Buổi tối hôm đó thì Hoắc Dạ và Vương Ngữ Ninh đã cùng nhau đi ăn ở một nhà hàng sang trọng, rồi cùng nhau xem phim ở rạp chiếu phim bình thường như bao nhiêu cặp đôi khác.
Mãi cho đến hơn chín giờ tối thì anh mới đưa cô về nhà, chỉ mới đến cửa Vương gia thôi mà anh đã nhìn thấy người bạn Vương Ngữ Tùng đang đứng khoanh tay ở trước cổng, gương mặt của cậu ta cũng không vui là mấy. Sau khi Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ xuống xe thì Vương Ngữ Tùng liền thở dài một tiếng, nói:
- Vương Ngữ Ninh em giỏi ghê đó, đi chơi cũng không biết báo cha mẹ một tiếng. Từ chiều đến giờ em có biết lão Vương Ngạn đã khóc lóc bao nhiêu lần không hả? Lão sợ con gái rượu của lão bị bắt mất đấy.
Nghe anh trai nói vậy thì Vương Ngữ Ninh cũng chỉ phì cười mà thôi. Vốn dĩ cô có nhắn tin cho mẹ, nhưng mà hình như vì gấp quá nên cô chỉ soạn tin mà chưa kịp gửi đi. Nhưng ngay sau đó thì Vương Ngữ Tùng liền nói là nhờ có Đào Linh Nhi, nếu như không phải cậu ta có số của Đào Linh Nhi thì chắc cả Vương gia sẽ phát điên khi cô tiểu thư vàng ngọc mất tích.
Vương Ngữ Tùng vốn dĩ còn định mắng cô thêm một lúc, nhưng từ trong nhà Vương Ngạn đã quát vọng ra, nói:
- Thằng tiểu tử thối, con còn muốn để Ninh Ninh đứng ở ngoài bao lâu nữa hả! Biết bây giờ là mấy giờ chưa, mau để em gái con vào nhà!
Đột nhiên bị mắng liền làm cho Vương Ngữ Tùng thấy ấm ức, còn Vương Ngữ Ninh thì còn láo toét khi lè lưỡi trêu chọc cậu ta, cuối cùng thì cô cũng đi vào nhà để dỗ lão cha của mình. Còn Vương Ngữ Tùng thì ở trước nhà nhìn Hoắc Dạ, nói:
- Cậu nhanh nhỉ. Chưa gì đã đem được con bé đi rồi.
- Anh vợ quá khen. Chỉ là không ngờ cô ấy sẽ chấp nhận thôi.
Vương Ngữ Tùng đương nhiên là nhìn ra sự thay đổi của Vương Ngữ Ninh rồi, chỉ là chính cậu ta cũng không biết nguyên nhân là gì. Đến cả người bạn Hoắc Dạ này cũng thay đổi rất nhiều, nếu như trước kia anh là một người độc tài, chỉ cần thứ anh muốn thì cho dù có thế nào thì anh vẫn nhất quyết giành lấy cho bằng được.
Nhưng vào cái ngày hôm kia, lúc đó Vương Ngữ Tùng còn đang cùng Hoắc Dạ nói về chuyện hôn ước thì anh lại cười khổ, còn nói sẽ nghe theo ý kiến của Vương Ngữ Ninh, chỉ cần cô không chấp nhận thì anh sẽ không ép uổng... Nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì con nhóc Vương Ngữ Ninh cũng chấp nhận, chuyện này đúng là điên rồi.
Nhìn thấy Vương Ngữ Ninh đã vào nhà an toàn thì Hoắc Dạ liền vỗ vỗ vai của cậu bạn, nói:
- Tôi về trước đây, chăm sóc Ninh Ninh giúp tôi. Hẹn gặp lại sau nhé, anh vợ.
Nói xong thì Hoắc Dạ cũng lên xe rồi đi mất, để lại Vương Ngữ Tùng chỉ biết lắc đầu. Tình yêu à, đúng là làm cho người bình thường cũng trở nên ngu ngốc, còn người thông minh cũng trở nên đần độn.
Vương Ngữ Tùng liền tặc lưỡi lắc đầu.
[...]
Còn về phần của Vương Ngữ Ninh sau khi dỗ lão cha xong thì liền lên phòng, hiển nhiên chuyện đầu tiên cô làm chính là nhắn tin báo bình an cho Đào Linh Nhi, nếu như không có cô ấy thì chắc cả Nhâm Thành sẽ náo loạn một trận vì lão cha của mình mất thôi.
Lúc Đào Linh Nhi nhận được tin nhắn liền bùng nổ tức giận, mắng:
[Linh Nhi]: Vương Ngữ Ninh, cậu thì giỏi rồi, đi hẹn hò với hôn phu cũng không báo với cha mẹ một tiếng. Nếu như không phải anh trai của cậu gọi cho tớ thì chắc chú Vương đã đem tin cậu mất tích lên đồn cảnh sát rồi đó. Cho tớ xin đi Ninh Ninh à, cậu là vàng là ngọc của chú Vương, nếu cậu có chuyện gì thì chú ấy sẽ khóc chết đó.
Một loạt tin nhắn được gửi đến nhưng Vương Ngữ Ninh cảm thấy có chút quen quen. Ơ hay, không phải vừa rồi ông anh trai quý hóa của cô cũng mới mắng cô y chang như vậy à? Từng câu từng chữ cũng không khác nhau là mấy... Ô hay, hai người này có thần giao cách cảm với nhau hay sao vậy nhỉ?
[Ninh]:Linh Nhi, tớ nói cậu nghe nha... Vừa rồi Vương Ngữ Tùng cũng vừa mới mắng tớ y như những gì cậu vừa nhắn đấy. Hai người... Có thần giao cách cảm à?
[Linh Nhi]: Cậu còn tâm trạng đùa giỡn sao? Nếu lần tới cậu còn hẹn hò không báo thì tớ sẽ nói với chú dì Vương không cho cậu kết hôn nữa! Chờ xem lúc đó ai mới là người khóc lóc!
Đột nhiên Vương Ngữ Ninh lại cảm thấy người chị em tốt này của mình ra dáng chị dâu ghê, nếu như Vương Ngữ Tùng vẫn chưa có đối tượng tốt thì Đào Linh Nhi cũng được xem ứng cử viên sáng giá. Nói sao thì Đào Linh Nhi và cô cũng quen nhau rất lâu rồi, cả cha mẹ của cô cũng rất thích cậu ấy... Nếu Vương Ngữ Tùng và Đào Linh Nhi có gì đó, thì thân càng thêm thân.
[Ninh]: Linh Nhi, cậu nên suy nghĩ xem có nên làm chị dâu của tớ hay không. Chứ tớ thấy, cậu và anh tớ hợp nhau phết đấy không đùa.
[Linh Nhi]: Vương Ngữ Ninh, xem như cậu đánh lạc hướng giỏi. Ngày mai tớ sẽ không tha cho cậu!
[Ninh]: Chị dâu thủ hạ lưu tình.
Mãi cho đến hơn chín giờ tối thì anh mới đưa cô về nhà, chỉ mới đến cửa Vương gia thôi mà anh đã nhìn thấy người bạn Vương Ngữ Tùng đang đứng khoanh tay ở trước cổng, gương mặt của cậu ta cũng không vui là mấy. Sau khi Vương Ngữ Ninh và Hoắc Dạ xuống xe thì Vương Ngữ Tùng liền thở dài một tiếng, nói:
- Vương Ngữ Ninh em giỏi ghê đó, đi chơi cũng không biết báo cha mẹ một tiếng. Từ chiều đến giờ em có biết lão Vương Ngạn đã khóc lóc bao nhiêu lần không hả? Lão sợ con gái rượu của lão bị bắt mất đấy.
Nghe anh trai nói vậy thì Vương Ngữ Ninh cũng chỉ phì cười mà thôi. Vốn dĩ cô có nhắn tin cho mẹ, nhưng mà hình như vì gấp quá nên cô chỉ soạn tin mà chưa kịp gửi đi. Nhưng ngay sau đó thì Vương Ngữ Tùng liền nói là nhờ có Đào Linh Nhi, nếu như không phải cậu ta có số của Đào Linh Nhi thì chắc cả Vương gia sẽ phát điên khi cô tiểu thư vàng ngọc mất tích.
Vương Ngữ Tùng vốn dĩ còn định mắng cô thêm một lúc, nhưng từ trong nhà Vương Ngạn đã quát vọng ra, nói:
- Thằng tiểu tử thối, con còn muốn để Ninh Ninh đứng ở ngoài bao lâu nữa hả! Biết bây giờ là mấy giờ chưa, mau để em gái con vào nhà!
Đột nhiên bị mắng liền làm cho Vương Ngữ Tùng thấy ấm ức, còn Vương Ngữ Ninh thì còn láo toét khi lè lưỡi trêu chọc cậu ta, cuối cùng thì cô cũng đi vào nhà để dỗ lão cha của mình. Còn Vương Ngữ Tùng thì ở trước nhà nhìn Hoắc Dạ, nói:
- Cậu nhanh nhỉ. Chưa gì đã đem được con bé đi rồi.
- Anh vợ quá khen. Chỉ là không ngờ cô ấy sẽ chấp nhận thôi.
Vương Ngữ Tùng đương nhiên là nhìn ra sự thay đổi của Vương Ngữ Ninh rồi, chỉ là chính cậu ta cũng không biết nguyên nhân là gì. Đến cả người bạn Hoắc Dạ này cũng thay đổi rất nhiều, nếu như trước kia anh là một người độc tài, chỉ cần thứ anh muốn thì cho dù có thế nào thì anh vẫn nhất quyết giành lấy cho bằng được.
Nhưng vào cái ngày hôm kia, lúc đó Vương Ngữ Tùng còn đang cùng Hoắc Dạ nói về chuyện hôn ước thì anh lại cười khổ, còn nói sẽ nghe theo ý kiến của Vương Ngữ Ninh, chỉ cần cô không chấp nhận thì anh sẽ không ép uổng... Nhưng cuối cùng thì sao? Cuối cùng thì con nhóc Vương Ngữ Ninh cũng chấp nhận, chuyện này đúng là điên rồi.
Nhìn thấy Vương Ngữ Ninh đã vào nhà an toàn thì Hoắc Dạ liền vỗ vỗ vai của cậu bạn, nói:
- Tôi về trước đây, chăm sóc Ninh Ninh giúp tôi. Hẹn gặp lại sau nhé, anh vợ.
Nói xong thì Hoắc Dạ cũng lên xe rồi đi mất, để lại Vương Ngữ Tùng chỉ biết lắc đầu. Tình yêu à, đúng là làm cho người bình thường cũng trở nên ngu ngốc, còn người thông minh cũng trở nên đần độn.
Vương Ngữ Tùng liền tặc lưỡi lắc đầu.
[...]
Còn về phần của Vương Ngữ Ninh sau khi dỗ lão cha xong thì liền lên phòng, hiển nhiên chuyện đầu tiên cô làm chính là nhắn tin báo bình an cho Đào Linh Nhi, nếu như không có cô ấy thì chắc cả Nhâm Thành sẽ náo loạn một trận vì lão cha của mình mất thôi.
Lúc Đào Linh Nhi nhận được tin nhắn liền bùng nổ tức giận, mắng:
[Linh Nhi]: Vương Ngữ Ninh, cậu thì giỏi rồi, đi hẹn hò với hôn phu cũng không báo với cha mẹ một tiếng. Nếu như không phải anh trai của cậu gọi cho tớ thì chắc chú Vương đã đem tin cậu mất tích lên đồn cảnh sát rồi đó. Cho tớ xin đi Ninh Ninh à, cậu là vàng là ngọc của chú Vương, nếu cậu có chuyện gì thì chú ấy sẽ khóc chết đó.
Một loạt tin nhắn được gửi đến nhưng Vương Ngữ Ninh cảm thấy có chút quen quen. Ơ hay, không phải vừa rồi ông anh trai quý hóa của cô cũng mới mắng cô y chang như vậy à? Từng câu từng chữ cũng không khác nhau là mấy... Ô hay, hai người này có thần giao cách cảm với nhau hay sao vậy nhỉ?
[Ninh]:Linh Nhi, tớ nói cậu nghe nha... Vừa rồi Vương Ngữ Tùng cũng vừa mới mắng tớ y như những gì cậu vừa nhắn đấy. Hai người... Có thần giao cách cảm à?
[Linh Nhi]: Cậu còn tâm trạng đùa giỡn sao? Nếu lần tới cậu còn hẹn hò không báo thì tớ sẽ nói với chú dì Vương không cho cậu kết hôn nữa! Chờ xem lúc đó ai mới là người khóc lóc!
Đột nhiên Vương Ngữ Ninh lại cảm thấy người chị em tốt này của mình ra dáng chị dâu ghê, nếu như Vương Ngữ Tùng vẫn chưa có đối tượng tốt thì Đào Linh Nhi cũng được xem ứng cử viên sáng giá. Nói sao thì Đào Linh Nhi và cô cũng quen nhau rất lâu rồi, cả cha mẹ của cô cũng rất thích cậu ấy... Nếu Vương Ngữ Tùng và Đào Linh Nhi có gì đó, thì thân càng thêm thân.
[Ninh]: Linh Nhi, cậu nên suy nghĩ xem có nên làm chị dâu của tớ hay không. Chứ tớ thấy, cậu và anh tớ hợp nhau phết đấy không đùa.
[Linh Nhi]: Vương Ngữ Ninh, xem như cậu đánh lạc hướng giỏi. Ngày mai tớ sẽ không tha cho cậu!
[Ninh]: Chị dâu thủ hạ lưu tình.