Chậc! Tôi lại chả biết lên nói gì lúc này. Lạnh nhạt – tôi giành tặng cho hắn đấy...
“Hà Trang…”
Ồ~ cuối cùng cũng chịu mở miệng rồi sao. Ngay bây giờ và chính lúc này tôi muốn chấm dứt hoàn toàn, không muốn có bất cứ quan hệ gì với hắn ta nữa.Mệt mỏi lắm rồi!
“Đừng gọi thẳng tên tôi! Tôi quyết định rồi! Tôi sẽ rời đi, đã quá đủ…”
“…” – hắn lặng thinh không nói gì khiến lệ khí ngày càng u ám dần. Khẽ “ực” ngụm nước bọt tôi ngóng chờ câu chả lời từ hắn. Quả nhiên tưởng thất vọng ai ngờ tuyệt vọng luôn!
Vương Nhật ngước đầu lên, nở một nụ cười mị tà. Hắn chạm vào má tôi. Lạnh...! Bàn tay đó không còn ấm áp nữa mà thay vào lạnh giá chính như khuôn mặt của hắn ngay lúc này vậy. Đừng hiểu nhầm lời nói tôi! Trong những ngày bên cạnh hắn tôi chưa giờ thấy tính cách quái dị đó cả. Cứ cho tôi vô tâm đi nhưng biểu hiện đó quá rõ dàng rồi, đến cả người bình thường cũng sẽ dễ nhận ra.
"Muốn đi? tưởng dễ dàng lắm sao" - Cười lạnh
"Anh đừng có cậy là trai tráng mà thích làm gì thì làm!"
Vương Nhật vẫn cười như thể chả có gì có thể khiến hắn e ngại cả. Hắn đẩy nhẹ trán tôi mặc dù lời nói lại trái ngược với hành động nhẹ nhàng đó - mặn chát làm sao
"Phải đó, thì sao nào ~"
"Anh đừng có thói nhởn nhơ được không!"
"...Hah, được thôi không đùa nữa"- gương mặt hắn trở về vẻ nghiêm túc thường ngày nhanh tới nỗi như lật trang sách. Cuối cùng tôi cũng có thể nói chuyện đàng hoàng với hắn. Quyết định rồi, tôi sẽ rời khỏi đây coi như chưa từng quen hắn, đã quá đủ!
"Xong rồi nhỉ, giờ đến tôi nói nhé. Tôi sẽ rời đi không muốn liên quan với anh nữa-"
"Hừ..."
Sao vậy, tự nhiên hắn nổi rõ thái độ đấy là sao. Chưa để tôi phản ứng kịp theo hắn thì Vương Nhật đã nói trước:
"Vốn từ đầu em đã muốn rời khỏi đến như vậy à"
"Ý gì...?"- Tôi nghi hoặc hỏi
"Đến cả em cũng không hiểu mình sao. Biểu hiện quá nét rồi, nhìn đi đây chỉ là một cái cớ để bản thân em có thể đi khỏi một cách dễ dàng chứ không bị rằng buộc thứ gì hết"
Tôi giật sững người, sao hắn có thể biết điều này. Nhưng... nhìn vào đôi mắt sẫm màu đó tôi có thể nhìn ra được một mảng buồn đang ẩn chứa trong. Cái quái gì đây, đôi môi bị tôi cắn nãy giờ bị bật máu. Tuy nhiên điều đó lại chả thấm vào đâu với cái tâm trạng rắc rối này. Đầu tôi đau lắm rồi! Nên làm gì đây, tôi không thể bỏ qua việc ngày hôm nay mà cũng không thể bỏ qua cơ hội ngàn năm đó.
Hà Trang ơi mày không thể nản lòng được bao nhiêu công sức đổ sông đổ biển hết!
"Đúng đó...Anh biết rồi nhỉ. Đến cả bà tôi anh cũng đe dọa thì tôi ở lại với anh sẽ không tưởng được điều gì nữa"
Hắn im lặng, không là vì hắn tôn trọng tôi mà là lời nói của tôi như gió thoảng bên tai vậy.
Định quay người đi thì Vương Nhật cầm tay tôi lại. Gì đây! cứ tưởng hắn sẽ xin lỗi cho qua chuyện nhưng không! hắn nói:
"Đi? Dễ lắm nhỉ nên nhớ nơi đây là chính tôi cầm bản thiết kế đó"
"..."
Ầu quên mất! hắn nói tôi mới để ý nhưng nghĩ tôi là ai sau vụ việc thiếu tính toán kia tôi phải rút kinh nghiệm chứ. Chuẩn bị sẵn sàng từ trước rồi. Tôi mỉm cười nâng cằm hắn lên tuyên bố:
"Mọi chuyện sẽ kết thúc rồi"
"Hửm định nhảy cửa sổ à hay là sự dụng những chiêu tự tìm tòi được"
Hắn thản nhiên thốt ra câu đó mà không để ý sắc mặt tôi chuyển biến liên tục. Hắn tiếp tục nói:
"À nếu có thiếu dụng cụ thì đến chỗ tôi nhớ chứ lỏng như thế chấn thương chứ đùa"
Vương...Vương Nhật...hắn biết rồi sao...tôi nhớ ở phòng tôi làm gì có camera đâu!!! Mọi việc đều diễn ra công phu thế cơ mà...
"Sao vậy? Núi cao còn có núi cao hơn à? Đáng khen rất thông minh nhưng quá xem thường tôi rồi" - Giọng trêu nghẹo
Tôi nhìn hắn, liều thôi chứ sao, quan trọng cái lằm ở tốc độ. Bấu chắt vào mép của sổ tôi định nhanh chân nhảy xuống thì bị hắn kịp thời chụp người lại. Nó khiến tôi may mắn ngã nhào vào người hắn. Hắn không ngờ tôi lại nhảy thật như thế, hàng mày kiếm khẽ nhíu với nhau, hắn trợn quát:
"Điên à! Biết rõ phía dưới chỉ có bụi cây mỏng thớt mà liều thế sao. Nếu tôi không phản ứng nhanh kịp thì định ở viện mấy tháng"
Tôi không quan tâm lời hắn chỉ biết toang thật rồi! lần này bị hắn nắm hết cả sơ hở khiến những kế hoạch của tôi trở nên vô ích. Rồi sau hôm nay mọi việc đi về đâu cơ chứ, tôi sẽ bị hắn làm gì. Băm từng nhiều khúc sao hay tra tấn tôi. Nghĩ đến thôi cũng đủ khiến tôi phải rùng mình.
Hắn bóp miệng tôi ép phải nhìn hắn. Bốn mắt chạm nhau tôi cảm nhận rõ cái nguy hiểm đang cần kề ngay lúc này. Đúng lúc ngàn cân treo sợi tóc thì ở phía dưới nhà vang lên tiếng chuông kèm theo đó là một giọng rất thân quen:
"Trang ơi! con có ở đó không"