Để giải đáp khúc mắc thì Hoắc Dạ cũng cho Vương Ngữ Tùng xem đoạn tin nhắn mà cô vừa mới nhắn xong, hóa ra từ đầu đến cuối đều là màn kịch do Vương Ngữ Ninh làm đạo diễn, không chỉ vậy mà còn có một diễn viên khách mời là Hoắc Dạ ở đây nữa chứ.
Nhưng rốt cuộc mục đích của cô là gì? Tại sao lại phải dày công sắp đặt như thế?
Còn chưa đợi Vương Ngữ Tùng nghĩ xong thì Vương Ngữ Ninh và Đào Linh Nhi đã lén ra khỏi lều bằng đường sau, còn bước đến chỗ của Hoắc Dạ và Vương Ngữ Tùng, trực tiếp hôn nhẹ lên má của Hoắc Dạ, nói:
- Anh diễn giỏi ghê đó. Biết thế em nên bảo dì Liễu cho anh đi làm diễn viên.
Nhưng Hoắc Dạ cũng nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy eo của Vương Ngữ Ninh, nói:
- Còn em thì có khiếu làm đạo diễn, để anh nói lại với dì Vương, nên cho em đi theo ngành này.
Hai người ở đây mèo khen mèo dài đuôi thật sự làm cho Đào Linh Nhi và Vương Ngữ Tùng thấy chướng mắt, nhưng rồi sau đó họ cũng hỏi rõ nguyên nhân mà Vương Ngữ Ninh muốn làm như vậy. Thì ngay lập tức Vương Ngữ Ninh liền kéo cả nhóm đến gần lều của Phạm Hiếu Từ để nghe ngóng, hai mắt của Vương Ngữ Tùng cũng sắp ngạc nhiên chết rồi, chuyện này thì liên quan gì đến Phạm Hiếu Từ chứ?
Vốn dĩ Vương Ngữ Tùng còn đang định mở miệng hỏi thì đã bị Đào Linh Nhi chặn lại, cô ấy liền ra hiệu cho cậu ấy im lặng và lắng nghe.
Còn ở bên trong lều thì Phạm Hiếu Từ đang ngồi ở trên ghế, còn Đào Mị thì đang quỳ ở dưới đất, cô ta không chỉ quỳ mà còn cúi gằm một xuống nữa. Lúc này, Đào Mị liền nói:
- Phạm thiếu, tôi thật sự không có làm gì Vương Ngữ Ninh, là cô ta tự mình hại mình thôi... Phạm thiếu, cậu phải tin tôi!
- Vậy sao? Vậy chuyện ở vách núi thì thế nào? Muốn đẩy Vương Ngữ Ninh, cô đã hỏi ý tôi chưa?
Đào Mị nghe đến chuyện ở vách núi thì liền cứng ngắc cả người, sau đó cũng im bặt, nhưng rồi bấy giờ cô ta lại nghĩ đến một chuyện, trực tiếp đưa mắt nhìn Phạm Hiếu Từ, nói:
- Nhưng rõ ràng anh nói là nếu ở vách núi có chuyện gì đó sẽ thú vị hơn, nên tôi...
*CHÁT*
Còn chưa để Đào Mị nói hết thì Phạm Hiếu Từ đã tức giận mà ra tay đánh cô ta một cái, một âm thanh đau điếng cũng từ đó mà vang lên, cái tát kia cũng đã trực tiếp làm cho Đào Mị phải há hốc, hai mắt mở to không ngờ nhìn về phía của Phạm Hiếu Từ.
- Con khốn! Tôi chỉ nói như vậy nhưng không đồng nghĩa là tôi cho phép cô làm hại đến Ninh Ninh!
Đột nhiên lúc này Phạm Hiếu Từ liền cúi người sát xuống chỗ của Đào Mị, trực tiếp bóp chặt cổ của cô ta, hung hăng nói:
- Đào Mị, có phải cô chê cuộc đời quá dài hay không?
Lúc này Đào Mị liền vùng vẫy muốn thoát khỏi tay của hắn ta, nhưng hoàn toàn là lực bất tòng tâm, cô ta liền giữ lại tay của Phạm Hiếu Từ, đến nước mắt cũng rơi xuống, nói:
- Tôi xin lỗi... Khụ khụ... Phạm thiếu tôi sai rồi... Tôi... Khụ khụ... Tha cho tôi... Tôi... Tôi sai rồi... Tôi sẽ không làm hại đến Vương Ngữ Ninh nữa... Tha... Tha cho tôi... Tha...
Lúc này Phạm Hiếu Từ liền trừng mắt với cô ta một cái, cười quỷ dị nói:
- Nếu như tôi còn thấy cô làm hại Ninh Ninh lần nào nữa thì... Cô biết kết cục rồi đó.
Nói xong thì Phạm Hiếu Từ liền thẳng tay hất Đào Mị sang một bên, còn phủi tay tựa như mới chạm vào thứ gì đó rất dơ bẩn.
Nhưng họ lại không biết rằng những gì họ nói đều bị mọi người nghe thấy, đến mức này thì Đào Linh Nhi còn rất kinh ngạc, không chỉ là Đào Linh Nhi mà Vương Ngữ Tùng cũng không dám tin hai kẻ đó lại là đồng lõa với nhau, vậy có nghĩa là chuyện ở vách núi không phải tai nạn, mà là Đào Mị cố ý hãm hại Vương Ngữ Ninh, nếu như không phải cô nhanh chân, thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Hoắc Dạ đang nắm lấy tay của Vương Ngữ Ninh thì lại vô thức siết chặt hơn, vốn anh chỉ nghĩ Vương Ngữ Ninh muốn vu oan cho Đào Mị vì ghét cô ta, nhưng không ngờ lại để cho họ nghe thấy một chuyện động trời như vậy. Nhưng sau đó thì Hoắc Dạ đã cảm nhận được sự dịu dàng của Vương Ngữ Ninh khi chạm vào tay của anh, ngước ánh mắt xinh đẹp lên nhìn anh, cô nói:
- Đừng tức giận. Ác giả ác báo, em tin rằng chị ta cũng đã lãnh đủ rồi.
Mặc dù không đủ thỏa mãn Hoắc Dạ, nhưng có lẽ Vương Ngữ Ninh nói đúng. Con người của Phạm Hiếu Từ và Đào Mị độc ác như vậy, tàn nhẫn như vậy thì sớm muộn gì cũng phải gánh chịu quá báo thôi, chỉ là không biết quả báo đó sẽ đến từ đâu.
Còn Vương Ngữ Ninh sau khi nghe được đoạn này thì cũng đủ vui vẻ, nhưng cô vẫn chưa thỏa mãn, đối với Phạm Hiếu Từ và Đào Mị thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ để họ đền tội.
Bây giờ, chỉ mới là khởi đầu thôi, khởi đầu cơn ác mộng của Đào Mị!
- Về lều thôi, nghỉ ngơi sớm đi nào mọi người, ngày mai còn phải xuống núi nữa!
#Yu~
Nhưng rốt cuộc mục đích của cô là gì? Tại sao lại phải dày công sắp đặt như thế?
Còn chưa đợi Vương Ngữ Tùng nghĩ xong thì Vương Ngữ Ninh và Đào Linh Nhi đã lén ra khỏi lều bằng đường sau, còn bước đến chỗ của Hoắc Dạ và Vương Ngữ Tùng, trực tiếp hôn nhẹ lên má của Hoắc Dạ, nói:
- Anh diễn giỏi ghê đó. Biết thế em nên bảo dì Liễu cho anh đi làm diễn viên.
Nhưng Hoắc Dạ cũng nhẹ nhàng choàng tay ôm lấy eo của Vương Ngữ Ninh, nói:
- Còn em thì có khiếu làm đạo diễn, để anh nói lại với dì Vương, nên cho em đi theo ngành này.
Hai người ở đây mèo khen mèo dài đuôi thật sự làm cho Đào Linh Nhi và Vương Ngữ Tùng thấy chướng mắt, nhưng rồi sau đó họ cũng hỏi rõ nguyên nhân mà Vương Ngữ Ninh muốn làm như vậy. Thì ngay lập tức Vương Ngữ Ninh liền kéo cả nhóm đến gần lều của Phạm Hiếu Từ để nghe ngóng, hai mắt của Vương Ngữ Tùng cũng sắp ngạc nhiên chết rồi, chuyện này thì liên quan gì đến Phạm Hiếu Từ chứ?
Vốn dĩ Vương Ngữ Tùng còn đang định mở miệng hỏi thì đã bị Đào Linh Nhi chặn lại, cô ấy liền ra hiệu cho cậu ấy im lặng và lắng nghe.
Còn ở bên trong lều thì Phạm Hiếu Từ đang ngồi ở trên ghế, còn Đào Mị thì đang quỳ ở dưới đất, cô ta không chỉ quỳ mà còn cúi gằm một xuống nữa. Lúc này, Đào Mị liền nói:
- Phạm thiếu, tôi thật sự không có làm gì Vương Ngữ Ninh, là cô ta tự mình hại mình thôi... Phạm thiếu, cậu phải tin tôi!
- Vậy sao? Vậy chuyện ở vách núi thì thế nào? Muốn đẩy Vương Ngữ Ninh, cô đã hỏi ý tôi chưa?
Đào Mị nghe đến chuyện ở vách núi thì liền cứng ngắc cả người, sau đó cũng im bặt, nhưng rồi bấy giờ cô ta lại nghĩ đến một chuyện, trực tiếp đưa mắt nhìn Phạm Hiếu Từ, nói:
- Nhưng rõ ràng anh nói là nếu ở vách núi có chuyện gì đó sẽ thú vị hơn, nên tôi...
*CHÁT*
Còn chưa để Đào Mị nói hết thì Phạm Hiếu Từ đã tức giận mà ra tay đánh cô ta một cái, một âm thanh đau điếng cũng từ đó mà vang lên, cái tát kia cũng đã trực tiếp làm cho Đào Mị phải há hốc, hai mắt mở to không ngờ nhìn về phía của Phạm Hiếu Từ.
- Con khốn! Tôi chỉ nói như vậy nhưng không đồng nghĩa là tôi cho phép cô làm hại đến Ninh Ninh!
Đột nhiên lúc này Phạm Hiếu Từ liền cúi người sát xuống chỗ của Đào Mị, trực tiếp bóp chặt cổ của cô ta, hung hăng nói:
- Đào Mị, có phải cô chê cuộc đời quá dài hay không?
Lúc này Đào Mị liền vùng vẫy muốn thoát khỏi tay của hắn ta, nhưng hoàn toàn là lực bất tòng tâm, cô ta liền giữ lại tay của Phạm Hiếu Từ, đến nước mắt cũng rơi xuống, nói:
- Tôi xin lỗi... Khụ khụ... Phạm thiếu tôi sai rồi... Tôi... Khụ khụ... Tha cho tôi... Tôi... Tôi sai rồi... Tôi sẽ không làm hại đến Vương Ngữ Ninh nữa... Tha... Tha cho tôi... Tha...
Lúc này Phạm Hiếu Từ liền trừng mắt với cô ta một cái, cười quỷ dị nói:
- Nếu như tôi còn thấy cô làm hại Ninh Ninh lần nào nữa thì... Cô biết kết cục rồi đó.
Nói xong thì Phạm Hiếu Từ liền thẳng tay hất Đào Mị sang một bên, còn phủi tay tựa như mới chạm vào thứ gì đó rất dơ bẩn.
Nhưng họ lại không biết rằng những gì họ nói đều bị mọi người nghe thấy, đến mức này thì Đào Linh Nhi còn rất kinh ngạc, không chỉ là Đào Linh Nhi mà Vương Ngữ Tùng cũng không dám tin hai kẻ đó lại là đồng lõa với nhau, vậy có nghĩa là chuyện ở vách núi không phải tai nạn, mà là Đào Mị cố ý hãm hại Vương Ngữ Ninh, nếu như không phải cô nhanh chân, thì chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Hoắc Dạ đang nắm lấy tay của Vương Ngữ Ninh thì lại vô thức siết chặt hơn, vốn anh chỉ nghĩ Vương Ngữ Ninh muốn vu oan cho Đào Mị vì ghét cô ta, nhưng không ngờ lại để cho họ nghe thấy một chuyện động trời như vậy. Nhưng sau đó thì Hoắc Dạ đã cảm nhận được sự dịu dàng của Vương Ngữ Ninh khi chạm vào tay của anh, ngước ánh mắt xinh đẹp lên nhìn anh, cô nói:
- Đừng tức giận. Ác giả ác báo, em tin rằng chị ta cũng đã lãnh đủ rồi.
Mặc dù không đủ thỏa mãn Hoắc Dạ, nhưng có lẽ Vương Ngữ Ninh nói đúng. Con người của Phạm Hiếu Từ và Đào Mị độc ác như vậy, tàn nhẫn như vậy thì sớm muộn gì cũng phải gánh chịu quá báo thôi, chỉ là không biết quả báo đó sẽ đến từ đâu.
Còn Vương Ngữ Ninh sau khi nghe được đoạn này thì cũng đủ vui vẻ, nhưng cô vẫn chưa thỏa mãn, đối với Phạm Hiếu Từ và Đào Mị thì bấy nhiêu vẫn chưa đủ để họ đền tội.
Bây giờ, chỉ mới là khởi đầu thôi, khởi đầu cơn ác mộng của Đào Mị!
- Về lều thôi, nghỉ ngơi sớm đi nào mọi người, ngày mai còn phải xuống núi nữa!
#Yu~