía của Đào Mị, rõ ràng cô cháu gái này của ông ấy đã nói Vương tiểu thư thích nhất là những món Âu như vậy mà? Hôm nay họ biết ải khó qua nhất chính là Vương Ngữ Ninh chứ không phải Vương Ngạn hay Lâm Thiếu Xuân, nên mới muốn chiều theo ý cô... Nhưng cuối cùng lại bị vả mặt một cái đau điếng.
- Vương tiểu thư, thật ngại quá... Là Đào gia tiếp đãi không chu đáo, hi vọng cô không để bụng.
- Đương nhiên là không rồi, dù sao thì gia đình tôi có mặt ở đây cũng chỉ vì chị dâu thôi. Chứ những nhà hàng quê mùa này... Cả đời tôi cũng chưa vào lần nào.
Nhưng bây giờ đừng nói là Triệu gia, ngay cả Phạm gia có đứng ra yêu cầu liên hôn thì họ cũng không chấp nhận, so với gia đình kia thì Vương gia vừa có quyền vừa có tiền, mà Vương Ngữ Tùng lại là cháu trai độc đinh của Vương gia, chỉ cần nghĩ đến những lợi ích mà cuộc nhân này mang đến thì Đào lão gia tử cũng không dại gì mà từ chối.
Tuy nhiên, khi Đào lão gia tử biết chuyện của Đào Linh Nhi và Vương Ngữ Tùng thì ông ấy cảm thấy có chút tiếc nuối, nói sao thì đứa cháu này cũng không phải dòng chính tông, nếu như có thể gả cô cháu Đào Mị vào Vương gia thì sẽ tốt hơn. Vì thế nên hôm nay mới có bữa tiệc nhỏ giữa Đào gia và Vương gia, không chỉ Đào lão gia muốn gả Đào Mị cho Vương Ngữ Tùng, đến cha của Đào Mị cũng có ý định đó, không những thế mà ông ta còn muốn gán ghép Vương Ngữ Ninh với cháu trai bên ngoại nữa. Đến đây thì sắc mặt của Đào Dương - cha của Đào Linh Nhi đã trầm lại, ông ấy liền nhẹ nhàng mỉm cười nhìn về phía Đào lão gia, nói:
- Cha à, nói sao thì Ngữ Tùng và Linh Nhi là hai bên có ý với nhau, đột nhiên cha lại nói Linh Nhi con nhỏ không hiểu chuyện... Nhưng so sánh về tuổi tác thì Tiểu Linh Nhi cũng chỉ nhỏ hơn Đào Mị có một tuổi... À không, còn chưa tới một tuổi, chỉ có ba tháng thôi.
Đào lão gia nghe con trai thứ nói như vậy cũng chỉ cười trừ, nhưng Đào Chính - Cha của Đào Mị lại nói:
- Nhưng dù sao Linh Nhi vẫn nhỏ tuổi nhất nhà. Để một đứa không hiểu chuyện gả cho Vương gia, thì chỉ khiến Đào gia mất mặt.
Đây vốn dĩ là chuyện nội bộ Đào gia, nên Vương gia như nhà cô cũng không muốn xen vào, chỉ lẳng lẽ ăn phần của mình. Nhưng mà khi Vương Ngữ Ninh nhìn thấy Đào Linh Nhi cúi gằm mặt xuống thì liền cảm thấy không vui, lúc này cô liền nói:
- Chị dâu, chị đừng có ngồi đó nhìn nữa, nhanh ăn đi chứ. Nếu chị không ăn thì làm sao anh trai của em dám ăn đây.
Vương Ngữ Ninh vừa dứt lời thì liền thu hút sự chú ý của toàn bộ Đào gia, hiển nhiên họ cũng đưa mắt nhìn về phía của Đào Linh Nhi và Vương Ngữ Tùng, quả nhiên là từ nãy đến giờ cô ấy chưa ăn gì cả, Vương Ngữ Tùng thấy vợ tương lai chưa được ăn nên cậu ta cũng chưa động đến đũa. Đào lão gia và Đào Chính liền chút hốt hoảng, nói:
- Vương thiếu, cậu cứ ăn đi, đừng để ý đến đứa nhỏ không hiểu chuyện này.
Nhưng Vương Ngữ Tùng lại nhẹ nhàng xoa xoa tay của Đào Linh Nhi, hoàn toàn ngó lơ đám người của Đào gia kia, dịu dàng nói:
- Em sao vậy? Không khỏe hay là không thích những món này?
Đào Linh Nhi dù sao cũng là người của Đào gia, nói đi nói lại cũng phải chừa cho gia đình một ít mặt mũi, nên cô cũng chỉ lặng lẽ lắc đầu, nói bản thân không có khẩu vị. Đến đây thì Lâm Thiếu Xuân liền gọi phục vụ đến, còn nhìn cô con dâu tương lai niềm nở nói:
- Vậy mẹ gọi cho con một thố canh nha? Nói là không có khẩu vị nhưng cũng phải ăn một chút, đừng để bụng đói.
Vương Ngạn đương nhiên cũng gật đầu tán thành, ông ấy vốn dĩ ở giới thương trường không phải dạng nói nhiều, nhưng lúc này Vương Ngạn cũng nhìn Đào Linh Nhi, nói:
- Hay con muốn ăn gì thì nói với Ngữ Tùng, để thằng oắt con đó đi mua cho con.
- Dạ không cần đâu ạ, con... Con ăn chút rau là được rồi.
Tuy nhiên thì Vương Ngữ Ninh chỉ cần nhìn một loạt thức ăn trên bàn liền biết ai gọi món, nhìn từ đầu đến cuối toàn là món âu, mà ở Đào gia người thích món âu cũng chỉ có Đào Mị thôi. Đến đây Vương Ngữ Ninh liền cầm lấy menu, gọi thêm một vài món, rồi mới thôi.
Đào Chính thấy vậy liền có chút sửng sốt, dù rằng Vương Ngữ Ninh là nữ nhi, nhưng ai ai cũng biết Vương Ngạn cưng chiều nhất là cô con gái này, bây giờ cô ấy lại ở trước mặt Đào gia gọi món ăn khác, tức là cô không thích những món này sao?
- Vương tiểu thư, cháu không thích những món này à?
- Tôi chưa nói sao? Trên đời này tôi ghét nhất là món Âu không ra Âu, Á không ra Á. Chẳng biết ai là người gọi món nữa, khẩu vị thậm tệ thật đấy, bảo sao chị dâu lại không có khẩu vị như thế.
Nghe đến đây thì trên dưới Đào gia liền nhìn về phía của Đào Mị, rõ ràng cô cháu gái này của ông ấy đã nói Vương tiểu thư thích nhất là những món Âu như vậy mà? Hôm nay họ biết ải khó qua nhất chính là Vương Ngữ Ninh chứ không phải Vương Ngạn hay Lâm Thiếu Xuân, nên mới muốn chiều theo ý cô... Nhưng cuối cùng lại bị vả mặt một cái đau điếng.
- Vương tiểu thư, thật ngại quá... Là Đào gia tiếp đãi không chu đáo, hi vọng cô không để bụng.
- Đương nhiên là không rồi, dù sao thì gia đình tôi có mặt ở đây cũng chỉ vì chị dâu thôi. Chứ những nhà hàng quê mùa này... Cả đời tôi cũng chưa vào lần nào.