Tôi chìa hai tay ra, bà nhìn vào trong lòng bàn tay đang chứa nhiều hạt sen mới hái được, khẽ phì cười.
"Ầy cháu bà hái nhiều ghê"
"Tất nhiên mà bà ăn không"
"Có chứ"
Tôi nhìn người đã chăm mình từ lớn đến bây giờ, tóc bà đã bạc phơ thể hiện rõ dấu hiệu của tuổi tác, trí nhớ vẫn còn tốt lắm nhưng vấn đề tôi lo chính là sức khỏe bà ngày càng yếu dần. Tôi sợ lắm! Cha mẹ tôi là những người tài giỏi luôn đi công tác xa nhà, họ rất giàu nhưng công việc lại bận rộn nên họ đã gửi tôi về nhà bà ngoại từ lúc mới chào đời. Không nhận giọt sữa ấm từ mẹ tôi luôn bị bạn bè trêu trọc nó cứ nói rằng "đồ không có gia đình" nhưng thật tế là có mà có mà! Chẳng qua là họ chưa bao giờ đến thăm tôi thôi. Đã có nhiều lần tôi gọi nhưng họ chưa bao giờ nhận máy cả, một lần cũng không. Chỉ nhắn duy nhất một tin rồi off tôi không hiểu chuyện gì sảy ra nữa. Đã 15 năm trôi qua giờ tôi đã lớn thành cô thiếu niên trẻ trung nhưng chưa bao giờ! Chưa bao giờ được nghe giọng của cha mẹ vốn chi là gặp mặt.
Tôi đã cố tìm lục lọi để xem một tấm hình nhưng nó là công cốc! Cứ như họ hoàn toàn biến mất vậy. Không một tấm ảnh Nói ra mọi người sẽ không tin nhưng đó là hoàn toàn sự thật! bận đến thế ư? Tôi tự hỏi mình sẽ sống như này đến hết đời à? Mà thôi không sao ở vùng quê yên tĩnh, thanh bình như thế này cũng tốt.
Kẹt kẹt, một chiếc ô tô trắng từ ngoài ngõ đi vào. Những đứa trẻ hiếu kì thấy nó mà hớn hở chạy theo. Đứa chỉ đứa trỏ bàn tán không ngớt, đó là lần đầu tiên bọn chúng thấy chiếc xe nào mà đẹp to như vậy cả, rất ít khi có xe cộ đi qua
Tôi ở trong nhà nghe bọn nó hò reo mà cũng khẽ liếc qua cửa sổ nhìn về phía đó. Tôi không có suy nghĩ sâu xa gì nhưng không ngờ chiếc xe đó phóng thẳng vào cổng nhà bà tôi.
Họ mở cửa xe ra, một người đàn ông trung niên ăn mặc sang trọng bước xuống đi bên cạnh là người phụ nữ tôn lên dáng vẻ cao quý, khí chất.
Tôi nhìn họ mà ngớ người, bà nhìn về phía chiếc xe đó rồi nhìn về hai người kia liền cất giọng:
''Hai con về rồi đó à?''
''Vâng mẹ''
Mẹ! Tôi ngớ người lẽ nào người mà tôi hàng đêm trông mong, tò mò đã về đón tôi thật ư? Tôi nửa ngờ nửa vực, bà tôi quay sang hiền từ nói:
"Đây là mạ ba con đó, con ra chào đi"
Chỉ nghe đến đây tôi vội vàng chạy thẳng tới nhào đến họ mà khóc thút thít như một đứa trẻ bị ba mẹ bỏ rơi. Thật sự tôi...không nghĩ đến ngày này...nó diễn ra quá nhanh hãy công nhận đi. Cảm xúc rất hỗn độn không biết vui hay buồn nữa. Đã lâu...khiến tôi không còn khi vọng mà giờ đây...
"Cha mạ ở mô rứa, có bít con nhớ lắm nỏ''
Hai người có chút sững vì không hiểu đứa con gái đang nói gì thì bà chen ngang:
"Hoài nói tiếng miền Bắc đi, ba mẹ con không hiểu"
"Dạ! "
Bà đi lại chiếc ghế rồi ngồi xuống rót trà ra cốc rồi từ tốn nói:
"Các con định đưa con bé về à"
Hai người gật đầu có chút áy này nhìn tôi. Bà khẽ liếc qua tôi rồi nhăn mặt
"Các con có biết bản thân mình vô tâm không! đến cả việc... thôi bỏ đi''
Bà nhìn đứa cháu mình nuôi lớn bao nhiêu năm mà luyến tiếc.Thật sự họ quá thờ ơ, cái tên Hoài chính là biệt danh bà đặt cho tôi. Còn họ thì sao? 15 năm qua tôi đã phải nhẫn nhịn những chi. Hai người kia không biết với một đứa được gọi là "bỏ rơi".
"Nếu con muốn đón con bé thì mẹ không có ý gì! nhưng...nếu muốn nó phục vụ cho mục đích hôn nhận chính trị thì đừng trách mẹ"
Bà dõng dạc nói bằng giọng kiên quyết chắc nịch, hai người họ như bị trúng tim đen mà giật nảy mình. Tôi ngồi bên mà im lặng tôi biết rõ bà đang nói gì chứ, làm sao họ lại tự dưng tìm đến đứa con mà mình lạnh nhạt bao nhiêu năm nay chỉ một đích là "nhớ" được.Tôi đâu có phải là một đứa ngốc đâu! Do hưởng từ gen ba mẹ nên tôi hơn bao đứa trong làng biết rõ mọi việc hơn ai hết
Bà vẫn nhìn họ, mẹ tôi gập ngừng lên tiếng:
''Thưa...thưa mẹ chuyện...chuyện này..''
''Ta đã nói rồi! đứa cháu của ta không cho phép làm việc đấ "
Thấy ba mẹ bối rối tôi suy nghĩ một hồi thấy mình không nên im lặng mãi được.Sau một hồi đấu tranh cuối cùng trái tim thắng lý trí, tôi vẫn muốn nhận được tình thường mà trước giờ bản thân chưa có. Lửa gần rơm lâu ngày cũng bén dù gì họ cũng là cha má của tôi cơ mà.
''Bà ơi, cháu...cháu muốn về với họ''
''Cháu muốn ư''
''Vâng ạ! con rất muốn gặp cha mẹ từ lâu rồi...''
Bà thở dài rồi cũng tôn trọng ý kiến của tôi biết rằng sẽ không thể thay đổi suy nghĩ được
'' Ừm nhưng hãy hứa với bà nhé! hãy gọi điện thường xuyên cho bà ''
Bố tôi nói với giọng hớn hở:
''Con cảm ơn mẹ ạ!''
''Cả mày nữa, nếu mày giám làm gì quá đáng thì đừng trách tao''
''Vâng ạ''
***
Sau một hồi nói chuyện thì cả ba người lắm tay nhau đi ra cổng, tôi luyến tiếc tạm biệt bà. Hai hàng nước mắt khẽ rơi xuống, tôi thật sự quá bất ngờ không kịp tạm biệt mọi người nhưng tôi lại muốn cảm nhận được hạnh phúc đó.Nói phải làm sao để mọi người thấu hiểu cảm xúc bây giờ đây nhỉ?