• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ngay tại thời điểm Tần Mặc Uyên buông lỏng trong tay kiếm, mùi hương thúc đẩy tình cổ nồng đậm trong không khí truyền đến, Tần Mặc Uyên liền ngã quỵ xuống đất phun ra một ngụm máu tươi, bởi vì hắn khán cự, tình cổ liền vì vậy mà hủy hoại hắn.

Giản Ly ánh mắt tràn đầy hung ác hạ tay xuống xoay người kéo lê Nguyệt Phách kiếm đi đến gần Lục Chúc Vũ.

" Sao ngươi dám "

" Á!! "

Giản Ly cầm kiếm đâm vào bàn tay của Lục Chúc Vũ trong tay thanh kiếm không ngừng vặn vẹo.

Lục Chúc Vũ thống khổ hét lên, trừng mắt nhìn Giản Ly oán hận.

" Nếu ngươi dám giết ta, ta sẽ khiến hắn chết chung hahaha!.

"

Giản Ly nhíu mày quay đầu nhìn về phía Tần Mặc Uyên, Lục Chúc Vũ thấy vậy móc ra trong ngực đoản đao đâm vào ngực Giản Ly.

Mắt thấy sắp thành công trong mắt Lục Chúc Vũ loé lên điên cuồng đắc ý.

" Keng! "

Giản Ly kiếm chặn lại Lục Chúc Vũ đoản đao cười lạnh nhìn nàng ta.

" Muốn đánh lén? "

Lục Chúc Vũ ánh mắt oán hận, nhìn thấy phía sau Giản Ly vách núi liền cười quỷ dị dùng sức đẩy mạnh Giản Ly về phía sau.

Giản Ly không ngờ nàng ta sẽ làm như thế liếc mắt thấy phía sau vách núi liền hiểu ra, đây là muốn đẩy nàng xuống dưới đi.

Mắt thấy bản thân đã ở bên vách núi Giản Ly nhanh chóng đá mạnh vào chân Lục Chúc Vũ nhưng đã không còn kịp, nàng ta cắn răng nén xuống đau đớn dùng hết sức lực cầm đoản đao đâm mạnh vào trong ngực Giản Ly giơ chân đá vào bụng Giản Ly, nàng liền văng ra phía sau rơi xuống vực sâu phía dưới.

Giản Ly ánh mắt mơ hồ sẽ chết sau, thật buồn cười quá mức buồn cười, Giản Ly khoé mắt rơi xuống một giọt nước mắt, trước ngực đau đớn cảm giác làm nàng chết lặng, nàng còn không kịp nắm lấy tay người kia không kịp làm nàng kẻ thù sống không được chết không xong sao có thể chết được!! Giản Ly nén trước ngực đau đớn nâng Nguyệt Phách kiếm cố gắng cắm vào khe đá tốc độ rơi xuống bị giảm lại, nhưng rất nhanh nàng liền tiếp tục rơi xuống.

Long Thiên Lăng chạy đến ánh mắt muốn nứt ra nhìn một màn trước mắt, nhanh chóng từ hướng khác nhảy xuống vách núi, sử dụng khinh công đạp mạnh lên vách đá hướng về phía Giản Ly giơ tay muốn bắt lấy nàng nhưng không thành, Giản Ly đang rơi nhanh xuống phía dưới.

Long Thiên Lăng cắn răng đạp mạnh vào vách đá thả người rơi theo Giản Ly nhanh chóng ôm lấy nàng, chân đạp mạnh vào phiến đá nhảy lên, khinh công sử dụng đến mức cực hạn, nếu nhảy lên thất bại hai người bọn họ đều sẽ chết không toàn thây!!

Tiếp tục đạp vào vách đá lấy đà nhảy lên trên vách núi, Long Thiên Lăng chân không ngừng đau nhói bởi vì không ngừng dùng lực đạp mạnh vào vách đá để lấy đà.

Hắn ôm chặt Giản Ly vào lòng, một bước còn một bước nữa!!

Đến cuối cùng khi bọn họ sắp rơi xuống, Long Thiên Lăng mạnh mẽ sử dụng nội lực dưới chân đạp mạnh một bước nhảy lên trên vách núi, hắn cảm giác được chân truyền đến đau đớn nóng rát cảm giác, hẳn là bị nứt xương và rách da đi.

Hiện tại bọn họ đã ở một nơi khác nơi Giản Ly rơi xuống là nơi cao nhất của núi Vong Hồn, hiện tại bọn họ hẳn là ở giữa đoạn đi lên nơi cao nhất kia.

Long Thiên Lăng bế đã ngất đi Giản Ly bước về phía trước.

" Buông ra ta muội muội! "

Giản Diễm mang theo người của Đông Ly quốc đuổi tới đang trên đường đi lên trên giữa đường liền nhìn thấy Long Thiên Lăng đang bế Giản Ly, Giản Diễm nhanh chóng đoạt lại Giản Ly trong tay Long Thiên Lăng.

" Nàng đang bị thương nặng đoản đao cách vị trí trái tim 2 tấc "

Long Thiên Lăng sắc mặt hơi trắng nhìn Giản Diễm nói, sau đó tầm mắt nhìn Giản Ly nằm trong lòng Giản Diễm một cái liền xoay người rời đi.

Giản Diễm cúi đầu nhìn muội muội bảo bối trong lòng bản thân sắc mặt trắng bệch, trước ngực thật sự cắm một cái đoản đao, máu tươi không ngừng chảy ra, sắc mặt hắn nhanh chóng xanh mét.

" Nhanh lên mau mang trong đội ngũ ngự y đến cho bản thái tử!! "

Giản Diễm bế lên Giản Ly chạy về phía hoa lệ xe ngựa, Giản Trì mang theo Cung Ý Lan chạy đến nhìn thấy Giản Ly bộ dáng liền gấp muốn khóc ra tới.

" Các ngươi một đám không cứu được nữ nhi của trẫm liền đi theo làm đệm lưng cho nàng đi!! "

" Thần sẽ tận sức!! "

Ba bốn ngự y sợ hãi quỳ xuống.

" Còn không nhanh cứu muội muội của ta!! "

Giản Diễm bên trong xe ngựa tức giận hét lên, mấy ngự y nhanh chóng chạy vào trong xe ngựa cứu chữa Giản Ly.

" Làm sao bây giờ nữ nhi của ta "

Cung Ý Lan che mặt nước mắt không nhịn được rơi xuống, nàng nữ nhi vừa trở về nàng còn không kịp yêu thương nàng ông trời sau đó thể khiến nàng lâm nguy hiểm huhu.

__ __ _ __ __ _

" Nương tử!!! "

Tần Mặc Uyên thống khổ giãy dụa với cổ độc trong thân thể, mắt thấy hình ảnh Giản Ly rơi xuống vực trái tim ngừng một nhịp xông tới vách núi muốn bắt lấy nàng nhưng là cái gì cũng không bắt được, hắn hét lớn âm thanh có bao nhiêu tuyệt vọng của bao nhiêu hoảng sợ.

" Nương tử!.

nương tử!.

"

Tần Mặc Uyên hốc mắt đỏ ngầu thê lương không ngừng lặp lại kêu gọi, hắn đang muốn nhảy xuống dưới vách núi liền bị Lục Chúc Vũ ôm lấy.

" Vương gia con tiện nhân đó đã chết rồi, ngươi hãy ở bên cạnh ta a "

" Là ngươi làm hại nàng ta muốn giết ngươi!! "

Tần Mặc Uyên bị Lục Chúc Vũ ôm lấy càng kích động như điên rồi trong mắt một mảnh điên cuồng một mảnh máu tanh, giơ tay bóp chặt cổ Lục Chúc Vũ.

" Gia! "

Bắc Đường mang theo người của Ám Dạ các chạy đến nhìn thấy một đống thi thể người của Phi Vũ quốc cùng đang phát điên nhà mình vương gia, không nhìn thấy vương phi đâu.

Mặc Phong nhìn thấy Lục Chúc Vũ sắp bị bóp chết liền chạy đến kéo ra Tần Mặc Uyên.

" Gia người bình tĩnh trước đã!! "

" Cút đi cho ta!! "

Tần Mặc Uyên một chưởng đánh mạnh vào ngực Mặc Phong quay đầu liền phải nhảy xuống vực, Bắc Đường hoảng sợ nhanh chóng chạy đến bắt lấy Tần Mặc Uyên, Mặc Phong nhân cơ hội đánh ngất hắn.

" Bắt lấy nàng ta! "

Bắc Đường đỡ Tần Mặc Uyên ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía đang không ngừng ho khan Lục Chúc Vũ đối với Ám Dạ các người ra lệnh, sau đó nhanh chóng mang Tần Mặc Uyên rời đi.

Mặc Phong ở lại nhìn Lục Chúc Vũ cười đến cực kỳ quỷ dị.

" Nghe không được sau bắt người đi, cho ta nhốt lại, nhìn xem mỗi ngày đều phải cho nàng ta "hưởng thụ" "

" Rõ "

Ám Dạ các người trực tiếp thô bạo đánh ngất Lục Chúc Vũ mang đi.

" Thi thể giải quyết! "

Mặc Phong bỏ lại một câu nhanh chóng đuổi theo Bắc Đường.

__ __ _ __ __ _

" Nữ nhi của ta thế nào?! "

Giản Trì nắm lấy cổ áo ngự y kích động hỏi.

" Công chúa tính mạng tạm thời giữ được chỉ là!.

chỉ là khi nào tỉnh liền không biết!.

"

" Cứu được liền hảo, cứu được liền hảo "

Cung Ý Lan cầm chặt bàn tay Giản Ly nói.

" Khởi hành trực tiếp trở về Đông Ly! "

Giản Trì buông ra ngự y lớn tiếng nói xoay người đi vào xe ngựa, trở về Đông Ly bọn họ liền sự dụng tốt nhất dược bồi bổ cho nữ nhi, như vậy nàng liền mau chóng tỉnh lại.

__ __ _ __ __ _

Thần vương phủ!.

Nửa đêm Tiêu Tuyết lén vào Thần vương phủ đút cho Tần Mặc Uyên một viên thuốc, đây là thuốc giải tình cổ tiểu thư đã điều chế.

Tiêu Tuyết thở dài rời khỏi Thần vương phủ, trong lòng không ngừng bất an lo lắng, tiểu thư đang ở đâu, bọn họ lo lắng cho nàng đều sắp hỏng rồi.

Tần Mặc Uyên nằm trên giường hai mắt nhắm chặt khoé mắt rơi xuống một giọt nước mắt, nương tử!.

nương tử!.

nương tử!.

đừng bỏ rơi ta, không cần!.

không cần rời đi!.

2 năm sau!.

Tháng tư thời tiết mát mẻ, trong hoàng cung Đông Ly quốc, Giản Ly lười nhác ở trong chính mình cung điện, tuyệt mỹ dung mạo đều là mơ màn buồn ngủ bộ dáng lười biếng nằm trên ghế dài trong tay cầm một chùm nho, cắn từ trái từng trái.

" Tiểu thư người ca ca bị ngốc phải không vậy theo đuổi tiểu cô nương bằng cách xuẩn chết được "

Tiêu Tuyết cầm quạt ngồi bên cạnh Giản Ly oán giận nói.

" Hahaha!.

tiểu Tuyết nhi một năm rưỡi rồi đó ca ca của ta thích em như thế em miễn cưỡng chấp nhận ca ca ta đi "

Giản Ly mở mắt lấp lánh vui sướng cười nói.

Nàng ở Đông Ly quốc nằm trên giường nửa năm tỉnh lại liền liên lạc với Y Tiên Cung, Tiêu Tuyết và Tiêu Cảnh cả Lam Yên cũng chạy đến, cuối cùng Tiêu Tuyết ở lại bên cạnh nàng, Lam Yên cùng Tiêu Cảnh trở về.

Nàng ca ca nhìn thấy Tiêu Tuyết liền bám theo nàng suốt một năm rưỡi, cả ngày đều chạy theo Tiêu Tuyết, Giản Ly có chút khinh bỉ chính mình ca ca, một năm rưỡi rồi đều truy không được cô nương, hừ đúng là quá thất bại!!

" Tiêu Tuyết em đi lấy chút trái cây tới đi "

Giản Ly nhìn thấy bóng dáng Giản Diễm đang đi vào liền đối với Tiêu Tuyết nói.

" Vâng thưa tiểu thư "

Tiêu Tuyết đi ngang qua Giản Diễm không thèm để ý đến hắn.

Giản Diễm cực kỳ ủy khuất bộ dáng đi vào trong phòng.

" Ca ca ngươi đúng là thất bại mà, truy lâu như vậy cũng không đem người lộng tới "

Giản Ly quăng một ánh mắt khinh thường cho Giản Diễm.

" Muội muội bảo bối muội mau giúp đỡ ca ca có được không ~"

Giản Diễm nhanh chóng chạy đến bên cạnh Giản Ly tươi cười hì hì nói.

" Giúp? cũng không phải là không thể!.

tới! "

Giản Ly thủ đoạn ngoắc ngoắc Giản Diễm đi lại, nói nhỏ vào tai hắn.

" Có được không vậy? "

" Ca ca không tin tưởng liền tự mình truy tiểu Tuyết nhi đi! " Giản Ly hừ một tiếng không thèm nhìn nhà mình ca ca nữa.

" Tin tin tin muội muội bảo bối nói ta tự nhiên là tin hắc hắc!.

"

" Còn không đi! "

" Đi đi đi muội muội bảo bối tiếp tục nghỉ ngơi "

Giản Diễm cả người bay bỏng đi ra Giản Ly cung điện.

Nàng nhìn hắn bóng lưng cười khẽ, ca ca a lần này ngươi nhất định phải bắt lấy tiểu Tuyết nhi nga, nếu lại thất bại ta liền hạ dược cả hai quăng lên giường!! ta không tin lúc đó hai người còn không đến cùng nhau!!

Giản Ly nằm trên ghế, bứt một quả nho lột vỏ ra bỏ vào trong miệng.

Hình như sắp tới sinh thần Tần Mặc Uyên, cũng không biết hắn như thế nào a, có hay không đã cưới người khác, nàng hai năm nay đều không liên lạc cùng hắn là bởi vì tức giận hắn chỉ kiếm vào nàng, nhưng cái đó thật ra là nàng không mấy quan tâm, phần lớn thật sự là bởi vì trên người thương tích nên nàng không nghĩ làm hắn nhìn thấy nàng xấu xí bộ dáng, cứ cho là nàng ít kỷ đi, hiện tại vết thương đã hoàn hảo nàng cũng nên trở lại nga, nghe nói hắn trở thành thái tử đâu, chắc sẽ không cưới người khác chứ nhỉ? hừ, hắn nếu dám cưới nàng liền sẽ băm hắn!!

Thần vương phủ thư phòng.

" Cút! "

Tần Mặc Uyên tức giận quát lên tấu chương bay thẳng về phía Mặc Phong.

Mặc Phong sợ muốn chết né tránh nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài vỗ vỗ ngực, gia hảo đáng sợ quá đáng sợ.

Một năm trước Tần Mặc Uyên trở thành thái tử, Tần Lâm nhiều lần gây sự trực tiếp bị hắn sử lý, chính là nửa đường bị Long Thần vệ người cướp người đi nhưng là cướp đi cũng không sao, Tần Lâm đã phế rồi, à còn có Phi Vũ quốc công chúa, chậc chậc bộ dáng đúng là không ra người không ra quỷ, đã điên rồi, chính là điên rồi cũng không thể trốn thoát được mỗi ngày tra tấn.

Tần Mặc Uyên tính tình càng lúc càng lạnh nhạt, cả người đều như tản băng giống nhau thủ đoạn hung tàn không nể mặt bất kỳ ai, không ai dám chọc vào hắn, thật sự là trở thành một cái ma quỷ.

" Mặc Phong! "

" Gia! "

Mặc Phong bị Tần Mặc Uyên kêu một tiếng nhảy dựng lên chạy vào trong thư phòng.

" Chuẩn bị tới Thanh Châu thành "

" Đã biết gia!! "

" Cút! "

Mặc Phong tiếp tục bỏ chạy khỏi thư phòng, mẹ ơi ngày tháng quá khổ sở, chủ mẫu không có, gia càng ngày càng đáng sợ.

Tần Mặc Uyên một người ngồi trong thư phòng ánh mắt nhìn trên bàn bức tranh, bàn tay xoa nhẹ bức tranh, trong mắt một mảnh ôn nhu, người trong tranh chính là Giản Ly bộ dáng không có dịch dung.

Giản Ly!.

Giản Ly a ta nương tử!! ta lại nhớ nàng rồi, rất nhớ nàng, nhớ nàng đến mức sắp chết rồi, cầu xin nàng mau trở về bên cạnh ta đi nương tử.

Tần Mặc Uyên lưu luyến xoa nhẹ bức tranh một lúc lâu mới đem cuộn lại, giống như trân bảo giống nhau cẩn thận cất giữ.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK