• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Thế anh sống làm gì rồi chả chết! Tôi thấy anh cổ hủ đấy, mẹ anh biết con mình kinh thường phụ nữ như thế chắc vui lắm!"

Cậu ta cười cợt, nói đúng hơn là không biết đối đáp thế nào. Sao trên thế giới lại có loại người này không biết!

Tôi không thể hiểu nổi ngày hôm nay là cái quái gì. Hết vụ này lại đến vụ khác.

Xét qua một lượt tôi thấy cậu ta nhìn mình với ánh mắt kì dị, điều này tôi không rõ nữa

"Tôn Trương Xuyễn? Hừ thì ra là cậu!" Tôi nhìn kĩ gương mặt cậu ta đoán ra tên nam nhân đáng ghét kia

Cũng rất đẹp trai, sống mũi thẳng tắp như hàng núi hùng vĩ. Mái tóc đen tuyền bồng xù như áng mây trôi nổi trên mặt nước xanh biếc. Đôi mắt đen láy như hạt nhãn lồng thi thoảng đung đưa. Mỗi tội ông trời quên cho cái nết mà thôi.

Chắc vẫn còn cay cú cái vụ tôi dành hạng nhất trong cuộc thi nổi trội nhất ở trường đây mà. Nam Vương "xuống cấp" khiến mất mặt trước mấy em fan. Định trút giận vô cơ lên người tôi đây cơ

Cậu ta thấy mình bị gọi thẳng tên có chút ngớ người. Tôi từ từ chậm rãi tiến lên phía trước một bước, rồi một bước

"Này!..." Tôn Trương Xuyễn lùi lại về phía sau vài bước, thì tôi lại tiến thêm một bước

Cho đến khi tôi đã đứng trước mặt tên đấy, tôi hơi nheo mắt lại rồi chẳng nói nhiều lời gõ thẳng sấp giấy được quận tròn bụp cái vào đầu câu ta cho tỉnh.


"Ối!" Cậu ta giật mình, đầu nghiêng về đằng sau, suýt thì ngã lần nữa

Tôn Trương Xuyễn ôm đầu, miệng hư hư than trách

"Này! Cô làm gì vậy hả!?"

Tôi tỉnh bơ, nhún vai cái

"Bài học đáng nhớ!" Dứt lời tôi quay người lại chỗ mình định đi, bước được vài bước tôi đột ngột dừng. Khuôn mặt trở lên lạnh, u ám "Đấy chỉ là lần cuối cùng tôi đối xử nhẹ nhàng với anh mà thôi!"

Cậu ta hơi lạnh lạnh ở phía sau gáy như bị điện giật. Tôn Trương Xuyễn ngay sau đó, khoé miệng hơi nhếch lên hình lưỡi liềm. Cậu ta như toan tính việc gì đó chạy lên trước mặt tôi

"Trang ơi! Cô lên phòng hiệu trưởng à, cho tôi đi với"

Tôi nhìn hắn với ánh mắt như nhìn quái vật, anh ta lại lên cơn chắc. Mới nãy bị nói cho còn giận run người mà

"Cút! Tôi không muốn dây dưa với anh"

"Ớ! Thế sao? " Mặt cậu ta thấm thía ngạc nhiên rồi vẫn cứ chạy theo tôi "Đành nào tôi chả đi đến đấy, tiện đường mà"

"Aiss tùy nhưng đừng có mà thạch sùng bám cửa" Tôi thủng thẳng thốt ra câu đó khiến mặt Trương Xuyễn đanh lại, cậu ta biết thừa lời nói của tôi có ý trêu trọc nhưng rồi rất nhanh trở lại vẻ ban đầu.

***

Căn phòng hiệu trưởng là nơi khủng khiếp nhất đối với sinh viên khi vào trường đại học danh giá này.

Mỗi sinh viên nếu vi phạm quy định trường sẽ bị đày lên đây. Không vì gia cảnh hay nể nang bất cứ ai, tống cổ sinh viên đó. Song, Nó đi với nhiều tiếng đồn thổi, thậm chí nó còn được đặt biệt danh "Ám Ngục".

Nhìn qua loa, tôi thấy căn phòng được đặt một nơi đẹp đẽ rải đầy hoa leo trên dãy nhà giáo viên. Cỏ cây rất nhiều trên lối hành lang.

Tôi đứng trước cánh cửa gỗ phủ hoa văn tinh xảo nhẹ nhàng đưa ngón tay thon dài ra gõ lên mặt cửa

Cốc cốc!

"Mời vào" Giọng nói lạnh lẽo, trầm trầm có chút hồ hởi đằng sau cánh cửa đó thốt lên

Nhận được phản hồi tôi mở cửa ra

Kẹt...kẹt!...

Cánh cửa he hé mở, vầng sáng chói nhẹ nhàng hắt vào mặt khiến tôi phải nheo mắt lại

Từ từ 4 bóng dáng nhẹ nhàng đập thẳng vào mắt tôi

"Xin chào tiểu thư Lưu" Người đàn ông trung niên ăn mặc lịch lãm, tao nhã bước đến. Cả người ông ấy toả một khí thế ngút trời, khẽ đẩy gọng kính lên sống mũi.

Tôi thấy vậy cũng chào lại:

"Vâng, hận hạnh được gặp thầy. Chúc thầy một buổi sáng tốt lành"

Người đàn ông đó chính là thầy hiệu trưởng trường này, người có quyền lực nhất nhì trong thành phố Huyết Tâm giờ đang đứng trước mặt tôi.

"Bố!" Tôn Trương Xuyễn gọi một tiếng rồi cúi đầu tôn kính.

Cả 2 người còn lại đều ồ lên một tiếng riêng còn một người vẫn điềm tĩnh

Tôi cũng biết thừa rồi nên không mấy làm lạ. Đưa mắt nhìn một lượt quanh phòng tôi phải cảm thán. Nơi đấy rất gọn gàng tôn chất là một người khó tính. Đột nhiên mắt tôi dừng lại ở những người còn lại

"Ồ, xin thứ lỗi vì sự chào hỏi muộn màng này" Chủ nhân của giọng nói ấm áp đó, ôn nhu đó vội cúi chào

Mái tóc đen mượt đó óng ánh đung đưa trong làn gió, một mùi hương hoa nhài cũng theo đó bay khắp phòng. Anh ta ngước khuôn mặt mình lên rồi mỉm cười cái. Đường nét trên khuôn mặt điển trai kia không thể che giấu nổi được nữa, một vẻ đẹp không tì vết, không nhiễm hạt bụi trần nào. Cứ như ta bắt gặp một thiên sứ giáng trần vậy.

Dưới hàng lông mày cao thanh tú, cậu ta vô tình cụp nhẹ mí mắt xuống, hàng mí vô tình uyển chuyển như cánh bướm, khép hờ theo gió...

"Lưu Hà Trang! hân hạnh được gặp" Tôi trả lời một cách gắn gọn

Phía giờ, cô gái đứng bên cạnh anh ta cũng hơi giật mình, vội đưa bàn tay mảnh mai trước ngực mình. Hai con mắt mở to long lanh như búp bê barbie:

"Xin chào bạn" Đôi môi mọng nước cũng căn ra khi cô ấy nói trông rất đáng yêu

Người cuối cùng ngồi điềm tĩnh trước ghế cũng ngoảnh đầu lên nhìn khi nghe thấy giọng nói của tôi

Khuôn mặt anh ta thoáng trốc ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười

"Hà Trang à! Lâu rồi không gặp"

Anh ta mỉm cười dịu nhẹ, mái tóc đã hơi rối vì gió. Từng làn gió luồn thổi vào trong khung cửa sổ, tấm rèm xanh biếc bay tạt lên nhẹ nhàng uấn mình trong cơn gió.

Cơ mặt của nam nhân đó cũng hơi giãn ra khi nhìn tôi.

Tôi nheo mắt lần nữa lại, một người rất quen...

"Cậu...là..."

"Còn nhớ tôi không?'' Cậu ta mỉm cười, nụ cười ngọt ngào như đoá hoa mặt trời.

Căn phòng bỗng chốc trở nên lạ lẫm, cả 4 người kia dường như có một thứ gì đó rất kì lạ mặc dù tôi không quay lại nhìn.

Tôi theo quán tính nở một nụ cười giả, khoé miệng hơi cong lên. Chuyện gì nữa nhỉ? Lại có drama sao? Mệt thật

Tôi nhìn cậu ta, đầu nhảy số liên tục. Bỗng chợt tôi ồ lên tiếng, là Dương Hàn Cơ ư?

"Tôi cứ nghĩ anh là nhân viên tiếp thị đấy ai dè là học sinh trường này"

Khi nghe câu nói thẳng thừng từ tôi, nụ cười của anh ta dần trở trở nên méo xệch, một chút ngượng nghịu.

"Haha cô vui tính thật" Dương Hàn Cơ cố nặn ra sự thân thiện trên đôi môi đỏ đó nhưng việc này vẫn không thể qua mắt của tôi

Sầm

Đột nhiên cách cửa bị bật tung, người bước vào với khí thế cao vời vợi. Khuôn mặt thanh tú lạnh tanh, lãnh đạm dò xét qua một lượt. Đôi mắt dừng thẳng chỗ tôi. Là Tống Vương Nhật sao hắn ta lại ở đây?

Hắn rảo bước nhanh về phía tôi, hai mắt bén nhạy như chim ưng tiến càng gần. Mặt hắn lạnh như tờ tiền, thốt ra câu:


"Tôi đã bảo rồi từ bỏ đi!"


Hắn nói tôi? Không! chính xác hắn đang nói với anh ta - Hàn Cơ. Tôi đứng chết lặng như tượng đá, không hiểu đầu đuôi là sao.


Vương Nhật dùng tia mắt sắc bén, xảo quyệt liếc qua Hàn Cơ. Anh ta có đôi chút ngạc nhiên rồi cũng mỉm cười dịu nhẹ như việc này đã quá quen với anh ta.


"Người phụ nữ của tôi thì sẽ không để lọt vào tay ai cả!" Hắn thừng tuyên bố, đôi môi khẽ gợn lên như sóng biển cuốn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK