Tiểu Vương nghe được lời này, không khỏi từ kính chiếu hậu nhìn cô bé ngồi ghế sau.
"Cháu nhắn WeChat nói với anh ý một tiếng." Nguyễn Miên Man nói xong, lấy ra di động báo tin cho Tư Cảnh Lâm đã.
Biết được tài xế muốn đưa ông Ngô cùng cô đi siêu thị, Tư Cảnh Lâm trực tiếp chuyển khoản qua 5000 đồng, bảo cô lát nữa lấy ra dùng.
"Ông Ngô, anh Cảnh Lâm chuyển tiền qua." Tiền này cũng không nói là cho cô, Nguyễn Miên Man không thể làm chủ, vì thế đưa điện thoại di động hướng phía trước.
"Tên nhóc đó có tiền, không cần cùng nó khách khí, đợi lát nữa chúng ta đi siêu thị liền lấy ra tiêu." Ông Ngô nói xong, trực tiếp duỗi tay nhận lấy khoản chuyển, "Cháu hỏi nó một chút có muốn ăn cái gì, coi như nể nó chi tiền, chúng ta thuận tiện mua chút đồ cho nó."
Nguyễn Miên Man gật đầu truyền đạt ý tứ ông Ngô.
Chờ nhận được tin nhắn trả lời, cô hướng ông Ngô: "Anh ấy nói không cần."
"Được, chúng ta liền tự mua."
Siêu thị mới hàng hóa giá cả xác thật có lợi, Nguyễn Miên Man mua ít dồ dùng hằng ngày cùng nguyên liệu nấu ăn, bà Vương cũng không khác lắm.
Ông Ngô không biết mua cái gì, liền đi theo hai bà cháu bắt trước mà lấy theo.
Có tiểu Vương là một người đàn ông khỏe mạnh xách đồ, đi dạo siêu thih một vòng xong trở về cũng không thấy mệt.
Trở lại hẻm Hồ Lô, Nguyễn Miên Man mở miệng mở hai ông bà vào trong tiệm ăn cơm.Bà Vương vốn định cự tuyệt, chờ cô nói ăn một mình thì không muốn nấu một bữa hẳn hoi, lúc này mới đồng ý ở lại ăn cơm.
Từ siêu thị về đã tới 4 giờ, hai ông bà liền đem đồ mua ở siêu thị về nhà mình sắp xếp.Nguyễn Miên Man đem đồ vật mua trở về đại khái thu thập một chút, liền đi vào trong phòng bếp bận rộn.
Cô trước hết nấu nòi cơm, sơ chế cá yêm, bắt đầu nấu canh, bật lửa nhỏ chầm chậm hầm canh, đồng thời đặt một chảo ở bếp bên, đổ dầu vào chảo đợi nóng, cho tỏi băm nhuyễn vào, mùi thơm tỏa ra liền cho ngó sen vào.
Tỏi nhuyễn xào cùng ngó sen chín, Nguyễn Miên Man rửa nồi bắt đầu kho cá.
Nếu muốn làm cá kho ngon, thứ nhất cần chú ý độ lửa, trong quá trình nấu, độ lửa tại mỗi đoạn thời gian rất quan trọng; ngoài ra, còn phải chú ý thời gian bỏ gia vị vào; cuối cùng là nước màu, thêm sốt, xối mỡ.
Nguyễn Miên Man dùng lửa nhỏ bắt đầu chiên cá, mùi thơm thịt cá bắt đầu bay ra.
Chờ chiên hai mặt con cá đều vàng óng, vớt ra đặt sang bên cạnh, dùng dầu còn dư lại trong nồi bắt đầu theo thứ tự cho gừng, tỏi, cùng nấm, thịt gà vào xào cùng; cuối cùng cho cá cùng gia vị vào nồi, cho ít cnah cá còn dư lại từ buổi trưa vào nấu cùng.
Lúc này, toàn bộ phòng bếp đều là mùi thơm của cá kho.Chờ đến cuối cùng đêm cá vớt lên, đem nước màu đã chuẩn bị tốt xối lên, một nồi cá kho màu sắc hồng nhuận tỏa sáng đã hoàn thành.
Khi hai người già lại đây, toàn bộ không khí tiệm cơm chiên Hạnh Phúc đã tràn ngập các loại mùi thơm.
"Đông Đông làm món gì ăn, thơm như vậy?"
"Cháu làm một nồi cá kho, một đĩa tỏi nhuyễn xào ngó sen, một đĩa đậu hủ sốt, một bát canh bí đao thịt nạc, ông bà còn có cái gì muốn ăn không?"
"Ngần đó là đủ ăn, không cần làm nữa." Bà Vương nói.
Nguyễn Miên Man nói: "Được, ông bà đợi một chút liền có thể ăn cơm."
Nghe vậy, bà Vương lập tức đi vào hỗ trợ xới cơm lấy chiếc đũa."Đông Đông nấu ăn, nhìn liền thấy ngon, cũng không biết về sau nhà ai có phúc khí có thể cưới được người con dâu khéo tay như vậy."
Ông Ngô ở nhà chính nghe được lời này của bà Vương, lập tức nói: "Nói cái gì đâu? Đông Đông còn nhỏ, tới khi gả chồng còn lâu."
"Tôi chính là khen con bé, lại chưa nói con bé lấy chồng bây giờ."
Nói chuyện mấy câu, đồ ăn rất nhanh đã được dọn lên bàn.
Ông Ngô nhìn bữa ăn sắc, hương, vị đầy đủ 3 món 1 canh, nuốt nước miếng, lấy ra di động chụp bức ảnh.
"Ông như thế nào cũng giống đứa cháu gái tôi, ăn cơm không ăn hẳn hoi, chỉ biết chụp ảnh đăng cái gì vòng bạn bè." Bà Vương tức giận nói.
"Đăng cái gì vòng bạn bè, tôi là gửi cho cháu trai xem."
Nguyễn Miên Man nghe vậy, không khỏi nói: "Ông Ngô, nhưng đêm hôm khuya khoắt ông đừng lại gửi anh Cảnh Lâm đại ca ảnh này nọ."
"Ông khi nào đêm hôm khuya khoắt gửi cho nó?" Ông Ngô có chút khó hiểu.
"Bánh cá rán cùng canh tam tiên lần trước."
Ông Ngô suy nghĩ một chút, phản ứng lại: "Haizz, ông không phải là quên nó ở nước ngoài, bị lệch giờ với trong nước sao."
Nói xong, ông thuân tay gửi bức hình vừa chụp đi, sau đó gấp không chờ nổi cầm lấy đôi đũa duỗi về đĩa cá kho, trước đem miếng thịt bụng cá gắp vào bát Nguyễn Miên Man, sau đó liền bắt đầu ăn.
Một ngụm thịt cá nhập miệng, trước nếm đến tư vị nước sốt bên ngoài, chờ hàm răng cắn xuống, cả miệng đều là thịt cá non mịn cùng tươi ngon.
"Cá này kho thật vừa lửa, đặc biệt là da cá, thật là chiên đến chính giòn." Ông Ngô dứt lời, lại gắp một đũa cá.
Ông còn có thời gian nói chuyện, bà Vương đến nói chuyện đều không có thời gian, một ngụm thịt cá một ngụm cơm, thơm ngon đến một đôi mắt đều nheo lại, chỉ cảm thấy đời này cũng chưa ăn qua cá kho khon như vậy.
Nguyễn Miên Man nhìn hai người ăn ngon, trong lòng cũng cao hứng, lúc này mới bưng chén lên ăn.
Đến nỗi mèo con trong nhà cũng phát thèm, bị cô dùng cá viên trấn an, tuy rằng ngửi mùi cá kho thường thường ngẩng đầu hướng bên này nhìn, nhưng rốt cuộc không chạy tới.
Thẳng đến khi đem một bên thân cá ăn xong, hai ông bà mới chưa đã thèm mà đem chiếc đũa duỗi về phía đĩa đồ ăn khác.
Đậu hũ được cắt thành khối vuông chiên vàng, ở giữa còn có tương màu đỏ, bên cạnh được điểm rau xanh, thoạt nhìn rất là xinh đẹp.
Đậu phụ sốt không chỉ nhìn đẹp mà ăn lên càng ngon, đã có đậu hũ giòn nộn, lại có cả thịt tươi ngon.
"Bên trong vẫn còn nóng đấy ạ." Nóng vội không ăn được đậu hũ nóng, thấy ông Ngô cắn một miếng nhỏ nếm thử, ánh mắt liền sáng lên định một miếng ăn hết miếng to, Nguyễn Miên Man vội vàng nhắc nhở.
Nhưng mà đã muộn rồi, ông Ngô đã cho cả miếng đậu hũ to vào miệng, ngoài giòn trong mềm đậu hủ bọc bên trong nhân thịt, cắn xong liền tràn ra nước canh tươi ngon trong khoang miệng, mặc dù nóng cũng luyến tiếc nhổ ra.
Hút khí ăn xong miếng đậu hủ sốt này, ông Ngô hướng cô vươn ngón tay cái: "Đậu hủ sốt này thật là tuyệt!"
"Ông thích là tốt." Nguyễn Miên Man cười nói.
Ăn liền hai khối đậu hủ xong, ông Ngô mới đưa chiếc đũa duỗi hướng đĩa rau xanh trên bàn, sau đó phát hiện, ngay cả đĩa tỏi nhuyễn rau ngó vô cùng đơn giản cũng bị cô xào đến ngon cực kỳ.
Lúc ăn xong thức ăn trên bàn, bà Vương mới có thời gian nói chuyện: "Đông Đông tay nghề thật là không thể chê, ngay cả cơm nấu so với người khác cũng muốn thơm hơn." Một bên nói, bà một bên múc chén canh uống, sau đó phát hiện canh này cũng phá lệ thoải mái thanh tân ngon miệng, canh bí đao vào miệng liền tan, thịt nạc càng vô cùng tươi mới.
Nguyễn Miên Man cũng ăn xong rồi, cầm lấy di động xem một cái, phát hiện đã 5 giờ hơn sắp 6 giờ, nhanh chóng đem cửa hàng mở ra.
Cửa hàng vừa mới bắt đầu buôn bán không đến một phút, liền có đơn đặt hàng, giống như người đối diện luôn nắm di động chờ ở trong tiệm.
Nghĩ đến này, Nguyễn Miên Man có chút ngại ngùng, cảm thấy lần sau nếu mở cửa tiệm muộn, vẫn nên lên một cái thông báo.
"Cháu ăn no rồi, ông Ngô, bà Vương hai người từ từ ăn."
"Còn có nhiều đồ ăn như vậy, cháu ăn một chút như vậy?" bà Vương ngẩng đầu nói."Thật sự no rồi ạ."
Nguyễn Miên Man nói xong, xoay người đi phòng bếp bắt đầu nấu nướng.
Năm sáu phút sau, một nhân viên giao cơm tới đây, ở cửa đã nghe đến hương cá.
Chẳng lẽ cô chủ lại ra món mới?
Ngửi được mùi thỗm rnagf không phải canh cá viên, mà gión như mùi cá kho, nhân viên giao cơm chờ mong đi vào, liền nhìn thấy hai ông bà ngồi trong tiệm ăn cơm.
Thức ăn trên bàn kỳ thật đã không còn lại nhiều, cá kho đến đầu cá, đuôi cá cũng đều bị bà Vương gặm hết, chỉ còn ít xương trong đĩa, đậu hủ sốt còn lại ba khối, tỏi nhuyễn rau ngó sen dư lại hai ba đũa, canh bí đao thịt nạc cũng chỉ dư lại một ít ở đáy bát.
Bất quá ngửi mùi thơm dư lại, nhân viên giao cơm vẫn là cảm thấy thèm: "Cô chủ, cô bắt đầu bán đồ ăn?"
"Không có, đó là nấu cho người trong nhà ăn."
"Như vậy a...... vậy cho tôi chén cơm chiên trứng đi."
Nghe được từ trong phòng bếp truyền đến tiếng trả lời, nhân viên giao cơm nói không nên lời thất vọng.
Bà Vương dư quang nhìn đến người trẻ tuổi ủ rũ, cực kỳ giống cháu trai nhà mình không ăn được đồ ăn, bâm lên đĩa đậu hũ sốt hỏi hắn: "Cậu có muốn nếm thử đậu hũ sốt không?"
Nhân viên giao cơm vốn muốn cự tuyệt, nhưng mà đậu hũ sốt thoạt nhìn có chút mê người, mở miệng liền biến thành: "Có thể chứ ạ?"
"Này có cái gì không thể." Bà Vương nói xong, đã đặt tới cái bàn bên cạnh cho hắn.
Tầm mắt ông Ngô đuổi theo từ mâm đến cái bàn bên cạnh, cuối cùng nhắm mắt làm ngơ quay đầu, kẹp lên miếng xuong mang theo chút thịt cá gắp tới trong chén cẩn thận gặm.
"Cảm ơn bà."
Nhân viên giao cơm nói lời cảm ơn ngồi xuống, từ ống đũa trên mặt bàn rút ra một đôi đũa, gắp lên một khối đậu hủ đưa đến bên miệng.
Đậu hủ mặt ngoài đã hơi nguội, nhưng một ngụm cắn xuống, bên trong vẫn là nóng hầm hập.Đậu hũ ngoài giòn trong mềm cùng nhan thịt được ướp gia vị phong phú dung hợp ở bên nhau, mang đến cực hạn hưởng thụ.
Vốn dĩ đã thích ăn đậu hũ hắn thiếu chút nữa bị một miếng đậu hũ sốt làm cho phát khóc, hắn gấp không chờ được ăn nốt nửa khối đậu hũ còn lại, ăn đến đôi mắt đều nhắm lại.Chờ lúc hắn mở mắt, bà Vương cười tủm tỉm hỏi: "Ăn ngon đi?"
Quả thực ăn quá ngon, tay nghề của cô chủ, thật là không thể chê. Cảm ơn bà cho cháu nếm được món ngon này." Nhân viên giao cơm lại lần nữa nói cảm ơn, nhìn mâm dư lại hai khối đậu hủ sốt, đều có chút luyến tiếc ăn.
Chờ Nguyễn Miên Man bưng cơm chiên trứng của hắn ra, Nhân viên giao cơm nhịn không được nói: "Cô chủ, tay nghề cô tốt như vậy, vì cái gì không nấu đồ ăn bán?"
Nguyễn Miên Man đem cơm đặt tới trước mặt hắn nói: "Cơm chiên tương đối tiện." Nói xong, cô thu hồi đĩa đậu hủ không trên bàn xoay người trở lại bếp.
"Thật đúng là đáng tiếc." Thấy cô tựa hồ không có ý định nấu đồ ăn bán, nhân viên giao cơm nhỏ giọng nói.
Chờ hắn vội vàng ăn xong cơm chiên trứng, cầm đơn hàng rời đi, ông Ngô ngẩng đầu nói: "Đậu hủ sốt tôi còn chưa ăn đủ, bà liền hào phóng cho người ta."
"Người xưa đã nói, ăn cơm ăn đến tám phần no, ông này đã ăn tới mười phần, cũng không sợ vỡ bụng." bà Vương trừng ông một cái, đứng dậy thu chén bát trên bàn đi vào trong rửa.
Nguyễn Miên Man nhìn đến nói bà không cần rửa, bà Vương nào nghe cô, chẳng những giúp cô đem chén rửa sạch, còn lưu phòng bếp hỗ trợ cô.
Bà không nấu hộ cô được, nhưng giúp cô gói cơm hộp, lấy cái này cái kia thì vẫn có thể.
Đứng ở trong bếp nhìn thấy cô đồng thời xào hai cái nồi, động tác không loạn chút nào, còn hết sức có trật tự, bà ở trong lòng có chút bội phục.
"Người làm đầu bếp mười mấy năm sợ là cũng chưa lợi hại như cháu đâu."
Nguyễn Miên Man nhấp môi cười, ước lượng một chút, lại một phần cơm chiên mới lại ra nồi.Ông Ngô ngồi bên ngoài một mình, có lẽ là cảm thấy nhàm chán, cũng chạy vào hỗ trợ đóng gói.Có hai người giúp đỡ, nhưng thật ra cũng giúp Nguyễn Miên Man không cần làm việc vặt, chỉ cần chuyên tâm cơm chiên.
7 giờ hơn, bên ngoài trời đã tối rồi.
Cánh cửa bị đèn se chiếu vào sáng lên, lại một nhân viên giao cơm tới cửa.
"Cô chủ, tôi cùng ngươi nói chuyện này." Người còn chưa vào cửa, tiếng nói đã truyền tới phòng bếp.Vừa lúc làm xong đơn của hắn Nguyễn Miên Man xách theo cơm hộp ra: "Chuyện gì ạ?"