CHƯƠNG 17: LỚN CHUYỆN RỒI (THƯỢNG)
Lâm Sáng không ngờ rằng, tai ương lao ngục của Lưu Kim Thiên lại ứng trên người mình, chỉ là bây giờ anh có hối hận cũng không kịp nữa rồi, mà giờ anh cũng không hối hận.
Trần Bắc Hoàng gọi điện thoại xong, hắn chỉ lo trên đầu lại sưng lên một cục nên nhanh chóng lẩn vào trong đám người, cầm điện thoại thì thầm không biết là đang nói cái gì.
Lưu Kim Thiên cau mày nhìn dáng vẻ của ba anh em này, anh ta lấy điện thoại di động trong túi ra, bấm mấy con số rồi cười híp mắt nói: “Cậu út à, cháu là Kim Thiên đây. Tối nay cháu dẫn em họ đi chơi, không cẩn thận lại bị người ta lừa gạt, giờ mấy thằng chó đen bắt cháu lại. Cậu xem có thể phái người đến xem tình hình một chút được không, đúng rồi, họ dẫn cả người theo.”
Sau khi gọi điện xong, Lưu Kim Thiên cắn răng nhặt một bình rượu lên rồi nhào về phía Trần Bắc Hoàng. Dù sao cũng không thể không vào đó một chuyến, không bằng giờ cứ đánh cho thoải mái đi.
Không thể không nói, hiệu suất của cảnh sát rất cao, lúc Lưu Kim Thiên còn chưa kịp chen vào đám người đánh cho Trần Bắc Hoàng một cú thì bọn họ đã đến hộp đêm nổi tiếng nhất Kinh Kỳ, tiếng còi báo động và đèn hiệu cảnh sát lập lòe, chừng mười cảnh sát mang áo chống đạn, súng sẵn sàng bước xuống từ trên xe, trông rất là ngầu.
Vốn những cảnh sát này còn thấy không tình nguyện khi phải tới giải quyết chuyện xấu lần này, dù sao cũng là trận chiến của mấy công tử bột, họ chỉ là cảnh sát quèn mà thôi, nhỡ đắc tội rồi thì tháng ngày sau này cũng không dễ chịu.
Nhưng vừa đến xem thử, đại ca của mình đã bị người ta đánh thành đầu heo, hơn nữa đám người che chở cho Trần Bắc Hoàng đều là “người mình” cả, hành động cũng suôn sẻ hơn nhiều, không lâu sau, ba người Lâm Sáng bị nhét vào ghế sau của một chiếc xe cảnh sát.
Lâm Sáng lạnh lùng không nói câu nào, tên cảnh sát canh chừng sau lưng anh cũng thấy hơi sờ sợ, tay anh hơi buông lỏng, nhân cơ hội đó, Lâm Sáng thoát khỏi tay cảnh sát, lao tới trước mặt Trần Bắc Hoàng giống như con hổ điên, anh vung chân ra, Trần Bắc Hoàng bị đá mạnh va ầm vào xe cảnh sát.
Nhìn thấy hành động đó, cả nhóm cảnh sát đều ngây ngẩn cả người, tên này điên rồi hả, khó khăn lắm mới đè được Lâm Sáng xuống, Lưu Kim Thiên đứng bên nhìn Trần Bắc Hoàng đang lau vết máu nơi khóe miệng, hắn cau mày hỏi: “Mày muốn làm lớn chuyện thật à?”
“Lớn chuyện cái đầu mày!” Trần Bắc Hoàng chịu thiệt nhiều như vậy, hắn không buồn giữ mồm giữ miệng nữa, mắng chửi điên cuồng.
Lưu Kim Thiên lắc đầu không nói nữa, khom người rồi cũng tiến vào trong chiếc xe cảnh sát, phối hợp đến mức khiến cho người ta không ngờ được vừa nãy anh ta cũng tham gia đánh nhau.
“Anh gọi điện thoại cho Lâm Vĩ Hổ đoàn 38 rồi, đợi lát nữa cậu út sẽ dẫn một đại đội đến cục cảnh sát cứu chúng ta.” Lưu Kim Thiên nhẹ giọng an ủi Lâm Sáng ngồi bên cạnh, vừa nói, anh ta vừa liếc mắt nhìn cảnh sát đang ngồi ở ghế lái phía trước.
Ba người ngồi trên xe cảnh sát mà người lái là một bác cảnh sát trung niên khoảng chừng bốn mươi tuổi, hai bên tóc mai đã điểm bạc, trên vai là quân hàm một gạch bốn sao thể hiện thân phận cảnh sát của người nọ.
Ở Tứ Cửu Thành, nếu không có chỗ dựa sẽ khó có thể đi đến được bước này, người đàn ông trung niên đó cũng nhìn thấu từ lâu. Ông khá thờ ơ lạnh nhạt với trận ẩu đả lần này, còn không buồn xuống xe. Lúc này nghe Lưu Kim Thiên nói vậy, mí mắt phải của ông giật lên điên cuồng, cả một đại đội, lại còn là bầy sói đoàn 38 nữa chứ, nếu đánh nhau thật, đến một cọng lông cục cảnh sát cũng không giữ lại được.
Đúng là vô liêm sỉ, ông ta sợ quá!
Vừa đến đồn cảnh sát, cục trưởng cục cảnh sát họ Bạch đã bước ra nghênh đón, ông kéo Trần Bắc Hoàng được băng bó quấn vải trên đầu tới hỏi han ân cần, người tài xế áp giải ba người Lâm Sáng nhất thời trong lòng sáng như gương.
Ở đất Tứ Cửu Thành này, có thể khiến cho cục trưởng bốn mươi tuổi của cục cảnh sát hỏi han ân cần đến vậy thì chỉ có hai nguyên nhân, hoặc là cấp trên trực thuộc, hoặc là người có bối cảnh hoành tráng.
Và tài xế này đoán không sai, hai lý do này đều đúng cả.
Trước đây khi còn trẻ, có một thời gian ông ta làm cảnh vệ viên cho ông nội nhà họ Trần, sau khi chuyển nghề cũng nhờ ông cụ mới từng bước đi lên được đến vị trí này; thứ hai, hiện tại Trần Bắc Hoàng đang quản lý chuyện thăng chức ở Bộ công an.
Nếu cục trưởng Bạch muốn tiếp tục thăng tiến, có được cái ghế này không thể thiếu sự để mắt tới của Trần Bắc Hoàng dành cho mình. Bây giờ Trần Bắc Hoàng tìm tới, dù thế nào ông ta cũng không dám thất lễ, huống chi ông cụ Trần còn chưa mất, ông mà không giúp đỡ con cháu nhà họ Trần thì chỉ cần ông cụ nói vài câu, ông cũng mất ghế luôn.
Tài xế lái xe cảnh sát định đi sang bên cạnh báo cáo với cục trưởng Bạch chuyện đại đội đoàn 38 chuẩn bị tới, nhưng ông cảm giác được sau lưng mình rét lạnh, vừa quay đầu lại đã thấy Lâm Sáng, Lưu Kim Thiên và Lưu Kinh Luân đang nhìn mình chằm chằm bằng ánh mắt lạnh băng.
Người tài xế buồn rầu, sao ông không hiểu ba người này đang cảnh cáo mình kia chứ, chỉ e nếu hôm nay mình để lộ chuyện của ba vị này ra ngoài, có lẽ công việc cảnh sát cũng chấm dứt luôn.
Người trong đồn cảnh sát còn căm phẫn sục sôi quở trách ba người Lâm Sáng hung ác, vừa cẩn thận châm trà rót nước cho Trần Bắc Hoàng, có mấy hoa khôi cảnh sát xinh đẹp thướt tha cũng nhiệt tình tiếp cận, chỉ muốn nhân cơ hội này để leo lên được chức vị cao.
Ở ngoài đồn cảnh sát lúc này cũng náo nhiệt rung trời, dẫn đầu là một chiếc xe bọc thép giản đơn, phía sau là hai chiếc xe vận tải quân dụng được ngụy trang màu rằn ri, một nhóm người nhảy ra khỏi xe, mặc quân phục rằn ri, tay cầm khẩu QBZ-95, người trên hai xe nhanh chóng tập hợp lại thành một đội.
Một người đàn ông trung niên đi xuống từ chiếc xe bọc thép dẫn đầu, ông vẫy tay một cái, nhóm binh sĩ như sói đói đánh thẳng vào đồn cảnh sát, binh sĩ đứng gác trước cửa vừa định quát hỏi đã bị một chiêu đánh thẳng chế phục rồi.
Lâm Vĩ Hổ ngẩng đầu nhìn năm chữ to: Phân cục đồn Tam Lý, miệng méo xệch, ông hùng hổ tự nói: “Thằng nhóc Kim Thiên này không cho ông đây thoải mái chút nào, quân đội và cảnh sát không hợp, một nhóm người gây lộn lại phải để ông đây tự mình viết mấy bản kiểm tra.”
Trong đồn cảnh sát, cục trưởng Bạch đang nhìn Trần Bắc Hoàng nhe răng trợn mắt cạnh bên, ông cũng dè dặt cười theo, liên tục nhận lỗi. Cháu trai của thủ trưởng bị thương nặng như vậy ở ngay khu vực do mình quản lý, quả thật là đáng chết. Một lúc sau lại khen Trần Bắc Hoàng tuổi trẻ tài cao, rất có phong phạm của ông Trần năm đó.
Sau khi nịnh nọt xong, vẻ mặt Trần Bắc Hoàng ung dung hơn không ít, cục trưởng Bạch thấy vậy mới an tâm ít nhiều, một cảnh sát hoảng hốt lao vào, hỏi gấp: “Cục trưởng Bạch, không ổn rồi, có một nhóm lính đến chặn cục chúng ta!”
Cục trưởng Bạch vừa nghe thấy vậy thì cười cười với Trần Bắc Hoàng một cái rồi vội vàng lao ra ngoài đồn cảnh sát, vừa đến nơi ông đã thấy một nhóm binh lính chĩa súng vào người mình, người đàn ông dẫn đầu đang oai phong bệ vệ đứng chặn trước cửa lớn của cục, tươi cười rạng rỡ với mình.
“Hiểu lầm rồi, đều là hiểu lầm thôi, quân nhân cảnh sát đều là người một nhà, mọi người làm gì vậy?” Cục trưởng Bạch có thể leo lên được chức vị này từ một cảnh vệ viên nho nhỏ quả thật không phải dễ dàng gì, hơn nữa ở Tứ Cửu Thành, ông ta nhìn thấu tất cả, nhìn tình hình, có lẽ là ông ta đã đắc tội với một binh lính nào đó rồi, vội vàng rút điếu White Horse đưa tới miệng Lâm Vĩ Hổ.
“White Horse à, được lắm.” Lâm Vĩ Hổ cầm điếu thuốc nhìn lướt qua, rồi mới nở nụ cười, ra vẻ muốn để lên miệng, cục trưởng Bạch vừa nhìn còn tưởng là có hy vọng.
Ai ngờ lúc vừa đưa thuốc đến bên miệng, đột nhiên nó lại rơi xuống đất, Lâm Vĩ Hổ cười ha ha, rút trong túi ra một hộp thuốc trắng phau như tuyết, chỉ in hình một con gấu trúc, ông móc một điếu ra để lên miệng, khẽ cười nói: “Chỉ xài cái này, cái của ông tôi không quen.”
Cục trưởng Bạch vừa nhìn điếu thuốc này, trong lòng đã than khổ không thôi, loại thuốc này rất cao cấp, là hiệu Gấu Trúc chuyên cung cấp cho quân đội với các sĩ quan từ cấp tá trở lên, người này nói xài đã quen, chứng tỏ có lẽ là thượng tá.
Hiển nhiên mọi chuyện không thể hòa giải được, cục trưởng Bạch lạnh giọng quát hỏi: “Ai cho mấy người cái quyền tự mình điều động? Ai cho mấy người quyền dùng súng ở đây? Tôi muốn xem chứng nhận sĩ quan của ông, còn phải gọi điện thoại đến đội duy trì trật tự báo cáo ông lên cấp trên nữa!”
Lâm Vĩ Hổ nhún vai một cái, hít một hơi thuốc rồi lấy giấy chứng nhận trong túi ra đưa cho cục trưởng Bạch. Sống ở Tứ Cửu Thành này, cục trưởng Bạch đã sớm quen thuộc với rất nhiều loại giấy chứng nhận, ông có thể khẳng định tờ giấy chứng nhận quân nhân này chắc chắn là hàng thật giá thật. Mà điều chết người nhất là, phía trên đó ghi rằng, đoàn trưởng quân đoàn 38, thượng tá.
Cục trưởng Bạch cầm giấy chứng nhận mà như thể núi lớn vạn cân, trong lòng ông không ngừng kêu khổ, chỉ thầm nguyền rủa mấy tên cấp dưới của mình, tại sao lại đá vào một tấm sắt thế này.
“Người nào ra ngoài thi hành nhiệm vụ đều có giấy chứng nhận trên người. Còn cả giấy sử dụng súng, các anh em, đưa cho ông ta xem.” Lâm Vĩ Hổ hời hợt nói.
Lời vừa dứt, tiếng chốt súng rào rào vang lên.
Lần này cả người cục trưởng Bạch toát mồ hôi cả rồi, có lẽ mấy người này đến đây kiếm chuyện, không phải là loại hiền lành gì đâu. Cục trưởng Bạch thoáng run rẩy một cái, không dám nói tiếp câu nào.
“Nếu ông vẫn không tin thì cứ gọi điện thoại cho đội duy trì trật tự, bảo họ đến điều tra tôi đi. Nếu ông thấy uất ức quá thì cũng đơn giản, tới tòa án quân sự khởi tố tôi đi, mấy năm nay người muốn chơi tôi cũng không ít, nếu ông có bản lĩnh đạp được tôi xuống thì không ít người vỗ tay khen hay đâu.” Lâm Vĩ Hổ nhìn cục trưởng Bạch rồi cười híp mắt nói.
Mặc dù ở Thành phố B quân hàm thượng tá như vậy cũng không quá thu hút, nhưng người ta dẫn theo thủ hạ và còn là đoàn trưởng cả quân đoàn, dù có phải lùi mười ngàn bước đi nữa, hôm nay Lâm Vĩ Hổ cũng phải ra mặt vì thằng cháu của ông Lưu, dù có bị kiện đến tòa án quân sự thật thì ông Lưu cũng không thể mặc kệ ông được.
Huống chi ông còn là nhân vật tinh anh thứ ba trong quân đoàn 38 mà nhà họ Lưu cố gắng phát triển, còn là con rể của nhà họ Lưu, chồng của Lưu Thảo Du.
Cục trưởng Bạch bó tay toàn tập. Cảnh sát đâu có ăn no rửng mỡ cả ngày để diễn tập với đối thủ là một đoàn lính thế này, huống chi Lâm Vĩ Hổ còn mang tới một đội đặc chủng hầm hố thế này.
Động tĩnh bên ngoài đồn cảnh sát cũng khiến cho mấy người trong phòng chú ý, ba người Lâm Sáng đang ngồi dưới đất đối mặt nhìn nhau, khóe miệng nở nụ cười đầy sâu xa ý vị. Sắc mặt Trần Bắc Hoàng âm u như muốn chảy cả nước, sau một hồi do dự, hắn ta lấy điện thoại trong túi ra, nặng nề nhấn mấy số.
“Này, tôi đang ở đồn cảnh sát Tam Lý, có mấy thằng lính không có mắt mũi vây quanh đồn, ông xem có biện pháp gì không?”