• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 31: ĐÔNG LAI THUẬN
‘Hí tràng tam diện sưởng viên đình, hào trúc ngộ dụng ti nhất khúc thính. Dục thức hoàng kim huy sái khách, đãn khán thượng tọa kỷ sồ linh’ (Ba mặt sân khấu rộng thênh thang, hào trúc thổi lên một khúc nhạc, mong được thấy khách tung vàng, nhưng vừa ý mấy đào kép trẻ), những lời này chính là đang nói đến vị trí hiện nay của Đông Lai Thuận từng là chỗ ăn chơi trác táng, ngày đêm náo nhiệt của thời Dân quốc trước đây.
Đèn lồng đỏ giăng mắc dọc lối đi, cổng chào đứng sừng sững, Lâm Sáng quan sát lầu các của Đông Lai Thuận và cảm thấy nơi đây thật là phong cách. Đông Lai Thuận chính là khu ăn uống nổi tiếng ở thành phố B, người bình thường đến đây ăn đều phải xếp hàng lấy số, nhưng Lưu Kim Thiên lại cáo mượn oai hùm giả danh ông cụ Lưu nói phải đãi khách quý, lời nói này vừa thốt ra đã khiến cho Đông Lai Thuận đang đông nghịt khách phải chạy vắt giò lên cổ để sắp xếp được một gian phòng bao cho hai người.
Lúc ban đầu Đông Lai Thuận chỉ bán mì thịt dê và bánh kiều mạch, sau này mới từ từ phát triển thành quán ăn chuyên bán lẩu dê và và các món xào.
Nhưng từ sau khi Đông Lai Thuận chuyển tới Vương Phủ Tỉnh đã dần dần xa lánh phố phường. Chẳng qua lúc đó vẫn là nơi bán sủi cảo và thịt viên mà người bình thường có thể ăn nổi, nhưng nhiều năm sau lại trở thành nơi phô trương tiền bạc và quyền thế của một số người nào đó.
Mặc kệ là chuyện làm ăn hay là làm người cũng đều như vậy. Bất cứ thời đại nào cũng luôn tồn tại sự phân biệt đẳng cấp hình kim tự tháp. Lâm Sáng tự biết anh không có năng lực thay đổi kết cấu của Kim Tự Tháp này. Anh chỉ có thể làm cho người nhà của mình mãi mãi sẽ không bị người khác ức hiếp mà thôi.
“Mặc dù bây giờ không phải là thời điểm tốt để ăn thịt dê, nhưng đến đây nếm thử thịt dê của Đông Lai Thuận cũng không tệ.” Lưu Thiên Kinh cười híp mắt nói với Lâm Sáng đang ngạc nhiên bên cạnh.
Người sáng lập Đông Lai Thuận là người dân tộc Hồi tên Đinh Đức Sơn. Từ năm 1903 ông đã bắt đầu bán mì thịt dê và bánh kiều mạch ở chợ Đông An, sau đó lại bán thêm bánh nướng và cháo. Do việc buôn bán ngày càng phất cho nên ông ta lại thêm món lẩu ra và các món xào, đáng nói hơn là sau đó ông ta lại câu được một đầu bếp nổi tiếng của đối thủ cạnh tranh nên từ đó về sau việc làm ăn dần mở rộng.
Nếu nói ăn một bữa cơm cũng phải xếp hàng lấy số chắc có người sẽ cảm thấy hơi thái quá, nhưng ngay từ những năm ba mươi và bốn mươi Đông Lai Thuận đã tiêu thụ hơn năm mười ngàn ký thịt dê trở lên vào mùa cao điểm trong năm. Những con số lúc nào cũng khiến người ta cảm thấy sốc đồng thời cũng có thể làm rõ mọi vấn đề.
“Nếu nói tới Đinh Đức Sơn thì quả thật ông ta là người có đầu óc làm ăn. Một người dân tộc Hồi lăn lộn trong Tứ Cửu Thành, hơn nữa chỉ từ một quán ăn nhỏ mà ông ta có thể mở rộng thành nơi có mặt tiền lớn như vậy cũng có thể nói là một truyền kỳ.” Sau khi Lưu Kim Thiên bước vào phòng bao liếc nhìn cách trang trí trong phòng không khỏi than thở.
Lâm Sáng cảm thấy cái tên này hơi quen tai, chợt ngẩn ra hỏi Lưu Kim Thiên: “Đinh Đức Sơn?”
“Đúng, Đinh Đức Sơn chính là người sáng lập Đông Lai Thuận này, chẳng lẽ em biết ông ta sao?” Lưu Kim Thiên cười híp mắt nhìn Lâm Sáng trêu nói.
Lâm Sáng nặng nề đáp lại, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt: “Em không quen biết ông ta, có điều em nghe một người nói đã từng gặp ông ta, còn nói chuyện với ông ta nữa.”
Lưu Kim Thiên vốn cho là Lâm Sáng đang nói đùa, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Lâm Sáng, cảm thấy anh không giống giả bộ, bèn nghi ngờ hỏi: “Em trai à, người mà em nói đã bao nhiêu tuổi rồi? Đông Lai Thuận đến nay đã có lịch sử một trăm lẻ chín năm. Nếu người này đã từng gặp Đinh Đức Sơn vậy ít nhất ông ta phải hơn một trăm mười tuổi.”

Lâm Sáng lắc đầu cười gượng, không trả lời, nhưng trong lòng lại vô cùng khiếp sợ.
Năm đó lúc anh và lão đạo sĩ Mao Sơn xuống núi du lịch, đã từng ăn lẩu một lần, sau khi lão đạo sĩ ăn xong lau miệng nói nồi lẩu chẳng có mùi vị gì. Lâm Sáng còn chế giễu ông ta hỏi lẩu chỗ nào ngon, ông ta bèn nói trước đây lúc ông ta ở thành phố B đã từng gặp một người dân tộc Hồi, ông ta làm thịt dê có thể nói là tuyệt phẩm. Hơn nữa ông ta còn giúp người ta đặt tên tiệm, tên tiệm là gì thì quên rồi chỉ nhớ người đó tên là Đinh Đức Sơn.
“Có phải tên tiệm Đông Lai Thuận này lấy ý từ: “Đến từ Đông Kinh, mọi thứ đều thuận lợi” không?
Lưu Kim Thiên làm sao hiểu được những thứ này. Chỉ là bên trên bức tường sau lưng có phần giới thiệu về Đông Lai Thuận, thế là anh bèn liếc nhìn một lượt, sau đó đúng là tìm được câu nói lúc nãy của Lâm Sáng, lúc này vẻ mặt của anh trở nên nghiêm túc, nuốt nước mắt nhìn Lâm Sáng nói: “Em trai à, lão thần tiên mà em nói đã bao nhiêu tuổi rồi?”
“Em không biết, trước giờ chưa từng nghe ông ấy nhắc tới.” Vẻ mặt Lâm Sáng càng đau lòng hơn.
Anh thực sự không nghĩ tới những chuyện sư phụ nói đều là sự thật, cũng không nghĩ tới bản thân anh cũng sẽ đi đến nơi sư phụ đã từng qua. Nhất thời trong lòng anh ngổn ngang cảm xúc, thậm chí càng nhớ ông ấy hơn, cuối cùng anh nhịn không được cầm rượu trên bàn uống ừng ực.
Lưu Kim Thiên thấy bộ dáng của Lâm Sáng có gì đó không đúng, nhưng lại không dám nói gì, chỉ đành chêm vài câu chọc cười : “Em trai, em muốn ăn món gì? Thịt dê chỗ này không giống những chỗ khác đâu, và còn được chia ra rất tỉ mỉ.”
Lẩu dê của Đông Lai Thuận đều được lấy từ thịt dê đuôi nhỏ trên thảo nguyên Tích Lâm Quách Lặc của Nội Mông. Các bộ phận trên thân dê được chia ra rất tỉ mỉ, chủ yếu là: thịt vai, thịt bắp, thịt đùi sau, thịt thăn, thịt ba chỉ. Miếng thịt cắt ra mỏng, đều, đẹp. Một cân thịt có thể cắt được tám trăm mười miếng thịt mỏng như tờ giấy, trong suốt như thủy tinh, ngay ngắn thẳng thớm, và xinh đẹp như hoa.
Rốt cuộc vẫn là Lưu Kim Thiên ra quyết định chọn dải dưa chuột của thịt đùi sau. Khỏi phải nói, thịt dê xắt lát vừa được mang lên, Lâm Sáng đã cảm thấy đây không phải là thịt dê mà giống thủ công mỹ nghệ được để trong mâm sứ thanh hoa đặt làm từ trấn Cảnh Đức hơn, ngay cả hoa văn trên mâm sứ kia cũng có thể mơ hồ thấy được.
Sự tinh xảo của món lẩu dê ở Đông Lai Thuận nức tiếng gần xa. Lúc trước khi ngoại trưởng Mỹ Kissinger đến thăm Nước T, đã từng đến Đông Lai Thuận thưởng thức hương vị tuyệt vời của món lẩu dê này. Người nước ngoài quen với thức ăn Hambuger đầy dầu mỡ, khi nhìn thấy món thịt dê này thì sững sờ, khen ngợi những miếng thịt này là một tác phẩm mỹ nghệ tinh xảo.
Vừa bắt đầu ăn cơm Lưu Kim Thiên đã choáng váng còn Lâm Sáng thì giống như thú dữ bị bỏ đói mười ngày, hết mâm thịt này đến mâm thịt khác lần lượt trôi vào bụng anh. Mâm đựng thịt của Đông Lai Thuận rất lớn, một mâm thịt xấp xỉ nửa ký, nhưng thực sự chịu không nổi cách ăn ngấu nghiếng ấy của Lâm Sáng, cuối cùng anh bèn khoát tay bảo nhân viên phục vụ mang lên luôn mười mâm thịt, mỗi mâm nửa ký cộng lại vừa đủ năm ký.
Không chỉ riêng Lưu Kim Thiên choáng váng mà ngay cả nhân viên phục vụ cũng mắt tròn mắt dẹt nhìn cảnh tượng này. Ở Đông Lai Thuận nhiều năm như vậy, có chuyện gì mà anh ta chưa từng thấy qua, nhưng người có khả năng ăn như vị khách này đúng là lần đầu tiên trong đời gặp được. Một mâm thịt dê hai trăm tư, mười mâm là hai triệu tư. Cũng may Lưu Kim Thiên không thiếu tiền, nếu đổi thành người khác, phỏng chừng sẽ ôm Lâm Sáng khóc ròng.
“Em trai à, em đã nhịn đói bao lâu rồi? Hay là mấy năm nay em chưa từng được ăn thịt?”
Lưu Kim Thiên nhìn mâm thức ăn bị Lâm Sáng càn quét sạch trơn chất đống trước mặt, trên mặt không còn là vẻ ngạc nhiên nữa mà đã chuyển sang hoảng sợ. Năm ký thịt dê chui vào bụng, nếu em trai bể bụng chết thì chắc chắn lúc anh về nhà sẽ bị cha già nhà anh đánh gãy hai chân.
“Từ nhỏ em đã lớn lên ở trên núi, những năm nay vào Nam ra Bắc nhưng chưa được ăn bữa no nào đúng nghĩa cả, thêm vào đó thịt dê này thật sự rất ngon, ngon đến nỗi em không biết miêu tả thế nào chỉ là cứ muốn ăn mãi thôi…”
Lâm Sáng gãi đầu quay sang “e thẹn” cười nói với Lưu Kim Thiên, thoáng nhìn cực kỳ xấu hổ, hoàn toàn khác với hình tượng của kẻ phàm ăn lúc nãy. Nhân viên phục vụ đứng bên cạnh vốn còn ngạc nhiên nhưng khi nhìn thấy vẻ mặt của Lâm Sáng thì trong lòng hơi lóe lên. Đứa bé này đúng là tội nghiệp, thế mà lúc nãy mình còn khinh bỉ người ta?
Lưu Kim Thiên đã quen với bộ dáng này của Lâm Sáng, làm sao bị anh gạt cho được, chỉ là lo lắng nhìn chằm chằm đứa con một Lâm Sáng này, chỉ sợ Lâm Sáng bỗng dưng bành bụng thì anh không biết ăn nói thế nào với người nhà.
“Mùi vị của thịt dê này đúng là không tệ, chả trách lão già kia nói đặt tên quán này cho ông ta đủ để đảm bảo bọn họ truyền thừa không dứt.”
Sau khi ăn uống no say trong lòng Lâm Sáng cảm thấy yên tâm hơn nhiều, nhớ lại chuyện lúc trước của lão đạo sĩ cũng khiến anh cảm thấy cực kỳ vẻ vang, dù sao có thể đặt tên cho cửa hàng trăm năm cũng là vinh dự hiếm có.
“Nói khoác không biết ngượng mồm, đặt tên cho Đông Lai Thuận? Anh ba à, anh xem giúp tôi sao trên đời này lại có nhiều tên khoác lác đến vậy?”
Tiếng nói của Lâm Sáng khá lớn, trong khi đó cách âm trong phòng bao lại không tốt cho nên người bên ngoài bèn nghe được câu này của Lâm Sáng, trong chớp mắt liền có một giọng nói bén nhọn cùng mỉa mai truyền tới.
Lâm Sáng nhíu mày, không lên tiếng. Người phục vụ bên cạnh giả vờ không nghe thấy gì đang muốn dọn dẹp đồ trên bàn thì cửa phòng bị người ta một cước đá văng.
“Ai ôi này, thằng nhóc này được lắm, ăn như thể quỷ đói đầu thai, hai người ăn nhiều đồ như vậy chả trách lại khoác lác đến vậy!”
Một đám thanh niên bước vào cửa, cả bọn đều mặc áo màu đen giống nhau, có vài người trên vai còn có hình xăm. Lâm Sáng bĩu môi, không để ý đến bọn họ. Mấy kiểu người này anh gặp quá nhiều trên giang hồ rồi, nhưng không ngờ một nơi dưới chân thiên tử như Tứ Cửu này lại cũng có.
“Tao tự hỏi con mẹ nó tại sao không có phòng bao thì ra là bị hai thằng nhóc các người chiếm mất, mau cút đi, trả chỗ cho ông đây!” Người thanh niên đầu nhuộm vàng dẫn đầu nghênh ngang đi đến ghế chính bên cạnh ngồi xuống, hai chân bắt chéo gác lên bàn, nhe răng trợn mặt nhìn Lâm Sáng nói.
Lâm Sáng không lên tiếng, bàn chân dưới bàn giật một cái, cái bàn lật ào về phía gã thanh niên kia, nước dầu sôi sùng sục cộng thêm mấy cái mâm sứ lộn xộn làm cả căn phòng trở nên hỗn loạn. Gã thanh niên kia vốn dĩ lúc nãy còn cực kỳ ngang ngược mà bây giờ chỉ biết ôm cái chân bị nước dầu nóng rực văng trúng nổi bóng nước kêu rên thảm thiết, đám thanh niên đi theo sau chôn chân tại chỗ, gương mặt dại ra nhìn cảnh tượng trong phòng.
“Con người anh sao vậy? Chúng tôi đang yên đang lành ngồi đây ăn cơm, anh lại giật cái bàn của chúng tôi lên làm gì, anh có biết bàn ăn này bao nhiêu tiền không?” Lâm Sáng tỏ vẻ vừa sợ vừa giận nói, biểu hiện vô cùng hoảng hốt trên mặt được khắc họa rất tốt, tựa hồ như chuyện lật bàn ăn lúc nãy không có liên quan gì đến anh vậy.
Lưu Kim Thiên lại càng là kẻ thích tạo sóng, nhìn dáng vẻ này của Lâm Sáng thì đã biết anh muốn gạt người ta rồi nên vội vàng nói: “Bàn ăn này của chúng tôi hơn sáu triệu, cộng thêm mấy cái mâm bị bể cộng lại cũng bồi thường ngót nghét mười mấy hai mươi triệu mới được.”
Lâm Sáng lắc đầu, xem thường nhìn Lưu Kim Thiên nói: “Anh xem bóng nước trên người anh ta, người có ý đến đây làm thủy liệu pháp đều là những người có tiền, chúng ta ít nhất cũng phải đòi ba bốn chục triệu mới được chứ!”
Hai anh em, anh một câu tôi một câu phối hợp nhịp nhàng, hoàn toàn không xem những người xung quanh ra gì
Gã thiếu niên nằm trên đất choáng váng, quay đầu hét lên với mấy người đang đứng ở cửa: “Các người ngẩn ra đó làm gì, còn không đi gọi anh Khôn cho tôi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK