• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 19: CỰC KỲ QUYỀN THẾ

Cảnh sát vũ trang không tình nguyện buông tay, Lâm Vĩ Hổ cũng không chịu từ bỏ ý đồ. Hai nhóm người cứ giằng co như vậy, còn ba tên đầu sỏ đang ngồi trong cục cảnh sát ba hoa chích chòe.

Lưu Kim Thiên và Lâm Sáng cứ nói luôn mồm làm cho Lưu Kinh Luân không chen được câu nào. Một lúc lâu sau, Lưu Kinh Luân đần mặt nhìn Lưu Kim Thiên nói: “Anh Thiên, mô hình hoàn mỹ mà anh đưa em đến để xem ở chỗ nào?”

Lưu Kim Thiên và Lâm Sáng đang trò chuyện say sưa về kinh nghiệm tán gái nên làm gì có thời gian mà để ý tới Lưu Kinh Luân. Không chịu nổi bị Lưu Kinh Luân làm phiền, bọn họ xông tới bên cạnh nữ cảnh sát xinh đẹp, khẽ cười nói: “Chị gái cảnh sát, phiền chị đứng lên một chút được không?”

Nữ cảnh sát xinh đẹp không hiểu gì, hoang mang đứng lên. Lưu Kim Thiên hất cằm chỉ vào cô cảnh sát đó. Sau khi nhìn đắm đuối một lúc thì kín đáo nói với Lưu Kinh Luân: “Dưới cằm mười centimet. Trên eo hai mươi lăm centimet. Bên ngoài lồi, vô cùng mượt mà. Thân hình tốt như vậy không phải là mô hình hoàn mỹ thì là cái gì. Anh mang em tới chính là để xem cái này!”

Lưu Kinh Luân nghe vậy thì quả nhiên đần ra nhìn vị cảnh sát xinh đẹp trước mặt, hỏi: “Chị có thể cho em xem cái hoàn mỹ của chị không?”

Nữ cảnh sát nghe xong những lời này thì nghĩ thầm sao mà tên này lại lưu manh như vậy. Khuôn mặt cô ta chợt đỏ hồng, giận đến thở phì phò, làm cho bộ ngực cũng phập phồng kịch liệt theo.

Lưu Kinh Luân nhìn đến choáng mắt, từ dưới đất đứng dậy. Anh ta chạy đến bàn làm việc, quơ lấy một tời giấy, vừa nhìn chằm chằm vào ngực của nữ cảnh sát, vừa nhanh tay phác họa, cười như điên: “Em biết rồi, cuối cùng em cũng tìm được nền tảng cho mô hình rồi. Là mô hình co dãn. Mẹ nó chứ đúng là thiên tài. Mấy nhân viên nghiên cứu khoa học của Mỹ có quỳ xuống liếm chân cho em cũng không xứng!”

Người trong cục cảnh sát ngốc luôn rồi, rốt cuộc là cái gì với cái gì. Quả nhiên hôm này loạn thành thế này là có nguyên nhân. Không phải nghĩ nữa, chắc chắn là bắt đầu từ ba tên đầu óc không bình thường này.

Bên ngoài cục cảnh sát như ngưng đọng lại. Bóng đêm dần tan, phía chân trời bắt đầu có vài ánh nắng tỏa ra. Lâm Vĩ Hổ ngồi trên chiếc xe việt dã của mình, vừa hút thuốc vừa chờ ngắm bình minh. Còn Tần Chước thì dùng ánh mắt oán hận nhìn chằm chằm Lâm Vĩ Hổ. Binh lính của hai bên đều chĩa súng về phía nhau, không bên nào chịu nhường bước, tình thế vô cùng đáng sợ.

Đợi đến khi mặt trời mới nhú, từ đằng xa rốt cuộc cũng có một cỗ xe treo biển A81 dẫn đầu chạy tới. Một chiếc Audi A6L nhập khẩu từ nước A chậm rãi chạy tới cửa của cục cảnh sát.

Cho dù là Lâm Vĩ Hổ đang ngồi trên mui xe hay là Tần Chước mang vẻ mặt u ám đứng bên cạnh thì hai mắt cũng đều sáng rực lúc thấy người đang ngồi trong chiếc xe vừa tới. Sau khi nhìn cái người trong xe hùng hùng hổ hổ bước xuống, sắc mặt hai người đột nhiên ngưng lại.

Cục trưởng Bạch nhìn giấy phép và biển số xe thì trong lòng càng sợ hãi hơn. Người của quốc viện làm sao biết mà tự mình ra mặt? Mà cái người trẻ tuổi vừa bước xuống xe này hình như là cậu cả của nhà họ Tào.

Nhìn người vừa tới, cục trưởng Bạch biết lần này mình xong thật rồi. Cấp trên hẳn là đã đánh cờ xong, chuyện kế tiếp cũng không cần ông phải nhọc lòng nữa. Với lại chắc chắn sẽ lấy ông ta ra làm kẻ thế mạng rồi đá bay ra ngoài.

“Tôi nói này hai người anh em. Các người đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ham chơi như vậy?” Tào Thành Châu nhìn Lâm Vĩ Hổ rồi lại nhìn Tần Chước, dở khóc dở cười nói. Lúc vừa tới cửa cảnh sát đúng là làm cho mình bị giật mình, thuần một màu của súng tiểu liên X95, không biết còn tưởng là làm sao.

Lâm Vĩ Hổ cúi đầu mỉm cười, không nói gì cả. Tần Chước thì xanh mặt lại nhưng cũng không trả lời.

Tào Thành Châu nhìn sắc mặt của hai người thì lấy bao thuốc trong túi ra đưa cho mỗi người một điếu. Sau đó anh ta liền cười tủm tỉm nói chuyện với họ, trên mặt là vẻ khiêm nhường lẫn dịu dàng. Người nào không biết còn tưởng anh ta là một thương nhân khéo léo, chứ thực ra Tào Chính Châu này đường đường chính chính xuất thân từ quân đội, từ nhỏ đã chịu sự kỷ luật nghiêm khắc mà lớn lên.

“Được, không thể để cho Thành Châu đi một chuyến tốn công vô ích được, tôi sẽ bảo người rút.” Lâm Vĩ Hổ vẫy tay một cái, ba mươi tám binh lính kia hô một tiếng rồi tập hợp toàn bộ, trở lại trong xe quân sự. Lâm Vĩ Hổ khoát tay, ra hiệu cho cảnh vệ lái xe về trước. Ông ta muốn ở lại đây thêm một lúc nữa.

“Chịu nhận lỗi thì tôi sẽ rút lui!” Tần Chước nhìn chằm chằm Tào Thành Châu, cứng đầu nói.

“Được, Tần Chước. Anh trưởng thành rồi, dám cãi lại tôi. Người đâu, lấy khẩu súng của anh ta cho tôi, đưa về giam một tuần. Sao không ai hành động, lệnh từ đặc cần quốc viện không có tác dụng đối với cảnh sát mấy người phải không?” Tào Thành Châu không cười nữa, nghiêm mặt lạnh lùng nhìn thẳng vào Tần Chước, quát lên.

Sau đó cả đám đi theo Tần Chước tới cục cảnh sát. Trái tim ai cũng co thắt dữ dội, trơ mắt nhìn đại ca của bọn họ bị mấy gã áo đen từ chiếc Audi xuống ấn ngã trên mặt đất, sau đó ném vào trong xe.

Toàn bộ quá trình không ai dám ra tay, chân như bị mọc rễ, cũng không còn sức mà phân biệt nữa. Bọn họ cũng biết biển số trên chiếc Audi A6L kia mang ý nghĩa gì. Đặt hai tấm biển số xe này cạnh nhau thì cho dù anh có quay đầu ở giao lộ Trường An thì cảnh sát giao thông cũng không dám quản.

“Cút đi, còn đứng sững ở đấy làm gì. Trở về mà nói cho đoàn trưởng của các người biết. Bảo là Tào Thành Châu nói sẽ giam tên Tần Chước này nửa tháng. Nếu anh ta có gì không hài lòng thì bảo đến quốc viện tìm tôi!” Tào Thành Châu nhìn đám cảnh sát vũ trang đang sợ hãi kia rồi quẳng lại một câu. Sau đó nắm lấy cánh tay của Lâm Vĩ Hổ đi vào cục cảnh sát.

Cục trưởng Bạch xụi lơ trên đất thấy cảnh này thì hoàn toàn hiểu rõ lần đọ sức này người nhà ông cụ Lưu đã chiếm ưu thế hơn. Nghĩ tới việc mình bắt cháu của lão Lưu bắt vào trong cục cảnh sát là cục trưởng Bạch lại thấy lòng đau như cắt. Bao nhiêu năm được tổ chức bồi dưỡng đều vứt đi đâu cả rồi, làm sao mà có chuyện lật được thuyền trong mương ở đây.

“Ai là người đứng đầu đồn cảnh sát này?” Sau khi tiến vào cục cảnh sát, Tào Thành Châu nhìn bốn phía xung quanh rồi nghiêm giọng quát.

“Là tôi…” Cục trưởng Bạch mặt như đưa đám, đi tới trước mặt Tào Thành Châu, giọng run run hỏi: “Anh yên tâm, chúng tôi sẽ xử lý chuyện này một cách thỏa đáng.”

“Các người xử lý? Chờ các người xử lý xong thì chỉ sợ chỗ này đã bị san bằng rồi.” Tào Thành Châu lãnh đạm liếc cục trưởng Bạch một cái, nói.

Cục trưởng Bạch như bị đẩy xuống vực sâu, cơ thể từ trong ra ngoài không có chỗ nào là không thấy lạnh. Những người cảnh sát đứng xem cũng lặng ngắt như tờ, sững sờ nhìn nhóm người trước mặt, thấy cục trưởng của mình thì vẫn giống như chuyện bình thường.

“Bắt anh ta giam lại, thẩm vấn thật cẩn thận những chuyện đã xảy ra. Những người bắt trước đó thì thả ra hết cho tôi.” Tào Thành Châu vung tay lên, người trong cục cảnh sát lập tức hành động, kéo cục trưởng Bạch đang mềm nhũn cả người qua một bên, ra đó thả ba người Lâm Sáng ra.

“Lâm Sáng, ba người không sao chứ?” Lâm Vĩ Hỗ gật đầu ra hiệu cho Lâm Sáng rồi nhẹ nhàng hỏi. Ông đã nghe vợ nói chuyện về con trai của chị cả. Trong ba người chỉ có một gương mặt lạ nên ông đương nhiên biết là ai.

“Không sao, cháu và anh Kim Thiên đang ở bên ngoài chơi thì cái tên này không biết sao lại đâm đầu vào bình rượu. Sau đó vô cớ đổ lỗi cho chúng cháu. Cháu nhìn không thuận mắt nên có xảy ra chút tranh chấp.” Lâm Sáng cười tủm tỉm nhìn Lâm Vĩ Hổ, nói láo mà mí mắt cũng không chớp.

Tào Thành Châu và Lâm Vĩ Hổ nghe được thì chỉ muốn phì cười. Chẳng trách lần này ông cụ Lưu chạy nhanh như vậy. Người ta nói cháu trai tựa chú, Lâm Sáng quả thật là có vài phần giống phong độ vô lại của ông cụ Lưu ngày còn trẻ.

“Được rồi, vậy chuyện này coi như kết thúc tại đây. Vĩ Hổ, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi, các người cứ tiếp tục từ từ mà chơi đi.” Tào Thành Châu nói xong thì đi đến vỗ vai Lâm Sáng một cái, khẽ cười nói: “Lâm Sáng đúng không? Ông cụ rất khen ngợi cậu đấy. Hôm nay được thấy tận mắt, quả nhiên đúng như lời đồn, rất có phong độ của ông cụ năm đó. Có cơ hội bảo Kim Thiên dẫn cậu tới nhà tôi chơi.”

Lâm Sáng gật đầu, Tào Thành Châu liền cười rồi rời đi, hoàn toàn không nói một câu nào với Trần Bắc Hoàng. Từ điều này có thể nhìn ra thái độ của cấp trên đối với vụ việc lần này.

Ba người Lâm Sáng không thèm để ý tới Trần Bắc Hoàng đứng đó đang nghiến răng nghiến lợi mà đi thẳng ra cửa lớn. Sau khi ra ngoài, Lâm Vĩ Hổ nhìn Lưu Kim Thiên quát lớn: “Đưa em họ ra ngoài chơi thì chơi cho cẩn thận. Lần nào cũng gây chuyện ồn ào như vậy, cũng may là có Lâm Sáng ở chỗ này, nếu không thì cậu cứ đợi về nhà mà ăn roi!”

“Chẳng phải vẫn còn chú sao. Có chú và cô ở đây thì làm sao có thể nhẫn tâm nhìn cháu chịu khổ chứ, với cả lần này nguyên nhân là từ cậu hai nhà họ Trần tự dưng mắng người, đập một chai rượu vào đầu anh ta còn tình là nhẹ đấy, chọc giận cháu…” Lưu Kim Thiên còn chưa kịp nói xong thì đã bị tét vào trán một cái, vội ôm đầu kêu đau.

“Chọc giận cháu, thế nên mới muốn đập chết nó à? Cháu không không biết lần này ông cụ đã phải bỏ qua bao nhiêu việc lớn đâu. Đúng rồi, Lâm Sáng, sau khi về thì thuận đường quá thăm ông cụ một chút.” Lâm Vĩ Hổ nhìn Lâm Sáng đang ngồi trầm tư thì nói.

Lâm Sáng không nói gì mà chỉ gật đầu. Anh quay lại nhìn vẻ mặt oán hận của Trần Bắc Hoàng đang đứng ở cửa đồn cảnh sát, trong lòng cười khẩy.

Nổ súng giết người sẽ bị phạt ngồi tù. Nhưng thuật sĩ phong thủy tới làm chuyện này thì sẽ không bị phát hiện. Hơn nữa nhìn bộ dạng của tên này thì nhất định sẽ không từ bỏ ý đồ. Chi bằng tự mình từ từ dạy dỗ một phen. Muốn trách thì cũng chỉ có thể trách anh ta xui xẻo. Chọc vào ai không chọc, lại đi chọc vào Lâm Sáng, bậc thầy phong thủy, chủ nhân của phái Thiên Tướng này.

“À em họ, em nói em có thủ đoạn tán gái. Rốt cuộc là cái gì? Làm sao mới có thể làm cho các cô gái cam tâm tình nguyện trèo lên giường, với cả em có thể biết được trong lòng nghĩ gì à?” Lưu Kim Thiên vẫn không quên nghi vấn trong lòng, nhìn chằm chằm Lâm Sáng với vẻ mặt đáng thương mà hỏi.

“Thiên cơ không thể tiết lộ!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK