Chuông cuối cùng cũng là cái mà tôi đang mong đợi. Tức nhiên đó là sinh nhật của tôi rồi sẽ không có ai nói rằng tôi nhỏ tuổi hơn mà không biết điều nữa. Tôi phi vèo vèo xuống cổng trường.
" chị xuống rồi đi thôi "
Hắn đứng trước mặt tôi, thân hình cao lớn che khuất đằng trước mặt. Nụ cười dần dần tắt thay vào đó là cay cú, gì chứ chỉ cần hắn biến mất một ngày tôi cũng vui rồi. Hậm hực tôi hùng hổ bước chân như bố đời rầm rầm xuống mặt bê tông.
Tôi đi nhanh hơn hắn mấy đoạn lận, hắn cười nãy giờ thấy tôi đi đến đó rồi cũng chạy theo. Bỗng một con xe tải lao nhanh với tốc độ bàn thờ về hướng chỗ hắn. Tôi ngoảnh dầu lại thì hốt hoảng. Trong tình thế ngàn cân treo sợi tóc này thì bản thân mình cần nhất đó là sự bình tĩnh thay vì hét toáng lên thì tôi chạy nhanh ra đỡ cho hắn. Đúng lúc đó xe chạy tới.
Người và xe chạm nhau rất mạnh khiến người tôi văng ra xa mấy mét. Nhật chưa kịp hiểu chuyện gì thì đã thấy tôi nằm trong vũng máu bê bết. Hắn vội chạy lại chỗ tôi móc cái điện thoại trong túi áo ra gọi cho 115. Ánh mắt hắn đỏ ngầu như sắp khóc nhìn người con gái hơi thở yếu ớt trước mặt.
Mới đây thôi mới đây còn đánh nhau được mà bây giờ đã như thế này...
Hắn bấy giờ không nghĩ được gì nhiều vội cõng tôi tôi lên chạy đến bệnh viện. Đầu óc tôi lúc này mơ màng sắp không còn giữ được trạng thái tỉnh nữa.
" Hoài! đừng ngủ lúc này "
Hắn đang gọi biệt danh tôi ư nhưng kể cả vậy tôi cũng không suy nghĩ được nhiều nữa. Hai mặt lặng chĩu dần chìm vào bóng tối sâu thẳm tựa như không có nối ra.
Người đàn ông lái xe đó không dời đi mà còn ung dung ngồi cảnh tượng trước mắt, anh ta nâng điếu thuốc nên châm ngọn lửa. Sao lòng anh vỡn không vui nhỉ? hắn hận người con gái này như vậy mà.Cậu chưa nghĩ đến việc ngoài dự tính này nhưng không cảm xúc vì sớm muộn gì tất cả đều chấm hết! Vậy tai sao...tim anh lại quặng thắt đau nhói từng cơn như vậy1
***
Rầm rầm! người đi ra người đi vào. Họ đều mang một tâm trạng mệt mỏi, đã nhiều tiếng trôi qua rồi thế sao người vỡn không tỉnh cứ mãi ngủ sâu giấc ngàn thu như vậy để những con người sốt ruột lo lắng đến sưng cả mắt.
'' haiz không biết con bé sao rồi ". Ông Long lên tiếng
Mọi người đều suy sụp, ba hắn đi đi lại lại. Còn mấy người kia thì tâm trạng tồi tệ tới nỗi không còn nghĩ nhiều nữa.
Họ vỡn không biết rằng có một người còn phức tạp hơn rất nhiều hắn rất sợ nếu như tôi biến mất thì sao đời hắn sẽ không còn ý nghĩa gì nữa. Lương tâm và con tim sẽ lành được ư? Hắn rất sợ một người đã phải dùng tính mạng mình mà lo cho hắn giờ không biết ra sao.
Nhật nhìn vào cánh cửa sắt lạnh lẽo mà trong vô vọng, đèn đỏ vỡn nhấp nháy dường như nó biết trêu ngươi vậy. Hắn gãi đầu lòng như ngồi trên đống lửa.
Lặng lẽ từng dây phút trong vô vọng trôi, đèn xanh cuối cùng cũng dần hiện lên khiến bao con tim đập mạnh. Bắc sĩ mặc áo trắng mang nét u buồn bước ra. Thấy vậy mọi người bu quanh hỏi
" bác sĩ con tôi sao rồi "
" nếu nó có mệnh hệ gì tôi phải biết sống sao "
" mau nói đi tôi không có thời gian đâu "
Bác sĩ khuyên ngăn rồi cũng lên tiếng nó như một cái sét đánh ngang tai vậy:
" tôi thành thật xin lỗi..ca phỗ thuật đã..."