• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

CHƯƠNG 4: BẢO VẬT BÍ ẨN

Trong đại điện đạo quan, ánh nến leo lắt, ngọn đèn chập chờn lúc mờ lúc tỏ, giống như tuổi thọ của Lý Thiên Nguyên đang đứng trước bức tượng tổ sư, ông già đi bằng tốc độ nhanh chóng đến mức mắt thường cũng có thể thấy rõ.

Cơ thể vốn đang cường tráng dần trở nên lọm khọm, khuôn mặt hồng hào cũng bắt đầu có những đốm đồi mồi, hai mắt cũng trở nên đục ngầu, chỉ thỉnh thoảng lóe lên ánh sáng, điều đó chứng tỏ tinh thần của ông vẫn minh mẫn như trước.

“Sư phụ…” Lâm Sáng quỳ sụm xuống đất, đã khóc không thành tiếng, đầu dập xuống nền đất, nước mắt nhạt nhòa, ướt cả một vùng.

“Đồ ngốc, đừng như vậy. Đời người xưa nay hiếm thấy, ta đây cũng đã hơn trăm tuổi, đến tuổi này cũng đã đủ rồi.” Lý Thiên Nguyên xoa đầu Lâm Sáng, khẽ cười nói.

“Ngẩng đầu lên, nhìn đi, đây chính là bảo vật phái Thiên Tướng chúng ta.” Lý Thiên Nguyên chống đỡ cơ thể đi tới trước tượng thần tổ sư, sau khi dập đầu ba cái, ông mới gỡ quyển sách cổ mà tượng thần tổ sư nắm trong tay.

Quyển sách này không có bất kỳ khác biệt nào với cuốn sách cổ ở trong tay những nhà sưu tầm, năm tháng trôi qua để lại phía trên nhiều dấu ấn, trông vô cùng cũ kỹ. Nhưng mà nếu nhìn kỹ thì có thể nhận ra, quyển sách này không phải bằng giấy mà là bằng một thứ vật liệu kim loại tương tự như giấy, không phải vàng cũng không phải đá, mặc dù cũ kỹ nhưng vẫn tràn ngập hơi thở cổ xưa.

“Hai người các con tự cắn tay mình, nhỏ một giọt máu vào trong sách cổ này đi.” Lý Thiên Nguyên trầm giọng nói: “Tài Dịch, con là sư huynh, con trước.”

Trương Tài Dịch giơ tay lên, giọt máu trên đầu ngón tay run run rơi lên bìa cuốn sách cổ lâu đời, một lúc sau không có bất kỳ khác biệt nào, khí tức trong nhà vẫn như lúc trước.

Vẻ mặt Lý Thiên Nguyên hơi suy sụp, trong nháy mắt ông có vẻ già đi mấy phần.

“Lâm Sáng đến lượt con!”

Lâm Sáng không chút do dự nào, anh cắn ngón tay, nhỏ một giọt máu đỏ thẫm lên sách cổ.

Vốn cuốn sách cổ lờ mờ không ánh sáng, sau khi bị máu của Lâm Sáng rơi vào, vô số văn tự cổ điển xuất hiện ở trên bìa, giống như thể nó cũng có sinh mệnh, từng chữ cái di chuyển khắp trên quyển sách.

Đột nhiên, ánh sáng trong phòng trở nên chói lòa, chữ viết trên sách nhanh chóng xoay tròn tụ lại với nhau, ngưng tụ thành dáng vẻ cuốn Hà Đồ Lạc Thư Thượng Cổ, nó bay lên trời cùng với cuốn sách cổ, đóng trên trán Lâm Sáng một con dấu, mà chỉ trong nháy mắt đó, cuốn sách cổ biến mất không còn tăm tích.

Bên ngoài phòng tiếng sấm càng lúc càng dồn dập, ánh chớp xé rách cả màn trời tối đen, ánh điện như rắn như rồng hội tụ lại trên nóc nhà đạo quan, dường như chỉ trong nháy mắt nó sẽ đánh xuống. Nhưng mà ngay khi ánh sáng mang hình dáng của Hà đồ lạc thư chạm vào trán của Lâm Sáng, tiếng sấm ngoài điện lại dần dần trốn xa, thậm chí cả bầu trời vốn đang mù mịt cũng bắt đầu hiện ra ánh sáng, có vẻ như trời quang mây tạnh.

“Tốt, tốt, tốt lắm!” Lý Thiên Nguyên nói liên tục ba chữ “tốt”, sau đó ông nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Lâm Sáng và Trương Tài Dịch trước mặt, ngửa đầu lên trời cười to.

“Không ngờ cả đời Lý Thiên Nguyên ta lại nhận được một đồ đệ tuyệt vời như vậy, thời gian bảo vật nhận chủ còn dẫn tới dị biến đất trời, không hề thua kém tổ sư. Phái Thiên Tướng có người nối nghiệp, Lý Thiên Nguyên ta cũng có mặt mũi xuống đất gặp liệt tổ liệt tông.”

“Lâm Sáng, từ nay về sau con chính là tông sư đời kế tiếp của Thiên Tướng nhất mạch.” Lý Thiên Nguyên nhìn Lâm Sáng, dịu giọng nói, trong ánh mắt tràn đầy ấm áp như người cha già nhìn thấy con mình có thành tựu. Nuôi dưỡng từ nhỏ đến bây giờ, vừa là thầy cũng vừa là ba.

“Tài Dịch, con ra ngoài trước đi, ta có lời muốn nói với sư đệ của con.” Lý Thiên Nguyên liếc nhìn Trương Tài Dịch đang khóc không thành tiếng dưới đất, sau khi vỗ lên vai ông thì khẽ nói.

Chờ đến khi Trương Tài Dịch ra khỏi đại điện, sắc mặt Lý Thiên Nguyên mới hiền hòa nhìn Lâm Sáng dưới đất, nhẹ giọng nói: “Đồ ngốc, có gì thì mau hỏi ta đi, đại nạn của ông đây sắp đến rồi.”

“Sư phụ, nhất định người sẽ sống lâu trăm tuổi, tục ngữ nói tai họa để ngàn năm, sư phụ làm không ít chuyện xấu, lão Lý đầu thôn cũng là người bảo con đi trộm, còn cả chuyện trèo tường xem quả phụ tắm cũng là người bảo con làm, tâm địa người xấu như vậy, nhất định không thể cứ đi như vậy được.” Lâm Sáng nghẹn ngào, nước mắt nhạt nhòa nhìn Lý Thiên Nguyên trước mặt.

Lý Thiên Nguyên đá bay Lâm Sáng ra ngoài, chỉ vào anh mắng to: “Thằng thúi, ông đây đã 103 tuổi rồi, mày còn nguyền rủa ông sống lâu trăm tuổi.

Hơn nữa sống chết có số, chúng ta đều là người kế thừa của tướng thuật, còn không hiểu đạo lý của tạo hóa hay sao. Nửa ngày này cũng là do ta dùng cây đèn thất tinh Chư Cát bán yêu để nghịch thiên cải mệnh mới có được. Nếu còn nói nữa, sư phụ cũng sắp chết rồi, mày dừng có giội nước bẩn lên bộ xương già này, nếu không phải nghĩ mày chỉ vì muốn ông sống thêm mấy ngày mới nói như vậy, ta đã sớm lấy gậy đánh chết mày rồi.”

Lý Thiên Nguyên yêu thương kéo Lâm Sáng từ dưới đất lên, xoa mái tóc dài trên đầu hắn, nhíu mày nói: “Lúc còn khỏe mạnh thì để mấy cái đuôi ngựa như thế này làm gì, hôm nào đó nhớ cắt đi.”

“Có gì thì hỏi nhanh, không thì ông trời bắt ta đấy.” Lý Thiên Nguyên run run, ngồi xuống bên cạnh tượng tổ sư, khẽ cười nói.

Lâm Sáng lau nước mắt, nhìn Lý Thiên Nguyên rồi run giọng hỏi: “Sư phụ, nhỡ mấy sư thúc đến thật thì Bảo vật này phải dùng như thế nào? Với cả phái Thiên Tướng của chúng ta sau này làm sao đây, vẫn ở trong Mao Sơn hay thế ngoại tu hành, đồ đệ không muốn làm đạo sĩ cả đời như người, dù có làm ít nhất cũng phải là hỏa cư đạo nhân mới được.”

“Phái Thiên Tướng không nhiều quy củ như vậy, giờ con đã là Tông chủ kế tiếp, Phái Thiên Tướng bây giờ do con quyết, con không cần lo lắng giữ trinh cả đời, dù có cưới hơn trăm bà vợ, sinh một đống đồ tử đồ tôn thì cũng không ai kéo tóc con đâu, ông đây ở dưới cửu tuyền cũng vui mừng. Còn sư thúc con Trần Kỳ Lam, ta từng xem cho ông ta, trời sinh là mệnh bạc, không đáng để sợ.”

“Bảo vật này trời sinh thần quái, cách dùng tùy theo từng người, cho nên rất vi diệu, chỉ cần con từ từ lĩnh ngộ là được.” Lý Thiên Nguyên thở một hơi, ánh mắt ông nhìn Lâm Sáng trước mặt đầy phức tạp, khẽ nói: “Con sinh ra đã mang mệnh số thiết khẩu trực đoạn, nhất định phải dùng cho cẩn thận, không thể dính vào tà đạo.”

“Thiết khẩu trực đoạn?” Lâm Sáng ngạc nhiên, hoảng hốt hỏi lại Lý Thiên Nguyên.

“Lẽ nào con không phát hiện, có lúc chỉ cần là lời con nói, nếu như không quá hà khắc thì nhất định sẽ thực hiện được sao?” Lý Thiên Nguyên cười mắng: “Thằng nhóc này có phúc mà không biết hưởng, bao nhiêu người tướng thuật tha thiết mong ước có bản lĩnh đó lại bị con có được, còn con thì hoàn toàn không hay.”

Lâm Sáng suy nghĩ một lúc, quả đúng là thế thật, dạo trước anh lăn lộn bên ngoài, có khi lạc đường ở ngoại thành chỉ muốn gặp được cảnh sát, thì không ngờ phía xa đã thấy đèn hiệu cảnh sát tuần tra.

“Điểm đặc biệt này của con là vào năm con bốn tuổi, khi ấy ta nấu canh con gà ăn trộm không cho con cái đùi, con nguyền rủa ta rơi vào hố xí, đêm đó ta rơi vào thật nên mới phát hiện ra, bao nhiêu năm qua ta không nói là vì sợ con sử dụng năng lực này làm chuyện xấu!”

“Lâm Sáng, con trời sinh thông minh, nhưng tính tình lại phóng dãng, dù vậy con vẫn phải nhớ lời sư phụ, chúng ta là nhất mạch truyền thừa tướng thuật, nói trắng ra là tiết lộ thiên cơ, nhưng tuyệt đối không thể tiết lộ quá nhiều, nếu không sẽ bị thiên địa phản phệ.”

“Thiên địa phản phệ?” Lâm Sáng ngạc nhiên, hốt hoảng nói.

“Bị nhân quả quấn lấy, thiên tàn địa khuyết là chuyện nhỏ, nhỡ thiên cơ không chỉ liên lụy đến mình con mà còn cả những người thân thiết nhất.”

Lý Thiên Nguyên không cười nữa, ông nhìn Lâm Sáng rồi nghiêm nghị nói tiếp: “Chúng ta xem phong thủy tướng người, sẽ phạm vào ngũ tệ tam khuyết, mệnh cách của con ta không thể thấy rõ, có lẽ trong đó có cách để phá giải, nếu có cơ duyên, con có thể giúp thiên hạ giải bớt muộn phiền, nhưng nhất thiết không được ảnh hưởng đến tính mạng của mình.”

Lý Thiên Nguyên càng nói càng chậm, ông nhìn Lâm Sáng từ khi còn là một đứa bé khóc oe oe cho đến giờ lớn khôn là vậy, tình cảm đó đã vượt qua tình cảm thầy trò, ông thực sự xem Lâm Sáng như con cháu của mình. Tuổi thọ không nhiều, đại nạn sắp tới, điều ông không buông được nhất cũng chính là Lâm Sáng.

Lúc này, Lâm Sáng cũng nghẹn ngào, nhìn Lý Thiên Nguyên với hơi thở yếu dần, hắn đỡ lấy người ông, nức nở nói: “Sư phụ…”

“Đáng tiếc, tiếc là đời này ta không thể nhìn con cưới vợ sinh con.” Lý Thiên Nguyên ngửa mặt lên trời cười ha ha, dường như tinh thần trở nên khá tốt, nhưng Lâm Sáng thấy rõ, đó chỉ là hồi quang phản chiếu mà thôi: “Đại Đạo Doanh Khuyết, chúng ta chỉ có thể phỏng đoán một hai, có thể có kiệt xuất như vậy, đời ta đã không tiếc nữa rồi!”

Ngoài cửa sổ gió thổi vì vù, mây đen lại phủ khắp trời thêm lần nữa, khí trời trở nên xơ xác hơn mấy phần, tiếng sấm liên tục nặng nề vang lên giữa đám mây, dường như đang yên lặng khóc tang vì người kia đã mất.

“Ông già cứ buông tay như vậy sao, bảo vật phái Thiên Tướng đâu, mau lấy ra cho ta!”

Lâm Sáng còn chưa kịp khô nước mắt đã nghe thấy giọng nói ầm ĩ như vịt đực của một người đàn ông trung niên bên ngoài phòng, anh cẩn thận đặt thi thể của Lý Thiên Nguyên sang bên, Lâm Sáng lau nước mắt rồi bỗng nhiên xoay người đi ra ngoài.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK