• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 43: VỌNG KHÍ
Biểu cảm của Trương Tài Dịch trên cả chặng đường khiến Lưu Kim Thiên nghẹn họng trân trối, anh ta đã từng này tuổi nhưng đây là lần đầu tiên nhìn thấy một người mà sự linh hoạt của anh ta đạt đến cảnh giới như vậy.
Trên đường đến bờ sông Triều Bạch chỉ có thể cuốc bộ, vậy mà dọc đường không biết cha nội này đã trêu ghẹo biết bao cô gái nữa, lần nào mở miệng cũng nói “Tôi đi dọc từ Nam chí Bắc nhưng đây là lần đầu tiên gặp được một cô gái có khí chất như cô đây.”
Lúc hạ sơn, Trương Tài Dịch đã rất chăm chút cho vẻ bề ngoài của mình, trên mình khoác một chiếc đạo bào màu xanh ngọc, tuy mặt mũi thô bỉ nhưng dáng người thon gầy trông thần thấi cũng khá là xuất trần nên không cần nói cũng lấy le được với vài cô gái, vuốt ve tay họ khiến Trương Tài Dịch mặt mày rạng rỡ thế nào.
“Vị sư huynh này của anh có đáng tin không vậy?” Khi Trương Tài Dịch tỏ ý muốn xem tướng cho chú chó con bên cạnh cô gái xinh đẹp ấy thi Lưu Kim Thiên rốt cục cũng không giấu được sự nghi hoặc trong lòng, thì thầm hỏi Lâm Sáng.
“Yên tâm đi, anh ấy rất lợi hại!” Lâm Sáng trả lời qua quít. Đến tận bây giờ, anh ta vẫn còn nhớ như in bản lĩnh vô tiền khoán hậu của Trương Tài Dịch trong việc tận dụng lợi thế của mình để sử dụng thuật pháp phong thủy một cách sáng tạo.
Nói là nói vậy thôi nhưng chưa được bao lâu, Lâm Sáng rốt cuộc cũng hết chịu nổi. Dù anh là một người vô cùng tử tế nhưng cũng chịu không nổi hạng người cứ đi được ba phút lại dành ra ba mươi phút để ghẹo con gái nhà người ta.
Sau khi bị Lâm Sáng đe cho một trận cộng thêm sự quyến rũ của quả phụ xinh đẹp, cuối cùng Trương Tài Dịch cũng chùi mép, không nói thêm tiếng nào nữa, vội vàng chạy về phía bờ sông.
Sông Triều Bạch mấy năm nay được khai phá rất tốt, ngày càng có nhiều khu dân cư được xây dựng, nơi ngoại ô này cũng được xem là một nơi được khai phá tương đối hoàn thiện. Người sống ở đây cũng không ít, có điều mấy ngày gần đây có người cảm thấy nơi mình sống có gì đó là lạ, lúc nào cũng có một vài người lạ mặt lui tới, cuối cùng, bờ sông Triều Bạch bị người ta phủ bạt kín mín, không ai biết rốt cuộc có thứ gì bên trong.
Bên dưới vải bạt có ba người cao bốn người thấp đang đứng. Họ chính là Lâm Sáng, Trương Tài Dịch, Lưu Kim Thiên và bốn người nhóm Hạ Thanh Thanh.
“Đây là nơi mà Nam Vũ tắm lúc trước, năm đó khi chúng tôi đến để điều tra thì tìm được chiếc xe của anh ấy ở đây.” Hạ Thanh Thanh thấy cảnh nhớ người, hai mắt đẫm lệ chậm rãi nói với Trương Tài Dịch đang đứng bên cạnh.
Nhưng Trương Tài Dịch không nói gì mà chỉ đến bên một tảng đá lớn, nheo mắt quan sát thế núi và hướng nước xung quanh.
“Chân nhân, tôi có mang la bàn, ngài muốn dùng không…” Hạ Thanh Thanh thấy Trương Tài Dịch mãi vẫn không nói tiếng nào nên trong lòng lấy làm lạ, cô ta lấy ra một chiếc la bàn mà mình đã mang theo đưa cho anh ta.
La bàn của Hạ Thanh Thanh được tạo nên từ gỗ tử đàn loại tốt, vì được sử dụng thường xuyên nên bề mặt la bàn rất bóng do bị người ta cầm nhiều, cũng vì thế mà nó sặc mùi thời gian.
“A di đà phật, chiếc la bàn này của cô là của quý đấy…” Trương Tài Dịch cũng là một người rất tinh tường, chỉ nhìn sơ qua chiếc la bàn trên tay Hạ Thanh Thanh liền kết luận nó không phải đồ vật bình thường.
Lâm Sáng cũng cau mày nhìn la bàn trong tay Hạ Thanh Thanh, trầm giọng nói: “Chiếc la bàn trong tay cô chắc không rẻ đâu nhỉ?”
“Tôi mua nó hết ba tỷ từ một môn phái phong thủy. Chỉ là một chút tiền nhỏ mà thôi, không biết đại sư có dùng được không.” Hạ Thanh Thanh nhẹ nhàng cất lời.
Lâm Sáng vừa nghe liền bất giác líu lưỡi có điều anh cũng lấy làm lạ.
Những thứ như la bàn có thể nói là chén cơm của thầy tướng phong thủy hơn nữa còn là thứ được truyền đời. Như chiếc la bàn của Hạ Thanh Thanh xem ra có lẽ là thứ đã được truyền qua rất nhiều đời tượng trưng cho y bát mà sư phụ tặng lại cho đồ đệ nhưng trên hết nó còn biểu thị cho tâm huyết cả đời mà sư phụ phó thác cho đồ đệ, đại diện cho việc đồ đệ kế thừa kiến thức và kỹ năng của sư phụ hay còn được gọi là sư thừa.
Hoa Hạ rất coi trọng sư thừa đặc biệt là phong thủy, thuật xem tướng được kế thừa từ văn hóa cổ đại Hoa Hạ, nếu không phải vạn bất đắc dĩ thì người đó sẽ không mang thứ này ra bán.
“Thứ này là đồ tốt có điều ông đạo sĩ già ấy dùng không được, thuật vọng khí tầm long mà tôi học của Trịnh Quan Ứng không cùng một hệ với việc cầm la bàn ra xem địa lý.” Trương Tài Dịch lắc đầu, mái tóc trắng phất phơ theo gió nhưng lại trông khá giống cao nhân đắc đạo.
Vọng khí chính là thuật ngữ trong phong thủy học, trong thuật số cho rằng trong huyệt có khí, người có thuật số cao minh sẽ có thể nhìn thấy được huyệt khí.
Trương Tài Dịch ngắm một lúc lâu rồi chậm rãi nói: “Rồng xa một dặm, khí cao một trượng, rồng xa trăm dặm, khí cao mười trượng. Khí nằm đúng chỗ thì mạch sẽ nằm ngay chính giữa huyệt còn khí mà lệch thì mạch sẽ nằm ngay bên cạnh huyệt. Càn long khoẻ mạnh cao to còn dòng khí thì yếu ớt tức là cố ý phân biệt khí cao thấp, nhận biết được rồng dài ngắn nhằm cách xa chỗ yếu của núi, nghiên cứu sự thịnh vượng và suy yếu của khí…”
“Khí tuôn trào lấn át, sắc xanh một cách kỳ lạ. Ban đầu nó tuôn ra một dòng kết hợp với sao Hoa Cái (sao tượng trưng cho vận rủi), như vương miện triễu nặng, đủ cả năm sắc màu, đây là một nơi có phong thủy tốt đấy!” Trương Tài Dịch nói.
Mặc dù nơi đây chỉ là một bãi bồi hoang sơ, thế núi lạnh lẽo, lúc mới khai hoang chỉ là một vùng khỉ ho cò gáy nhưng lại là nơi âm trạch bảo huyệt cực kỳ tốt, có điều người dân sống gần sông Triều Bạch không am hiểu về thuật phong thủy, hơn nữa chính sách cũng có chỗ hạn chế, nếu không một khi di dời phần mộ tổ tiên đến đây thì tuyệt đối có thể để lại không ít phúc ấm cho con cháu đời sau.
“Đại sư, xin hỏi ngài có tìm được tung tích… tung tích thi hài của Nam Vũ không?”
Hạ Thanh Thanh hoàn toàn không để ý đến những gì Trương Tài Dịch mới vừa nói, thấy khung cảnh quen thuộc quanh mình, cô ta chỉ có cảm giác bi thương trong lòng, nước mắt đã sớm rơi đầy mặt.
Trương Tài Dịch khoát tay áo, dẫn Lâm Sáng đi trên vùng đất đồi núi khập khiển, dọc theo bờ sông hướng về phía Tây Bắc, mấy người bọn Hạ Thanh Thanh thấy thế vội vàng đi theo.
Họ đi tới một chỗ bằng phẳng cạnh bãi sông, sau khi đến nơi, Trương Tài Dịch quay đầu lại thản nhiên nói: “Ở nơi này, thi hài của chồng cô có lẽ là ở dưới đáy sông ngay khúc này.”
Nghe Trương Tài Dịch nói, Hạ Thanh Thanh quệt nước mắt nói: “Đại sư không xem lộn chỗ chứ, lúc đó chúng ta đã chận khúc sông Triều Bạch này lại, nơi này được tháo khô nước nhưng tôi vẫn không tìm thấy thi hài ở đây.”
Nghe Hạ Thanh Thanh nói như vậy, Lưu Kim Thiên vừa mới theo tới cũng tỏ vẻ hồ nghi, nhìn Lâm Sáng với vẻ mặt khó hiểu, muốn chờ anh nói xem người sư huynh này của anh đang làm gì.
Lâm Sáng nhíu mày nhìn chằm chằm nước sông một lát, sau đó quay đầu nhìn chung quanh, gượng cười nói: “Không sai, sư huynh của tôi không nhìn lầm đâu, chính là ở dưới đáy khúc sông này.
“Nhưng tại sao lúc trước chúng tôi tháo sạch nước sông mà vẫn không tìm thấy thi hài?” Hạ Thanh Thanh nghe Lâm Sáng tán thành cách nhìn của Trương Tài Dịch liền nghi ngờ hỏi.
Trương Tài Dịch không trả lời Hạ Thanh Thanh mà quay sang nói với Lâm Sáng: “Sư đệ, hay là chúng ta đi thôi.”
Hạ Thanh Thanh nghe thấy vậy liền sững sờ.
Thấy vẻ mặt của hai người, Trương Tài Dịch chậm rãi nói: “Nơi này bị cao thủ bố trí trận pháp phong thủy cho nên các người rút sạch nước cũng tìm không thấy đâu. Sư đệ tuy rằng hành tẩu giang hồ, nhưng lại không biết một số quy củ lâu đời trong giới chúng ta, giữa các thuật sĩ phong thủy với nhau không được bày trận chồng lên nhau, nếu không sẽ dẫn đến việc bị trời đất phảng phệ, đối với chúng ta mà nói không phải chuyện tốt lành gì.”
Nếu có người nào đó phá hủy trận pháp đã được người ta bày ra thì chính là không tôn trọng đối phương và sẽ kết thành hận thù muôn đời suốt kiếp. Chiêu trò của các thuật sĩ phong thuỷ chính là lợi dụng thiên cơ mà hành sự nên nếu có oán hận, tất nhiên sẽ lấy bản lĩnh ra để thi thố, động một chút là sẽ dẫn đến tại họa cho người thân, gây ra những điều thương thiên hại lý, cho nên người trong giới mới đưa ra quy củ không được bố trí trận pháp thong thủy đè lên nhau.
“Đại sư, tôi cầu xin ngài hãy giúp tôi tìm ra nơi Nam Vũ đã nằm xuống, chỉ cần ngài đồng ý thì ngài muốn gì cũng được.” Hạ Thanh Thanh tức tưởi té ngồi xuống đất, hai mắt đẫm lệ mông lung ngẩng đầu nhìn Trương Tài Dịch nói.
Trương Tài Dịch vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Hạ Thanh Thanh, trong lòng liền không khỏi rung động, tuy rằng Hạ Thanh Thanh vì quá đau buồn mà bạc cả đầu, thân hình cũng gầy ốm theo nhưng vóc dáng vẫn không thay đổi chút nào, đặc biệt là bờ mông vẫn căng tròn, đầy đặn.
Đó cũng là bộ phận mà Trương Tài Dịch thích nên lúc này anh ta nhìn đến mê mẩn.
“Đại sư, đại sư…” Hạ Thanh Thanh thấy Trương Tài Dịch mãi mà chẳng có phản ứng gì nên sốt ruột lên tiếng.
Lúc bấy giờ Trương Tài Dịch sực tỉnh, ho mạnh vài tiếng rồi khẽ cười nói: “A di đà phật, phái Thiên Tướng của chúng tôi đã có quy củ như vậy, tiểu đạo như tôi không thể đưa ra quyết định được, mọi chuyện vẫn là do sư đệ này của tôi thay mặt phái Thiên Tướng làm chủ.”
Ông ta vừa dứt lời tất cả mọi người đều sững sờ, tông chủ của một phái phong thủy đại đa số đều là những ông già râu tóc hoa râm hoặc cũng là trung niên tiên phong đạo cốt, nào giờ đâu có tông chủ của một giáo phái nào lại trẻ như vậy chứ.
Lâm Sáng mười lăm tuổi đã bắt đầu xuống núi đi đây đi đó, khi ấy anh còn thường bị người ta đặt nghi vấn về tuổi tác. Nhưng vì anh có nền tảng về thuật xem tướng, hơn nữa lão đạo Mao Sơn cũng đã sớm âm thầm chuẩn bị cho nên người của các môn phái khác cũng không dám nói gì.
Về sau lại xuất hiện thêm một danh xưng Lãng Lý Tiểu Bạch Long và cũng từng bị mọi người nghi ngờ vì vấn đề tuổi tác nhưng không ngờ hôm nay lại được người ta đề cập đến lần nữa.
“Khục khục…” Lâm Sáng đằng hắng hai tiếng, hắng giọng một cái, rồi nhẹ nhàng nói: “Kẻ bất tài hèn mọn này chính là tông chủ của phái Thiên Tướng.”
“Cậu Lâm, chỉ cần cậu đồng ý giúp Thanh Thanh, tôi tình nguyện tặng chiếc la bàn này cho cậu, hơn nữa còn tặng luôn cả tòa nhà hội sở mà tôi đang kinh doanh ấy cho cậu.” Hạ Thanh Thanh thấy Lâm Sáng vẫn không nói gì nên sốt ruột lên tiếng.
Hạ Thanh Thanh lúc này chỉ có thể phó thác toàn bộ hy vọng của mình vào Lâm Sáng và Trương Tài Dịch, vừa rồi Trương Tài Dịch đã tìm ra vị trí chôn vùi thi hài của Trần Nam Vũ, nếu như không phải vì lúc trước cô đã tháo hết nước chỗ này mà vẫn không tìm được thì đã nhảy xuống lòng sông từ lâu rồi.
“Chuyện này chúng ta phải quản thôi, không phải chúng ta mạo phạm họ trước mà là vì trước kia người này từng ra sát chiêu với chúng ta một lần.” Lâm Sáng quay sang nhìn Trương Tài Dịch trầm giọng nói.
“Tông chủ có lệnh, nào dám không theo.” Trương Tài Dịch mặt mày rạng rỡ, tuy rằng ngoài mặt thì nói chiếc la bàn kia đối với mình chẳng có tác dụng gì nhưng có thêm mấy thứ đạo cụ hành nghề như vậy cũng rất cần thiết, hơn nữa nó còn có giá lên đến ba tỷ, nếu như Lâm Sáng không có mặt ở đây thì anh ta sẽ không nói những lời như vậy mà ôm la bàn nhảy ngay xuống sông tìm người rồi.
Nhìn trái nhìn phải, nhìn cả trên trời lẫn dưới đất, đặc biệt là sau khi xem xong kết cấu dưới nước, Trương Tài Dịch liền mặt mày nhăn riết quay sang nói với Lâm Sáng:
“Sư đệ, ở đây bị người ta bố trí trận pháp phong thủy Ngũ Quỷ Vận Tài, chúng ta lại đối đầu với oan gia cũ rồi!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK