CHƯƠNG 29: PHÁ SÁT
Đào hoa sát không giống với các loại âm sát khác bởi nó chính là một trong những loại âm sát khiến các thầy phong thủy ghét nhất. Tục ngữ có câu “Phá mười ngôi chùa cũng không bằng phá một mối nhân duyên.” Tuy đào hoa sát này là để kết nhân duyên có điều chỉ là mối duyên mong manh ngắn ngủi mà thôi, nhưng tóm lại vẫn dính dáng tới chữ nhân duyên.
Nếu là âm sát thì phàm là những thầy tướng có pháp thuật cao minh một chút hiên nhiên đều có thể dùng nhiều cách khác nhau để trục suất âm sát. Nhưng đối với đào hóa sát thì chẳng có biện pháp nào hữu dụng cả, cho nên lúc gặp phải đào hoa sát phần lớn các thầy phong thủy đều sẽ lựa chọn từ bỏ hoặc là đưa ra vài lời khuyên nhủ.
Nhưng Lâm Sáng lại không thể làm như vậy. Dù sao người bị đào hoa sát ám vào mình cũng chính là con trai độc nhất của cậu ruột anh, hơn nữa quan hệ giữa hai người khá hợp nhau. Nên chung quy lại thì anh không thể trơ mắt nhìn ông ngoại và cậu cả đầu bạc tiễn kẽ đầu xanh, hoặc là để mặt cho người nhà họ Lưu không người nối dõi tông đường.
Người ta thường nói nghé con mới sinh không sợ cọp, mặt dù thuật phong thủy của Lâm Sáng cũng chỉ là nửa vời, nhưng so với những thầy phong thủy khác, anh có can đảm để thử.
“Anh dời hết mấy hoa cỏ trong phòng này ra ngoài cho em. Khoan đã, để em nhìn xem đây là hoa gì? Không phải em nói anh nhưng mà sao anh có thể để hoa lan trong phòng ngủ chứ… Drap giường, vỏ chăn, còn có giấy dán tường nữa tốt nhất đều phải thay mới hết, còn ván lót sàn của nền nhà này nữa, cũng phải đổi màu sắc và hoa văn hiên tại thành màu trắng gạo, hoặc là tìm thảm trải sàn màu trắng che lại…”
Lâm Sáng vừa nói xong Lưu Kim Thiên ở bên cạnh liền đổ mồ hôi đầy đầu, động tác nhanh như chớp chậu hoa lan trên đầu giường được ném thẳng xuống lầu, sau đó tháo drap giường, vỏ chăn quăng vào thùng rác bên cạnh, còn về giấy dán tường và sàn nhà không thể thay đổi được ngay lúc này thì Lưu Kim Thiên chỉ biết căm hận nhìn chằm chằm.
“Em họ, mấy thứ này cũng làm sắp xong rồi nhỉ? Anh thấy cũng đâu có phiền phức gì.” Sau khi Lưu Kim Thiên làm xong mọi việc thì tâm trạng đã thoải mái hơn rất nhiều, anh nhìn Lâm Sáng dè dặt hỏi.
“Xong cái khỉ gì chứ, vẫn chưa đâu.” Lâm Sáng thấy Lưu Kim Thiên lại khôi phục điệu bộ trước đây nên tức giận nói tiếp: “Anh xuống lầu đi mua cho em một con gà gỗ, nhớ kỹ phải là con gà trống bằng gỗ.”
Lưu Kim Thiên gật gù lịa, xoay người định đi, nhưng sau khi Lâm Sáng suy nghĩ một hồi thì gọi Lưu Kim Thiên đã ra tới cửa lại nói: “Đợi đã, anh hãy mua thêm hai bóng đèn, nhớ là đèn ngủ treo đầu giường phải có ánh sáng màu đỏ mang theo hình ngọn lửa chí âm chí dương .”
“Được, anh đi mua ngay đây, có điều mua mấy món thứ này thì có tác dụng gì…” Lưu Kim Thiên gãi đầu, hơi nghi ngờ nhìn chằm chằm Lâm Sáng hỏi.
Gà gỗ tốt xấu gì cũng là gà, đuổi tà thì phải dùng gà, dầu gì cũng có thể giải thích được, nhưng đèn ngủ ánh sáng đỏ có hình ngọn lửa thì đúng là lần đầu tiên anh ta nghe nói thầy phong thủy lại đi dùng mấy thứ này. Người bình thường đều vác kiếm gỗ đào, thêm mấy lá bùa, còn thứ mà em họ của anh dùng là chiêu thức gì đây.
“Anh có đi không?” Lâm Sáng đang quan sát vận đào hoa phân bố trong phòng, cảm thấy hơi quỷ dị, dường như sự phân bố của những đào hoa này có thấp thoáng bóng dáng của một quy luật nào đó và có vẻ như nó xuất phát từ một góc kẹt nào đó của căn phòng, nhưng câu nói của Lưu Kim Thiên đã lập tức cắt ngang suy nghĩ của Lâm Sáng, nên anh mới gắt lên.
Lưu Kim Thiên thấy sắc mặt Lưu Bạch không vui nên nào dám chần chừ, anh ta vội chạy ra ngoài vì sợ chậm chút xíu thôi mình sẽ bị Lâm Sáng khiển trách.
Lưu Quân Vũ nhìn thấy Lưu Kim Thiên chạy như bay từ cầu thang xuống, bàn chân giẫm thình thịch lên cầu thang liền nhướng mày, vẻ mặt nặng nề, nhìn chằm chằm bóng lưng của Lưu Kim Thiên quát lên: “Đồ con rùa, lúc trước đưa anh vào doanh trại tập luyện sao không thấy anh chạy bán mạng như thế hử?”
Ngược lại mẹ Lưu thì rất vui vẻ, kéo tay Lưu Huệ Vân, vui mừng khôn xiết nói: “Thằng Thiên từ nhỏ đã lười biếng, bây giờ chịu chạy nhanh như vậy chắc chắn là cách của Lâm Sáng có hiệu quả.”
Lưu Quân Vũ cau mày, nhưng không nói gì nữa bởi trong lòng ông cũng bắt đầu có chút kỳ vọng. Có người cha nào mà không mong muốn con mình nên người, không muốn con mình thành tài chứ? Bây giờ đã có một tia hy vọng khiến Lưu Kim Thiên hoàn toàn thay đổi tính nết như vậy, thì làm sao Lưu Quân Vũ bình tĩnh cho được?
Lưu Huệ Vân mỉm cười nhưng không lên tiếng. Tuy bà rất có lòng tin với con trai, nhưng thật ra trong lòng cũng hơi lo lắng. Tính tình của Lâm Sáng đúng là hơi tinh quái nên bà không biết anh sẽ lại giở trò gì nữa đây?
Không ai hiểu con bằng mẹ, Lưu Huệ Vân không hề lo hão, Lâm Sáng ở trên lầu quả thật là hơi mạo hiểm và việc anh bảo Lưu Kim Thiên đi mua gà gỗ chính là bằng chức xác thực.
Gà gỗ sau khi được mua về sẽ đặt ở lối vào, miệng gà hướng thẳng ra ngoài cổng. Cách làm này dựa trên nguyên tắc “Vật hợp theo loài, trông mặt mà bắt hình dong, lấy thực chế ảo.” Hơn nữa trong mười hai con giáp, con gà thuộc một trong tam sơn: Canh, Dậu, Tân của quẻ Đoài.
Thất Đoài Kim là Phá Quân Tinh, là một vị thần đại diện cho sự giết chóc tàn sát, mang ngụ ý phá hoại, sử dụng gà gỗ tượng trưng cho trước là thử mệnh Tứ Tốn Mộc Đào Hoa sau mới phá giải số đào hoa.
Những thứ này đều là do lão đạo sĩ nói với anh và cũng chính là những thứ theo đúng trình tự được truyền thừa chứ không phải Lâm Sáng sử dụng lung tung. Nhưng đèn ngủ ánh sáng đỏ có hình ngọn lửa kia lại là thứ mà Lâm Sáng tự mình suy đoán ra, chưa từng áp dụng vào thực tiễn. Nếu nói nó phải theo nguyên tác thì trong lòng Lâm Sáng cũng có tính toán riêng, đó chính là sử dụng ý nghĩa của Minh Ly Hỏa có từ thời triều đại Nam Minh, hơn nữa thứ mà anh là dùng sắc đỏ thuần chí dương để xua đuổi vận đào hoa trong phòng.
Nếu linh hồn của lão đạo sĩ Lý Thiên Nguyên của Mao Sơn nhìn thấy Lâm Sáng bày binh bố trận như vậy chắc chắn ông ta sẽ đội mồ sống dậy mắng cho Lâm Sáng một trận nên thân. Tướng số truyền thừa cả ngàn năm nay nhưng sợ rằng Lâm Sáng là người đầu tiên nghĩ ra cách kết hợp bố cục trong phong thủy với mấy thứ đồ công nghệ hiện đại này.
Vận đào hoa trong phòng cực kỳ nồng nặc, khiến Lâm Sáng hơi hoa mắt vì vậy anh đi đến cạnh cửa sổ mở cửa ra, sau khi hít một hơi thật sâu bầu không khí trong lành, Lâm Sáng mới cảm thấy đầu óc tỉnh táo hơn nhiều. Cũng chả trách sức đề kháng của Lưu Kim Thiên đối với phụ nữ lại kém đến thế, sinh sống trong một môi trường như này anh ta không ham muốn mới lạ.
Sau khi đầu óc Lâm Sáng tỉnh táo hơn, anh mới quay lại quan sát vận đào hoa phân bố trong phòng và ngạc nhiên phát hiện ra thật đúng như lúc nãy anh đã phát hiện. Vận đào hoa vậy rõ ràng là được phân bố thành hình mạng nhện, còn trọng tâm của khí vận này lại rũ xuống một món đồ trang trí nhỏ trên kệ sách trong phòng ngủ của Lưu Kim Thiên.
Chẳng lẽ vận đào hoa này là có người cố tình sắp xếp? Lâm Sáng bất chợt rùng mình, nhăn mày đi tới trước kệ sách, cầm món đồ trang trí kia lên.
Đây là một cành hoa đào được chạm khắc tinh xảo bằng thạch anh hồng tự nhiên, lấp lánh ánh hồng, trông vô cùng lung linh chẳng khác nào một cành đào thật đang nở hoa. Trên cành có tổng cộng tám đóa hoa xen kẽ nhau rất thú vị. Món đồ trang trí này trông có vẻ cực kỳ tỉnh xảo. Chả trách Lưu Kim Thiên lại đặt trên kệ sách trong phòng ngủ.
Có điều Lâm Sáng càng nhìn cành đào lại càng thấy sợ và cũng càng khẳng định suy nghĩ lúc nãy của anh về việc đào hoa sát trên người Lưu Kim Thiên là do người khác. Thạch anh vốn là thứ rất dễ khiêu khích đào hoa, hơn nữa lại còn chạm trổ thành hình hoa đào nên càng là củi cháy đổ thêm dầu. Nhưng nghiêm trọng nhất vẫn là tám đóa hoa đào này, thoạt nhìn thì phân bố lẫn lộn, nhưng lại thoáng thấy có sự phối hợp chặt chẽ một, tạo thành trận pháp dẫn sát cấp tám.
“Rốt cuộc anh họ đã đắc tội với ai mà bọn họ lại bày ra chiêu trò độc ác này để đối phó với anh ấy. Thủ đoạn này còn nham hiểm độc ác hơn giết người, khiến người ta tuyệt tử tuyệt tôn, lẽ nào không sợ báo ứng sao?”
Lâm Sáng nhíu chặt mày, cẩn thận suy nghĩ. Từ thái độ của Lưu Kim Thiên khi đối xử với chính anh thì có thể thấy được Lưu Kim Thiên không thể nào đắc tội với người trong giới phong thủy được, hơn nữa dựa theo sự sợ hãi của các thầy phong thủy đối với “ngũ tệ tam khuyết” (Ngũ tệ là năm điều tệ hại: Góa bụa, cô đơn, độc thân, điếc, tàn tật. Tam khuyết là ba điều thiếu thốn: Tiền bạc, tuổi thọ, quyền lực) thì bọn họ không thể nào ra tay độc ác với Lưu Kim Thiên như vậy được, huống hồ Lưu Kim Thiên còn chính là thằng cháu lớn của ông cụ Lưu, cho dù bọn họ có tâm địa gian xảo như này thì cũng không có gan làm.
Lâm Sáng nghĩ tới nghĩ lui nhưng thực sự vẫn nghĩ không ra ai là người muốn đối phó với Lưu Kim Thiên, thế nên anh thầm nghĩ chờ Lưu Kim Thiên trở về sẽ hỏi kỹ hơn.
Lâm Sáng định bẻ gãy cành đào trang trí bằng thạch anh trong tay. Thứ này chính là mắt trận hình thành nên vận đào hoa trong căn phòng này, chỉ cần hủy diệt nó thì hiệu quả của trận pháp khu trừ đào hoa trong căn phòng này sẽ càng tăng lên gấp bội.
Ngay lúc Lâm Sáng muốn đập nát món đồ trang trí này thì “Sách cổ bảo vật” trong đầu đột nhiên khẽ động, giống như nảy sinh hứng thú cực kỳ lớn với thứ đồ vật trang trí đã tỏa ra vận đào hoa này. Trong lòng Lâm Sáng khẽ run, cẩn thận xoay chuyển “Sách cổ bảo vật” trong đầu, chậm rãi tiếp xúc với vận đào hoa trong phòng này.
Khi hai bên vừa chạm vào nhau thì như thể sấm sét trên trời gặp phải lửa dưới đất khiến xung quanh như dầu sôi lửa bỏng. Vận đào hoa trong phòng trực tiếp ngưng tụ lại, màu hồng phấn tươi sáng ban đầu lúc này đã trở thành màu máu đỏ tươi đậm đặc, trông rực rỡ không gì sánh bằng, bắt mắt như giọt máu đọng trên bức tường trắng tinh.
Lâm Sáng thầm kêu một tiếng không ổn, xem ra “Sách cổ bảo vật” và vận đào hoa này có vấn đề, nếu không sao lại gây ra chuyện này chứ? Tuy nói sức ảnh hưởng của đào hoa sát rất chậm, nhưng khi nhiều sát khí tập trung lại một chỗ thì vẫn lộ ra sát khí nồng nặc.
Nguyên nhân lớn nhất khiến người người đều căm ghét đào hoa sát chính là dâm tà. Nhìn cả chùm vận khí đào hoa sát đỏ như máu thế kia, trong lòng Lâm Sáng kêu khổ không dứt. Vận đào hoa nồng nặc như vậy, chỉ cần một giọt thâm nhập vào cơ thể cũng sẽ khiến người ta nổ tan xác, cho dù không chết thì kết cục tốt nhất cũng là “thượng mã phong” hoặc là tinh trùng xông lên não trở thành kẻ ngốc.
“Sách cổ bảo vật” trên người Lâm Sáng đột nhiên tỏa ra ánh sáng lặng lẽ. Vốn dĩ lúc nãy còn đang đối đầu kịch liệt với vận đào hoa thì đột nhiên trở nên yên lặng, hơn nữa còn ngoan ngoãn giống như một con cừu nhỏ bị người ta thuần phục. Lâm Sáng xông vào bên trong “Sách cổ bảo vật”, há mồm trợn mắt đứng nhìn không hiểu chuyện gì đang xảy ra?
Bầu không khí trong phòng vốn dĩ bị vận đào hoa giăng chằn chịt như mạng nhện nhưng lúc này chỉ còn sót lại vài sợi không lành lặn. Lâm Sáng đứng một bên lặng lẽ quan sát “Sách cổ bí tịch” trong đầu, trên trang bìa đen ngòm xuất hiện một chữ “Thúc” còn đen hơn cả mực, nét chữ trông vô cùng sắc bén, phần cạnh của thể chữ giống như muốn bay lên khỏi trang bìa.