Tôi đập liên hồi vào vai hắn rồi nhảy bụp xuống, quay mặt vội đi chỗ khác, hai má cũng vì thế mà đỏ lên
"Cút! Đồ...Đê tiện...hứ. Nên nhớ đây là ở trường đó" Tôi cố kiểm soát chặt lời để không phải xấu hổ.
Hắn ngạc nhiên nhìn tôi rồi cười nhẹ, lúc đó tôi cau có liếc sang hắn thì đột ngột dừng lại. Hai mắt tôi lờ đi, không thể tin được nó lại là sự thật. Nụ cười của hắn lần này rất khác biệt từ trước đến giờ. Tôi cảm thấy nụ cười hắn có một chút gì đó ấm áp như đoá hoa mặt trời ngập tràn trong bể nắng vậy. Đây có lẽ là lần đầu tiên tôi thấy hắn cười mà không phải là sự nhạo báng hay lạnh lẽo như bông hoa tuyết.
Chính sự khác biệt đó khiến tôi đứng đờ ra từ như kẻ mất hồn.
Dù ngoài trời vẫn chưa có một tia nắng sớm hắt xuống nhưng dường như khuôn mặt hắn lại toả một ánh hào quang rực rỡ bao trùm cả khu vực. Không gian cùng với gió bấc như muốn tan chảy.
Từng hơi ấm thổi sượt qua mái tóc dài đen nhánh của tôi, nó giống một dòng suối mùa xuân chạy dọc khiến lọn tóc bay bổng, óng ánh.
Cả người đăm chiêu nhìn hắn, đôi chân nặng nặng trịch như có hàng trăm phiến đá đè lên không thể nhúc nhích, mà cứ thế đứng chôn tại chỗ.
Lòng tôi có nhiều nỗi vấn không thể giải đáp, thật là một khác thường, trời hôm mặt trời mọc đằng tây chắc.
Nói gì thì nói, tôi thực sự không thể dứt ra nổi. Liệu đây có phải là giấc mơ?
"Sao thế?"
Tôi giật thót tim, cả người như trái hơi căn tròn nổ bụp phát, sực tỉnh khỏi cơn ảo diệu.
"Không có gì..." Nói đến đây tôi ngập ngừng rồi nhớ lại câu nói của hắn "Dù gì thì đừng có mà quá đáng, anh không thể bắt tôi nghỉ là nghỉ được"
Nói đoạn tội chạy bụp nhanh đi đến nỗi trên mắt đất vẫn còn hơi bụi bặm lên.
Hắn từ nhìn theo, cụp mắt nhìn khoảng không vô định. Trong lòng hắn rất phức tạm được thể hiện rõ dưới đôi mắt đen láy đó.
"Ái chà, cục băng nghìn năm giờ đây tan chảy rồi cơ à" Người kia đi đến, cất giọng cao vút như tiếng sáo.
Bóng dáng cao dong dỏng kia bước lên phía trước bước, chiếc quạt lá cọ phe phẩy trong tay người kia khiến mái tóc bóng đen kia đung đưa như nhịp đàn.
Hắn chỉ chỉ hừ lạnh rồi quay gót chân rời đi.
"Đấy! Mới nói xong" Bóng đen kia thở dài, như thể đã chán ngấy "Từ đầu cậu chịu nghe tôi tư vấn thì sẽ dễ dàng trong trò chơi này hơn rồi-"
"Đây không phải chuyện đùa!" Hắn đột dừng lại, mặt mũi khó chịu, đôi lông mày kiếm nhíu chặt xuống dưới như một lưỡi dao sắc bén có thể đâm xuyên tim của người mà hắn không vừa ý liền.
Bóng dáng cao ráo hơi có bất tĩnh nhưng rất nhanh thôi cậu ta bật cười khúc khích
Cánh quạt trong tay người đứng bên cạnh hắn gấp lại. Khuôn mặt không rõ tâm tư quay nhìn hắn.
"Haha xem ra cậu biết yêu rồi...con người khi yêu thật khác lạ. Nhưng..." Nói đoạn giọng của người đó ảm xuống "Để cô gái ấy chấp nhận cậu lại là một vấn đề nên nhớ hắn ta còn ở với người đó thì cậu sẽ chả có cửa đâu"
Hắn hừ lạnh một tiếng, nhìn người đó rồi nheo mắt.
Đột nhiên một thứ gì đó một con mèo với bộ lông đen nhánh, tối huyền như mang cả một bầu trời đêm tĩnh lặng đột ngột nhảy bụp xuống chỗ tôi.
Xột xoạt!
Nó va vào bụi lá rậm rạp chỗ tôi đang ngồi lấp, rồi theo bản năng cào mạnh vào mặt tôi.
Ối! Tôi bất giác xua xua tay để phòng bị nhưng vội đứng im lại
"Ai đấy!" Người trò chuyện cùng hắn quay phắt người về phía có tiếng động đó. Hai hàng lông mày cũng vì đấy nhăn lại.
Bóng mây đen u ám di chuyển chậm rãi như cụ bà chập chững. Nền trời đã không xanh giờ còn đen kịt hơn. Tôi không thể nhìn rõ khuôn mặt của anh ta, chỉ có thể biết rằng đó là một người đàn ông đĩnh đạc hơn với độ tuổi chúng tôi.
Nhưng bây là giờ là giờ nào rồi còn nghĩ đến cái chuyện tìm danh tính người đó nữa cơ chứ! Sắp bị bắt rồi!
Bình tĩnh! Bình tĩnh
Chỉ cần bình tĩnh nghĩa là chúng ta đã thắng rồi.
Tôi thở nhè nhẹ, cố nhịn đau, cúi gầm nhẹ xuống ra hiệu cho con mèo đó im lặng.
Meo!
Ấy vậy mà nó có hiểu tiếng người đâu cơ chứ.
Cả bầu không khí lạnh tanh chỉ nghe thấy tiếng vù rít của gió. Cả người tôi đóng đá hoàn toàn, khoé miệng giật giật.
Khoan đã nào, mèo ư? À há
Tôi đẩy nhẹ con mèo từ từ hé qua bụi rậm của cái cây nhỏ chỉ bằng một đứa bé.
"Là một con mèo" Nam nhân kia thốt lên nhưng rồi anh ta nhận thấy có gì đó không đúng. Từ từ chậm rãi đi đến gần phía con mèo đó.
Tôi biết ngay mà, làm gì có cái chuyện mèo đang đứng lù lù trước người đã thế còn hiện với vẻ ngơ ngác.
Một là tôi giả vờ đi ngang qua đây, và điều chắc chắn có thể nhìn mặt người kia xem rốt cuộc họ đang nói về cái gì nhưng Tống Vương Nhật sẽ biết chuyện coi như bại lộ rồi còn chi.
Còn hai thì...tôi không giám nghĩ.
"Ây này cậu đi đâu đấy Vương Vương" Hắn rời đi, cậu ta hốt hoảng vội đuổi theo, bám như cái đuôi.
Vương Vương? Hơ hơ biệt danh nghe hơi sến sẩm thật.
Phù!
Cũng may trong phút long trời lở đất tôi được cứu trong ngang tấc.
Nhìn qua khe lá hở li ti của tán cây, tôi đăm chiêu vắt hết công sức suy nghĩ.
Người đàn ông kia quên biết hắn? Tôi cũng không thể cá chắc được rằng hắn cô độc cả.
Bỗng chợt, một dòng suy nghĩ chảy dọc trong tâm trí tôi. Liệu tôi quá thờ hơ không nhỉ? Đương nhiên là không rồi!
Suy ngẫm của tôi được mấy giây thì bị hất sang một bên. Đối với tôi việc này cứ như lo bò trắng răng vậy.
''Con người khi yêu thật khác"
"Đây không phải là chuyện đùa"
Ý của những lời nói đó là sao. Yêu...chàng trai kia nói tôi...chắc chắn là không! Tôi lắc đầu lia lịa khi dòng đối thoại vừa nãy gợn lên. Yêu là cái gì cơ chứ! Vương Nhật chỉ đang hứng thú mà thôi. Đàn ông là vậy! Thứ mình không có thì lúc nào cũng tuyệt nhất nhưng có rồi thì không biết trân trọng.
Tôi lắc đầu thở dài nhưng dường như cách thay đổi suy nghĩ của tôi có chút lệch lạc đi nhiều.
May mà lúc đấy, mình nảy ra ý nghĩ quan sát hắn không thì chớ có thể biết được một chút manh mối.
Hắn...haizz vẫn còn rất nhiều khúc mắc nữa mà chưa có lời giải.
Việc hắn gay gắt khi Tôn Trương Xuyễn chạm vào tay tôi rút cộc là gì?
Sao hắn lại có sự ganh ghét với cái tên Dương Hàn Cơ đó?
Sao hắn lại đốt cháy mấy cái tấm ảnh với nhật kí của tôi! Vả lại còn phản ứng khi bà tôi nhắc đến anh Nam cơ chứ?
"Này cô kia!" Một giọng nói đanh thép từ phía sau phát ra
Sống lưng tôi ướt đẫm mồ hồi. Chết thật! Tiêu rồi, tránh vỏ dưa gặp vỏ dừa. Toang thật...