Canh này trừ bỏ nấm báo mưa, còn dùng tới cá nhung, chân giò hun khói cắt nhỏ, tảo, đậu Hà Lan, đậu mầm, lòng trắng trứng, nấm báo mưa bản thân đã rất tươi ngon, thêm nguyên liệu khác càng thơm, uống lên ngon miệng, quả thực có thể nuốt luôn đầu lưỡi.
Bên ngoài, Triệu Hữu Vi lại mang ra thịt anh đào, bồ câu hầm, nhị long Diễn Châu.
"Thịt anh đào này ông mau nếm thử, đặc biệt ngon, hương vị ông chưa ăn tới bao giờ đâu." Ông Triệu đến thịt anh đào, liền mời ông Văn lần trước không có tới.
"Phải không? Tôi đây liền nếm thử." Ông Văn nói xong, vươn chiếc đũa gắp lên một miếng.
"Có vị anh đào ngọt thanh, xem ra món này mất không ít công phu." Màu hồng thịt anh đào đến bên miệng, ông Văn ngửi một ngụm, ngay sau đó mới đưa vào trong miệng.
Ông nhấm nháp thịt anh đào, Triệu Hữu Vi một bên cầm lấy chiếc đũa ăn món nhị long Diễn Châu lần trước chưa ăn tới, một bên tiến đến bên người anh Văn, hạ giọng nói: "Em trai anh không biết mắc bệnh gì, chạy đến trong phòng bếp liền biến thành một người khác, anh muốn đi xem hay không?"
Em trai nhiều tật xấu cũng là em trai ruột, anh Văn đẩy đầu hắn đang thò qua: "Cậu mới có bệnh."
Triệu Hữu Vi tức giận buông chiếc đũa, tiếp tục đi phòng bếp bưng thức ăn.
Qua lại mấy lần, đem thịt lưng bao, tam tiên viên, tôm lớn tỳ bà, đậu hủ minh châu, măng tây xào, canh nấm Long Tĩnh, bách điểu triều phượng, bánh rau dại, cơm chiên dứa mang ra, Triệu Hữu Vi hô: "Cô chủ nhỏ đi ra ngoài cùng nhau ăn đi."
Hắn vừa mới nói xong, Văn Thần Húc vẫn luôn ngốc trong phòng bếp so với hắn càng nhiệt tình hơn: "Chị Nguyễn, chúng ta cùng nhau đi ra ngoài ăn cơm đi."
Mới một hồi, hắn liền từ "chị gái nhỏ" biến thành "chị Nguyễn", Triệu Hữu Vi không khỏi liếc hắn một cái, hoài nghi tên nhóc này hôm nay có phải uống lộn thuốc hay không.
Hai người một người thành tâm, một người nhiệt tình, Nguyễn Miên Man từ chối hai câu không được, tháo xuống tạp dề, rửa cái tay cùng bọn họ đi ra ngoài.
"Chị Nguyễn, chị ngồi ở đây."
Nguyễn Miên Man còn chưa kịp chào hỏi, Văn Thần Húc đã kéo cố tới ghế dựa bên cạnh hắn.Toàn bộ món ăn đều lên bàn, cả nhà chính đều nồng đậm mùi hương mê người, thật ra không ai chú ý tới hành động ân cần của hắn.
"Cảm ơn." Nguyễn Miên Man nói lời cảm tạ, không lập tức ngồi xuống, mà trước chào hỏi cùng mọi người ở đây.
Ông Triệu buông chiếc đũa, tươi cười đầy mặt: "Cô chủ nhỏ, hôm nay là ngày nghỉ kết quả lại tới đây phiền cháu, thật sự ngượng ngùng, chủ yếu vì hôm nay bọn họ ồn ào một hai phải tới nếm thử cửa tiệm nấu rượu hoa đào lần trước, nghĩ rượu ngon còn cần đồ ăn ngon, lúc này mới lại đây quấy rầy."
"Không sao ạ, cháu ở nhà vốn dĩ cũng không có việc gì." Nguyễn Miên Man khách khí nói.
Thức ăn trên bàn quá thơm, ba ông lão lần trước tới cùng cô hàn huyên hai câu, lại giới thiệu một chút với cô ông Văn cùng hai đứa cháu trai của ông, mọi người liền tiếp tục ăn uống.
Văn Thần Húc gắp đồ ăn, một bên ăn một bên khen, dư quang phát hiện cô chỉ bưng chén canh nấm Long Tĩnh uống, không khỏi dùng chiếc đũa sạch gắp không ít đồ ăn đến cái đĩa không trước mặt cô: "Chị Nguyễn nấu ăn vất vả như vậy, ăn nhiều một chút, bằng không đều bị bọn họ ăn sạch."
Bị hắn nói tới bốn thanh niên, hai người căn bản mặc kệ hắn, anh trai hắn còn lại là nhàn nhạt liếc mắt một cái, chỉ có Triệu Hữu Vi nghiêng qua nhìn hắn, cảm thấy mệt hắn gắp một đống thức ăn tới trong bát còn không biết xấu hổ nói lời này.
"Không cần khách khí như vậy, chính cậu ăn đi." Nguyễn Miên Man nói.
"Em vẫn đang ăn. Ừm, thịt lưng bao này vỏ vàng ruộm xốp giòn, nhân non mềm tiên hương, thật là ăn quá ngon!" Văn Thần Húc kẹp lên một thịt lưng bao đưa vào trong miệng, khen xong, nhìn mặt bàn, "Chị Nguyễn, sư phó mà chị học tay nghề, tổ tiên sợ là ngự trù đi?"
"Xem như vậy." Thức ăn trên bàn hầu như đều là món ăn cung đình, Nguyễn Miên Man cũng không ngoài ý muốn hắn có thể nhìn ra được.
"Chị cũng thật lợi hại, tuổi trẻ như vậy có thể đem làm nhiều món ngon như vậy, em xem nhiều đầu bếp khách sạn cũng chưa làm được như chị."
"Quá khen." Hắn từ mới vừa rồi ở phòng bếp vẫn luôn khen đến tận bây giờ, làm Nguyễn Miên Man đều có chút ngượng ngùng.
"Nào có quá khen, em nói đều là lời nói thật, ông Triệu bọn họ đều là những người biết ăn, nếu là không ngon khẳng định sẽ không nhớ mãi không quên."
Triệu Hữu Vi thấy miệng hắn vẫn luôn không ngừng ăn, một bên ăn một bên còn nói chuyện suốt, thật sự không nhịn được mở miệng nói: "Nhiều món ăn ngoan như vậy đều không lấp được miệng em."
Văn Thần Húc phía dưới gầm bàn đá hắn một cái, lúc hắn kêu lên, biểu tình vô tội nói: "Triệu nhị ca anh ăn từ từ, cắn vào miệng đau đấy."
"Tên nhóc thối nhà ngươi!" Triệu Hữu Vi biết hắn tuổi này không thích nhất là người khác gọi hắn là "tên nhóc", còn cố ý nói.
Văn Thần Húc trừng hắn một cái, về sau thật ra cũng không lại nói nhiều như vừa rồi.Đương nhiên, tự nhiên không phải hắn biết nghe lời, mà là phát hiện chính mình vẫn luôn nói chuyện, chị Nguyễn bên người càng không có thời gian dùng bữa.
Hắn không nói lời nào, trên bàn tức khắc liền yên tĩnh, chỉ có ngẫu nhiên mấy ông lão giao lưu về món ăn đôi câu.
"Đậu hủ minh châu này ngon......"
"Ông nếm thử canh nấm Long Tĩnh này đi, thật là tiên hương ngon miệng."
"Món tôm lớn tỳ bà mới là vừa đẹp lại vừa ăn ngon, hương giòn nộn sảng, ăn không hoặc chấm sốt đều đặc sắc."
Tôm lớn tỳ bà là ý chỉ hình dáng món ăn, đem tôm he làm thành hình tỳ bà sau đó chiên qua dầu định hình, chiên lên màu sắc vàng ruộm, hình dạng đáng yêu, đặt ở đĩa sứ màu trắng trông càng muốn ăn.Không riêng ông Văn thích món này, cháu trai ông Văn Thần Húc càng thích, chấm một chút tương ớt Nguyễn Miên Man điều chế, hai cắn là có thể ăn hết một cái.
Nguyễn Miên Man thấy mọi người đều thập phần thích món ăn mình làm, trong lòng thỏa mãn nói không nên lời, cầm cái muỗng uống canh, thường thường cũng gắp lên ít đồ ăn nếm thử.
6 giờ rưỡi, sắc trời bắt đầu thay đổi, ông Ngô đi vào hẻm nhỏ, ngữ khí vui sướng: "Đông Đông cháu xem ông ——"
Hắn nói đến một nửa, đột nhiên phát hiện trong tiệm ngồi đầy người, kinh ngạc qua đi, tức khắc ngừng ở cửa.
"Ông Ngô."
Nguyễn Miên Man đứng dậy đón ông, nhìn đến thùng nước trong tay ông có hai con cá lớn, không khỏi nói: "Cá này thật lớn!"
"Tốn không ít công sức ông mới câu được đó, vốn còn có một con, đều lôi ra khỏi mặt nước rồi, kết quả vẫn để nó trốn thoát......" Nhắc tới thùng cá, ông Ngô nói đặc biệt nhiều.
Chờ nói xong, nhớ tới trong tiệm cô còn có khách nhân, ông đem thùng đưa qua đi: "Cá này cháu xem ngày mai có rảnh xem làm món nào ngon, ông đi về trước."
"Chúng tôi mới vừa bắt đầu, không bằng ông tiến vào cùng nhau ăn chút đi."
Nguyễn Miên Man đoán ông hẳn là còn chưa có ăn cơm chiều, đang chuẩn bị lưu người, không nghĩ tới ông Triệu mở miệng trước cô một bước.
"Tôi không quấy rầy, mọi người dùng từ từ." Ông Ngô xua tay nói.
Ông Triệu cười nói: "Muốn nói quấy rầy cũng là chúng tôi tại đây quấy rầy kỳ nghỉ của bà chủ nhỏ trước, thật không cần khách khí."
"Ông nội của cháu hiếu khách, lại nói mấy người chúng cháu cũng coi như quen biết với cháu trai ngài, cùng nhau ăn một bữa cơm cũng không có gì." Triệu Hữu Vi đứng dậy lại đây mời người.
Trong tiệm, nguyên bản cho rằng đây là trưởng bối của bà chủ mọi người nghe được lời này, trên mặt không hiện, trong lòng đều có chút nghi hoặc, suy đoán cháu trai ông là ai.Ông Ngô làm người không thích khoe khoang, người bình thường thật đúng là không biết hắn cùng Tư Cảnh Lâm có quan hệ, Triệu Hữu Vi nếu không phải thường xuyên đi tới bên này, cũng sẽ không biết.
Nguyễn Miên Man nói: "Cá mới câu ăn hương vị mới tốt, ông tiến vào ngồi, cháu đem cá làm thêm hai món ăn."
Mọi người đã thành tâm mời, ông Ngô vốn dĩ đã có chút dao động, nghe được lời này của cô, nghĩ chính mình cũng không tính là ăn không, lúc này mới gật đầu đi vào.
Sau khi ngồi xuống, Triệu Hữu Vi giới thiệu một câu, mọi người biết được cháu trai ông chính là Tư Cảnh Lâm sau, thái độ tự nhiên càng nhiệt tình thêm hai phần.
Nguyễn Miên Man cầm một bộ chén đũa mới cho ông Ngô, nghe ông đã cùng mấy ông lão khác nói chuyện buổi chiều câu cá, yên tâm mà đi trong phòng bếp làm cá.
Món cá, bên ngoài đã có một món chiên rán - Nhị Long Diễn Châu; canh đã có canh nấm Long Tĩnh cùng bách điểu triều phượng hai món.Cô dứt khoát trước bằm thịt cá làm một bát canh cá dung, sau đó lại cắt một ít thịt cá kho tàu, cuối cùng thấy đầu cá rất lớn, lại làm món cá đầu băm ớt.
Chờ cô bưng đồ ăn ra tới, bên ngoài ông Triệu đã đem bình rượu hoa đào từ trong nhà lấy lại đây.Một bàn người một bên uống một bên dùng bữa, thường thường lại nói chuyện hai câu, không khí thập phần hòa hợp.
"Ông Ngô, ông uống ít một chút." Nguyễn Miên Man đem đồ ăn đặt lên bàn, một lần nữa ngồi xuống, nhắc nhở nói.
"Vẫn là cháu gái tri kỷ, ông xem mấy tên nhóc thối này, một đám so với chúng ta uống còn vui vẻ hơn, nào còn nhớ rõ quan tâm sức khỏe chúng ta."
Ông Ngô còn chưa nói cái gì, ông Văn mở miệng nói trước.
Nghe vậy, ý cười trên mặt ông Ngô càng sâu: "Đúng vậy."
Vài người khác còn tốt, Văn Thần Húc lại nhịn không được kêu oan: "Ông nội, lời này của ông đúng là oan uổng mà! Cháu cũng muốn uống, mọi người cho sao?" Hắn vừa rồi ngửi mùi hương rượu thèm đến không chịu được, nhưng mà nói toạc mồm, ông nội từ trước đến nay chiều hắn cũng không chịu cho hắn nếm một chút, còn đang ủy khuất đâu.
"Sang năm, chờ sang năm qua sinh nhật liền có thể uống lên." ông Văn trấn an nói.
Nguyễn Miên Man nghe xong lời này, nhìn thiếu niên mặt đều phồng lên, lộ ra vài phần ý cười.Nhìn thấy cô cười, Văn Thần Húc lập tức khôi phục biểu tình bình thường, sau đó ghé sát vào cô nói: "Em sang năm liền thành niên!"
Nguyễn Miên Man sau khi gật đầu thấy hắn còn nhìn mình, mở miệng nói: "Vậy em chờ một chút đi, em nhìn chị như vậy chị cũng không dám cho em uống rượu."
Văn Thần Húc nghe vậy, lẩm bẩm một câu: "Ai muốn uống rượu!" Ngay sau đó cầm lấy chiếc đũa gắp một cái tam tiên viên đưa vào trong miệng.
Tam tiên viên gọi là tam tiên viên, nguyên liệu chủ yếu là đậu hủ, thịt heo nạc, trứng gà, ăn lên vừa thơm vừa mềm, làm hắn rất nhanh đã quên chút không vui trong lòng.
7 giờ, bên ngoài trời bắt đầu tối, đèn trong nhà chính được Nguyễn Miên Man mở ra.Lúc mọi người tiếp tục ăn uống, một người phụ nữ trung niên trang điểm tinh xảo đi vào ngõ nhỏ.
"Địa phương cũ nát như vậy cũng có thể mở cửa hàng?" Người phụ nữ có lẽ là ngại hẻm nhỏ đường không dễ đi, nhịn không được nhíu mày.
Chờ căn cứ "cây đào trước cửa" rốt cuộc tìm được tới nơi, khẩu khí bà có chút không tốt: "Bà chủ có ở nhà không?"
Người trên bàn theo bản năng quay đầu, nhận ra người tới là ai biểu tình của mội người trong chớp mắt trở nên vi diệu.Nguyễn Miên Man cũng không nhận ra ai, nghe được là tìm mình, đang chuẩn bị đứng lên, lại bị ông Ngô giơ tay ngăn cản.
"Ai bảo cô lại đây?"
Nghe thanh âm, người phụ nữ trung niên ngoài cửa lắp bắp kinh hãi, chờ thấy rõ thật đúng là ông, trực tiếp lui lại một bước, ngay sau đó biểu tình có điểm xấu hổ: "Ngài như thế nào lại ở đây?"
Dứt lời, thấy ông không để ý tới mình, người phụ nữ không khỏi nhìn về phía những người khác trên bàn.Vừa thấy, phát hiện ông Triệu, ông Nhậm, ông Văn còn có ông lão bà không quá quen thuộc đều ở đây, càng là dọa bà nhảy dựng, tức khắc hối hận sao mình lại chạy một chuyến tới đây.
"Cháu còn không phải nghe nói Cảnh Lâm có......"
"Không cần nhắc tới nó."
Bà nhìn cô gái duy nhất ở đây, định tìm cái bậc thang đi xuống cho mình, lại trực tiếp bị ông Ngô đánh gãy.
"Tôi không quấy rầy mọi người dùng cơm nữa." Biết ông không thích mình, bà không dám lại nhiều lời vô nghĩa, lưu lại một câu liền vội xoay người chạy lấy người.
Chờ bà đi rồi, Nguyễn Miên Man có điểm tò mò, bất quá xem ông Ngô rõ ràng không không muốn giới thiệu, cũng không hỏi nhiều, mà là múc một chén canh cá đặt ở trong tầm tay ông.
So với cô hoàn toàn không quen biết người phụ nữ kia, những người khác trên bàn thật ra biết một ít, đều chủ động nói sang chuyện khác.Mọi người cố tình làm lơ, không bao lâu, không khí lại lần nữa trở về như cũ.
"Người phụ nữ vừa rồi là mẹ ruột Tư tổng Tư Cảnh Lâm." Đại khái là nhìn ra cô tò mò, thấy mấy ông một lần nữa nói chuyện, Văn Thần Húc trộm nói bên tai cô.
Nguyễn Miên Man gật đầu tỏ vẻ biết, mơ hồ hiểu rõ chuyện gì đó.
Bên kia, mẹ Tư đi ra khỏi hẻm nhỏ, tươi cười xấu hổ tức khắc biến mất trên mặt.Đi spa không thoải mái hay là đi dạo phố mua sắm không thú vị? Vì cái gì mình lại chủ động chạy đến trước mặt ông để xem sắc mặt!
Lúc trong lòng bà đang hối hận, di động đột nhiên vang lên.Nhìn đến tên người gọi đến, sắc mặt bà lạnh lùng: "Con nhóc bẫy mình còn dám gọi điện thoại tới!"
Mẹ Tư nhận điện thoại, còn chưa kịp chất vấn cô ta, cô ta còn truy vấn trước: "Thế nào dì, ngài tìm được cửa hàng kia chưa? Gặp được người chưa?"
Bị cô đãnh gãy, xem cô cũng là quá thích con trai mình, mẹ Tư tức giận trong lòng hơi lui một ít: "Lúc trước cô vì sao không nói cho tôi, cô gái họ Nguyễn này quen ông Ngô?"
"Cháu chưa nói sao? À, cái này không quan trọng, quan trọng là Tư tổng vốn dĩ cùng dì không thân thiết, nếu lại cùng cô gái mà ông Ngô vừa lòng ở bên nhau, chẳng phải càng xa cách dì hơn sao? Muốn cháu nói, dì nên chọn một người con dâu hướng về dì, như vậy......"
"Con dâu hướng về tôi? Tỷ như cô sao?"Bên kia điện thoại Hứa Mộng Nguyệt đang muốn tỏ lòng trung thành, liền nghe bà ý vị không rõ mà khẽ cười một tiếng, tiếp tục nói: "Dì nói giỡn thôi. Kỳ thật dì cảm thấy ánh mắt của ông Ngô còn rất không tồi, cô gái kia lớn lên xinh đẹp liền không nói, thoạt nhìn còn thực tuổi trẻ, quan trọng nhất chính là, dì tới khi bọn họ đang ở ăn cơm, từ một bàn đồ kia cũng có thể nhìn ra, trù nghệ cô gái này cũng không tồi......"