Cúp điện thoại, cô xuống lầu vào phòng bếp, đem nguyên liệu nấu ăn phải dùng cho buổi tối mang ra xử lý.
Nguyễn Miên Man ở trong phòng bếp vội một lúc, bên ngoài liền có thanh âm của ô tô truyền đến, cô theo bản năng liền cảm thấy, hẳn là người lúc trước gọi điện tới.
Cô buông dao đi ra ngoài, quả nhiên nhìn đến một chiếc Minibus ngừng ở trước cửa nhà mình."Là Đông Đông đi?" Tài xế có chút lớn tuôit, tóc hai bên thái dương đều có chút trắng, bất quá người nhìn còn rất có tinh thần.
Nguyễn Miên Man nhìn người đàn ông từ trên xe xuống gật gật đầu: "Là cháu, không biết phải xưng hô như thế nào ạ?"
"Chú họ Phùng, cháu gọi một tiếng chú Phùng là được."
Nguyễn Miên Man vội chào, tiếp đón chú vào tiệm uống nước."Không cần phiền toái, chú còn có việc, đem đồ vật cho cháu xong phải đi trở về." chú Phùng nói xong, đem cửa sau xe mở ra liền bắt đầu dọn đồ vật ra.
Nguyễn Miên Man chuẩn bị tiến lên hỗ trợ, ông chú lại không cho, chính mình đi lại mấy lượt đem đồ vật dọn vào tiệm, nhìn còn không ít.
"Hương xuân tươi sẽ không có nhiều, chỉ có một túi bé, hai túi bên cạnh kia là hương xuân muối, mặt khác còn có một túi rau dại muối, một túi ốc đồng, một túi nấm hương cùng hai túi đậu phộng." Chú Phùng đem đồ vật dọn xong, chỉ vào mấy cái túi đơn giản giới thiệu một lần liền chuẩn bị rời đi.
"Từ từ đã ạ." Nguyễn Miên Man hô một tiếng, làm ông chú dừng lại, chạy nhanh từ tủ đựng tiền lấy ra một ít tiền mặt.
"Đây là cho bà dì, đây là cho chú Phùng chút phí đi đường."
Chú Phùng nhìn cô đưa qua tiền, khó xử nói: "Bà dì của cháu không cho chú lấy tiền."
"Bà dì một mình ở nông thôn cũng không dễ dàng, không thu tiền chàu làm sao không biết xấu hổ mà lấy đồ của bà." Nguyễn Miên Man nói xong, trực tiếp đem tiền nhét vào trong tay ông chú.
Chú Phùng do dự hai giây, gật đầu nói: "Vậy được, chú đem tiền mang về cho bà, bất quá lộ phí liền không cần cho, chú là mang đồ cho con trai, tiện đường chạy qua đây một chuyến."
Nói là nói như vậy, trên thực tế, là bà lão nhờ ông mang đồ đi tặng cho cháu gái, ông mới tiện đường mang đồ cho con trai.
Bất quá cũng không khác nhau mấy, rốt cuộc vốn dĩ cách một đoạn thời gian liền phải mang đồ vật linh tinh cho con trai.
Thấy chú Phùng kiên trì không cần, Nguyễn Miên Man cũng không cứng rắn nữa, chỉ có thể chạy nhanh cầm chút trái cây ra, một phần cho ông, một phần khác nhờ ông đưa cho bà dì.
Cô ở nơi này những cái khác không nhiều lắm, chính là trái cây lại rất nhiều, ông Ngô lâu lâu lấy tới cũng chưa ăn xong, lần trước Tư Cảnh Lâm lại tặng không ít.
Chú Phùng khách khí hai câu, nhưng thật ra không cự tuyệt, tiếp nhận tới đặt trên xe.Chờ ông mở cửa xe lên xe, nghĩ nghĩ, nhịn không được hỏi một câu: "Đúng rồi, trong tiệm cháu còn cần đậu phộng không?"
Không chờ cô trả lời, ông lại bổ sung nói: "Chú liền tùy tiện hỏi một câu, không cần thì thôi."Nguyễn Miên Man đoán được ông có thể là có đậu phộng muốn bán, bất quá cũng không một ngụm đáp ứng, mà là nói: "Ngại quá, tạm thời không cần, đến lúc cần, cháu lại liên hệ chú đi."
"Không có việc gì không có việc gì, chú liền thuận miệng hỏi một chút." chú Phùng xua xua tay, cùng cô từ biệt sau lái xe rời đi.
Ngõ nhỏ xe không dễ dàng đi ra, thật cẩn thận chạy đến đường lớn, ông mới bớt thời giờ xem túi trái cây trên ghế phụ, phát hiện bên trong đều là trái cây tương đối quý, dứt khoát lại đưa cho nahf con trai phần của mình.
Chân trước ông vừa đi, sau lưng Chu Linh liền tới đây, nhìn thấy trong tiệm mấy cái túi đồ lớn, lập tức giúp đỡ Nguyễn Miên Man cùng nhau thu thập, một mặt nhẹ giọng nói: "Đây là nguyên liệu nấu ăn mới vừa mua về sao? Như thế nào không gọi chị cùng đi lấy?"
"Là người ta giao tới đây." Nguyễn Miên Man giải thích nói.
Chu Linh nghe vậy, lúc này mới yên lòng, động tác nhanh nhẹn đem đồ ăn thu vào trong ngăn tủ, ốc đồng rửa qua nước cho vào thùng.
Nguyễn Miên Man không nghĩ tới, chính mình chỉ nói cần chút hương xuân, bà dì thế nhưng đưa lại đây nhiều nguyên liệu nấu ăn như vậy, mở ra túi đậu phộng bắt lấy nhìn một chút, ném một hạt vào trong miệng, phát hiện vị còn không tồi, thích hợp dùng để xào ăn.
Hai người đang ở sửa sang lại nguyên liệu nấu ăn, Tieba thành phố ALúc tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mới vừa khai trương không bao lâu, có người mở ra một topic thảo luận, nói tiệm cơm chiên Hạnh Phúc mua bình luận.
Ngay từ đầu còn ít cư dân mạng khuyến hắn, hiện tại cửa hàng mua bình luân khen ngợi cũng bình thường, sau vì hắn cưỡng ép những người vào topic phải đồng ý với ý kiến của hắn, nếu không hắn liền nói mấy người đó là người quen của chủ tiệm, hành vi của hắn ngược lại làm rất nhiều cư dân mạng kích động vào cửa hàng đặt cơm.
Mà mấy cư dân mạng này,, chỉ cần ăn qua cơm trong tiệm cơm chiên Hạnh Phúc, nháy mắt đã bị tay nghề Nguyễn Miên Man chinh phục, trở thành khách hàng quen trong cửa hàng, thậm chí cố ý tới cảm tạ chủ topic đã đề cử một cửa hàng tốt như vậy.
Chủ topic tính cách rất bướng bỉnh, nhìn đến mấy cái phản hồi này, ngược lại cảm thấy bọn họ quả nhiên là người quen của chủ tiệm, một bên nhục mạ, một bên thi thoảng đăng bình luận, tỏ vẻ phải nhắc nhở mọi người không cần đi cửa hàng này.
Mà hôm nay, vốn dĩ topic này đã chìm xuống, lại lần nữa bị người ta đẩy lên, bình luận mới nhất là chửi mắng chủ topic.
【 Lầu 380: Chủ topic đúng là đồ ngu ngốc, tưởng không ai biết ngươi là chủ cửa tiệm cạnh tranh? Rác rưởi...... Ghê tởm muốn chết...... Làm buôn bán lại muốn đi đường ngang ngõ tắt......】
Quần chúng ăn dưa vào hóng chuyện, không một hồi, chủ topic đã bị gọi ra.【 Chủ topic: Ngươi có bệnh đi? Ai nói tôi là chủ cửa hàng đối thủ, tôi rõ ràng là muốn vạch trận một cửa hàng mua bình luận! 】
【 Lầu 380: Cmn vô tội, cái topic này của ngươi cũng đuổi không ít khách của cửa tiệm đi? Còn nói không phải đối thủ cạnh tranh......】
Hai người ngươi tới ta đi, một cái kiên trì nói chính mình không phải đối thủ cạnh tranh, một người một hai phải nhận định đối phương là đối thủ cạnh tranh.
Lúc trước mấy người cãi nhau với chủ topic xem đến cười ha ha, tỏ vẻ chủ topic đây là reo gió gặt bão, lúc trước một hai nói gnuowfi ta là người quen của chủ quán nên mới bênh cửa tiệm này, lúc này cũng làm chính hắn nếm thử cái tư vị này.
Nguyễn Miên Man cũng không biết mấy chuyện này, buổi chiều đến thời gian, tiếp tục mở cửa buôn bán.
Với cái bình luận nặc danh kiên trì giả chết, cô đã tạm thời buông xuống sự việc đánh giá 1 sao.Nhưng mà, có mấy khách hàng trung thành của tiệm lại không muốn bỏ qua, không có việc gì liền ở app cơm hộp tìm kiếm "cơm chiên" xem xét mấy cửa hàng khác được coi là đối thủ cạnh tranh, đã nhận định mấy cái đánh giá 1 sao đó là từ đối thủ ác ý bôi đen.
Không thể không nói, mấy vị khách thật sự có thuộc tính thám tử, rất nhanh liền có người ở khu bình luận liệt kê ra mấy nhà là đối tượng hoài nghi, bởi vì có hình ảnh hộp cơm giống nhau hơn nữa có động cơ phạm tội.
Chỉ có thể nói vị khách hàng này quá cẩn thận, đem hình ảnh phóng hết cỡ, thế nhưng phát hiện nhìn như đều là hộp cơm dùng một lần giống nhau, trên thực tế cũng có điểm khác biệt rất nhỏ, do đó phát hiện hình ảnh hộp cơm trong ảnh cùng hộp cơm tiệm cơm chiên Hạnh Phúc hay dùng cũng không phải cùng một loại, ngược lại giống với hộp đựng của mấy cửa hàng "Cơm chiên" khác.
Đến động cơ phạm tội, hắn cũng chỉ ra tới mấy nhà cửa hàng, có một điểm giống nhau, đó chính là, đánh giá 1 sao có cùng loại bình luận "Cửa hàng này cơm chiên quá khó ăn, hoàn toàn kém với cơm nhà tôi thường ăn".
Tiệm cơm chiên Hạnh Phúc hiện giờ ở app bánh trôi cơm hộp cũng coi như có chút danh tiếng, khi tìm cơm chiên, điểm đánh giá cao nhất chính là tiệm này, điểm trung thành của khách hàng cũng là nó, cửa hàng khác bị đánh giá 1 sao mà tìm một chỗ giận chó đánh mèo, khẳng định nghĩ tới đầu tiên chính là tiệm cơm chiên Hạnh Phúc.
Nhìn đến bình luận nói có sách mách có chứng, khách hàng khác đều chịu phục.
【5** còn: trời má, thật là trâu quá đi, tôi nên nói anh đối với tiệm cơm chiên Hạnh Phúc là chân ái, hay là nên nói anh cũng rảnh quá đi? 】
【n**x: Nói có sách mách có chứng, lợi hại! 】
......
【k**l: Nhưng mà, từ này cửa hàng này xác định rốt cuộc là cái nào cũng thực khó khăn đi? Chúng ta cũng không thể đem mấy nhà cửa hàng này đều đánh giá 1 sao trả thù cho chủ tiệm đi. 】
【a**n: Đừng đi, này sao là báo thù, rõ ràng là kéo thù hận chủ chủ tiệm đi. 】
Nguyễn Miên Man làm xong mấy đơn nhàn rỗi một chút, nghe được Chu Linh nhắc nhở, mới biết được tình huống phát sinh trong khu bình luận.
Nhìn thấy có khách hàng thay cô tìm người đã đăng bình luận đó, Nguyễn Miên Man nhiều ít có chút cảm động.
Chờ buổi tối đóng cửa, co trả lời khách hàng đó, nhắn hắn không cần lại lãng phí thời gian, cũng tỏ vẻ ngày mai trong tiệm sẽ làm thêm món hương xuân chiên trứng.
Vốn dĩ nhìn trong tiệm hôm nay không có hương xuân xào trứng, khách hàng với ước muốn trước khi mùa xuân kết thúc ăn một ngụm hương xuân đã không còn quá nhiều hy vọng, không nghĩ tới thế nhưng nhìn đến tin tức tốt này, một đám cao hứng muốn hỏng.
【 thanh **l: Cảm ơn chủ tiệm cho đứa nhỏ một mùa xuân hoàn chỉnh! Tôi ngày mai nhất định phải cướp được hương xuân chiên trứng. 】
【a**n: Hương xuân chiên trứng là cái hương vị gì? Cùng hương xuân xào trứng khác nhau sao? Có ai ăn qua lại đây nói một chút? 】
【k**l: Trong ấn tượng của tôi, khi còn nhỏ giống như ăn qua, cụ thể hương vị không nhớ rõ, dù sao đặc biệt ngon là được, chủ tiệm làm khẳng định càng ngon, chờ mong! 】
【o**6: A a a a! Tôi hiện tại liền muốn ăn, chủ tiệm vì cái gì hôm nay không bán? 】
【 cái ** thứ: Nói đi chủ tiệm, lần này là hạn lượng bao nhiêu phần, tôi đánh giá một chút chính mình có thể hay không cướp được. 】
......
【6** ngày: Tôi từ bây giờ liền ngồi xổm trong tiệm chờ, có phải hay không nhất định sẽ cướp được! 】
【n**x: Vậy cũng không cần, tôi cảm thấy buổi sáng tỉnh lại bắt đầu ngồi xổm chờ cũng không sai biệt lắm. 】
Nguyễn Miên Man nhìn đến bình luận khoa trương của bọn họ, chỉ có thể lại lần nữa phản hồi.【 Chủ tiệm phản hồi: Nguyên liệu còn tính là khá nhiều, ngày mai hẳn là đều có thể mua được, không cần đoạt. 】
【 cái ** thứ: Chủ tiệm, nếu không có từ "Hẳn là" tôi liền tin. 】
【5** còn: Giống như trên. 】
【H**q: 1. 】
【n**x: 2. 】......【a**n: 1008611. 】
Đều đã đếm đến "1008611", Nguyễn Miên Man còn có thể nói cái gì, khẽ lắc đầu, buông di động rửa mặt nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, cô ninh nồi cháo rau xanh thịt nạc, sau đó vớt chút hương xuân muối ra cho chính mình chiên đĩa trứng gà.
Dùng hương xuân trứng gà chiên ra miếng bánh, như cũ mang theo mùi hương đặc trưng, mang theo vài phần vàng kim, đặt trong đĩa sứ men xanh, dùng sạn cắt thành hình tam giác, thoạt nhìn thập phần muốn ăn.
Nguyễn Miên Man cầm di động chụp bức ảnh, tải lên thực đơn, mới bưng bữa sáng của chính mình đi ra ngoài.
Cô mới vừa ở trước bàn ngồi xuống, mèo con liền nhảy đến cái ghế bên cạnh, một hồi nhìn cô, một hồi nhìn đĩa hương xuân chiên trứng.
Nguyễn Miên Man nhìn đến nó, khẽ nhếch miệng, khóe miệng đều có chút ướt, vì có thể sống yên ổn ăn xong bữa sáng, đứng dậy nói: "Được được, chị lấy cho em mấy con cá khô."
Nghe được "cá khô" mấy cái từ mấu chốt, mèo con lập tức từ ghế nhảy xuống, đi theo cô, nhìn cô từ trong ngăn tủ lấy ra hai con cá khô đặt vào trong chậu cơm, sung sướng kêu một tiếng, ngay sau đó cúi đầu bắt đầu gặm.
Làm hương xuân chiên trứng hương vị xác thật tốt, nhờ có nó, Nguyễn Miên Man bất tri bất giác liền uống hết hai chén cháo.
Ăn có chút no, cô nhất thời không muốn nhúc nhích, vì thế lấy ra di động mở ra, chuẩn bị xoát xoát khu bình luận.
Nhưng mà có lẽ là duyên cớ, cô không click mở app bánh trôi, nhưng click mở ứng dụng bên cạnh.
Cô chuẩn bị rời khỏi, rồi lại bấm nhầm vào nút "Xác nhận" đề cử download trên màn hình, trong nháy mắt liền bắt đầu download.
Nguyễn Miên Man kinh ngạc một chút sau, căn cứ ký ức sờ soạng tìm chỗ ngừng download, trên màn hình đã nhiều thêm một app "Tấn Giang tiểu thuyết".
Ddefu đã tải xong, cô dứt khoát đi vào chuẩn bị nhìn xem, sau đó......
"Cô chủ, cá viên cô đã làm xong sao?"
Con gái có chút phát sốt, Chu Linh không yên tâm, cùng cô báo qua, hơn 10 giờ mới tới đây, nhìn thấy cô chủ ngồi ở trước bàn chơi di động, thuận miệng hỏi.
Nguyễn Miên Man bị thanh âm của cô lôi ra, nhìn chén đĩa trên bàn còn chưa có thu thập, trầm mặc một cái chớp mắt nói: "Canh cá viên mỗi ngày đều uống, phỏng chừng khách hàng cũng hơi ngán, hôm nay đổi thành canh tam tiên, vừa lúc ngày hôm qua đưa tới nguyên liệu có không ít nấm hương."
Chu Linh cho rằng cô đã sớm tính toán, hiểu biết gật đầu, lại đem chén trên bàn vào trong phòng bếp rửa sạch.
Phàm là khi cô ở trong tiệm, Nguyễn Miên Man đừng nói rửa chén, chính là bên cạnh cái bồn rửa đều sờ không tới, hiện giờ cũng không ngăn cô rửa bát, mà là nói: "Em buổi sáng ngao nồi cháo, vẫn còn ấm, đợi lát nữa chị đưa một chút trở về cho bà Vương cùng An An đi."
Đứa nhỏ sinh bệnh đều không thích ăn cơm, An An buổi sáng chỉ uống hai ngụm sữa bò.
Nghe được lời này, nghĩ đến tay nghề của cô, con gái khẳng định có thể ăn hết, Chu Linh một mặt nói lời cảm ơn, một mặt nhanh nhẹn mà đem bát đũa trong bồn rửa sạch.
Chờ cô múc xong cháo, lại lần nữa nói lời cảm ơn rời đi, Nguyễn Miên Man mới rũ xuống đầu, dùng ngón tay cọ giữa chân mày.Đây là động tác nhỏ của cô hay làm lúc chột dạ hoặc ngượng ngùng.