Tần Mặc Uyên thấy nàng bỏ đi như thế liền bắt đầu khóc thút thít.
Giản Ly phiền não gân xanh trên trán nhảy lên, nhíu mày càng chặt, nàng đứng đó hít sâu rồi thở ra giữ bình tĩnh quay đầu lại nhìn hắn:
“ Không được khóc! ”
“ Lại phát ra âm thanh, ta liền lộng chết ngươi! ”
Giản Ly hung dữ hù dọa hắn xong rồi nhấc chân đi trở về, một lần nữa nằm xuống chỗ cũ nhắm mắt lại.
Nàng nghĩ hắn sẽ bị dọa sợ mà bỏ đi nhưng không ngờ đến hắn vẫn lì lợm mà nằm bên cạnh nàng, chỉ là ngoan ngoãn hơn nhiều không có lại làm ra tiếng động.
Bên người yên tĩnh, gió nhẹ thổi qua mát mẻ thư thái chậm rãi đưa Giản Ly vào giấc ngủ, Tần Mặc Uyên lặng lẽ mở mắt nhìn chằm chằm nàng, thấy Giản Ly ngủ vẫn khó chịu nhíu mày liền đưa tay xoa giữ mày nàng, đợi nàng thả lỏng hắn mới đừng lại đem người ôm vào lòng rồi nhắm mắt lại.
Giản Ly không tiếng động mà rút vào trong lòng hắn, cảm giác được hành động của nàng người nào đó yên lặng nhếch môi cười.
Cả người đột nhiên thoải mái Giản Ly thể mà ngủ được nửa canh giờ, lúc mở mắt ra thời điểm thì thấy bản thân đang nằm trong lòng Tần Mặc Uyên, bị hắn ôm lấy.
Giản Ly:.... nàng thực sự đã bị dưỡng phế rồi...
Cư nhiên bị người khác ôm vẫn còn ngủ được!
Ngộ nhỡ hắn ôm nàng đem bán nàng biết cùng ai khóc bây giờ!?
Giản Ly giật giật môi, nghĩ đến có chút sợ, càng không hiểu tại sao bản thân lại không đề phòng Tần Mặc Uyên như thế... chẳng lẽ bởi vì nhìn hắn có vẻ ngây thơ thôi sao?
“ Ngô, nương tử tỉnh rồi...? ”
Tần Mặc Uyên cảm giác được người trong lòng cử động hắn ngay lập tức tỉnh lại, đôi mắt trong suốt mở ra có chút mơ hồ, hắn dụi mắt mấy cái nhìn Giản Ly.
“ Ngươi.. ngồi dậy ngay ”
Giản Ly hắc tuyến chảy xuống, nàng hôm nay năm lần bảy lượt nhẫn nhịn hắn, không có xuống tay đánh hắn một trận đúng là đáng ngạc nhiên.
Hiện tại lại còn bị tên nhóc này ôm, ngạc nhiên chồng chất đi!
“ Nương tử.. làm sao vậy? ”
Tần Mặc Uyên thấy Giản Ly đen mặt nhìn mình liền có hơi dè chừng ngồi dậy nhìn nàng, bàn tay không yên mà nắm lấy nhau.
Nha nương tử làm sao lại đột nhiên giận dỗi rồi, lại hung hắn nữa rồi, không phải lúc nãy còn nằm trong lòng hắn sao?
Vừa nãy nhiều ngoan ngoãn đâu...
“Ta.. không... ”
Giản Ly xoa xoa thái dương có chút nghẹn lời, nàng thật sự không biết nên nói gì, hình như người trước mặt nàng vốn chưa có làm sai cái gì phải không?
Nàng thở ra một hơi đứng dậy đưa tay về phía hắn, hơi cong môi nhìn người vẫn còn ngây ngốc không phản ứng lại, nói:
“ Còn không trở về? ”
Tần Mặc Uyên nghe nàng nói liền khẽ a một tiếng bừng tỉnh, duổi tay bắt lấy tay nàng đứng dậy, ánh mắt sáng lấp lánh nhìn nàng.
Giản Ly nhấp môi trong lòng nghĩ muốn buông tay hắn ra nhưng cuối cùng vẫn không có buông, nàng nắm tay hắn cùng nhau đi về phía trước.
Tần Mặc Uyên mặt tươi cười như nở hoa, nhanh chân đi bên cạnh nàng, cảnh tượng này đột nhiên có chút trùng khớp với năm đó.
Khi đó nàng cũng nắm tay hắn nhưng là kéo hắn chạy, còn bây giờ bọn họ nắm tay cùng nhau bước đi.
Trên con đường của nàng có thêm hắn...
Từ nay về sau, hắn sẽ dùng chính mình tính mạng hộ nàng một đời bình an.
Lúc hai người ra đến nơi đông người trời đã sập tối, trên đường lớn xung quanh đông đúc, tiếng rao hàng vang lên bên tai.
Ánh sáng màu vàng của đèn lồng treo trên cao chiếu xuống làm mọi thứ trở nên ấm áp hơn, đẹp đẽ hơn, người qua lại trên con phố cũng thật nhiều.
Giản Ly nắm tay Tần Mặc Uyên hòa trong dòng người từ từ mà đi, dọc đường có không ít người nhịn không được quay đầu nhìn lại, giá trị nhan sắc của Tần Mặc Uyên quá cao, là dạng này trên trời thần tiên rơi xuống giống nhau.
Mà nàng hiện tại gương mặt cũng thực không kém nhiều lắm.
Nhưng chủ yếu nhất chính là Tần Mặc Uyên mặt quá mức mê người, câu nhân tâm động không ngừng a!
Giản Ly hơi nhíu mày, nàng không thích bị người nhìn chằm chằm xem cứ như nàng là cái biểu diễn xiếc con khỉ giống nhau bị vây xem.
Lại càng chán ghét nhất bị này đó người nhìn bằng cái loại ánh mắt chứa đầy ghê tởm, điều đó làm nàng cảm thấy không khỏe chút nào!
Nàng hơi ngẩn đầu quay sang nhìn Tần Mặc Uyên đang đi bên cạnh mình, trông thấy hắn yểu xìu bộ dáng không hề có khi nãy hăng hái, như vậy hắn không hiểu vì sao làm nàng có chút nhịn không được liền buộc miệng hỏi:
“ Có hay không đói bụng? ”
“ Không đói bụng... nương tử ”
Tần Mặc Uyên nhìn nàng chép miệng trả lời rồi hỏi:
“ Nương tử.. bọn họ vì cái gì vẫn luôn nhìn chúng ta? ”
Hắn hơi cúi đầu nhìn nàng gương mặt tuấn mĩ mang theo nghi hoặc.
Giản Ly bị hắn đột nhiên hỏi đến có chút ngây ra rồi thực nhẹ cong lên khóe môi cười nói:
“ Đẹp a ”
“ Bởi vì ngươi đẹp mắt, cho nên bọn họ mới quay đầu nhìn ngươi đi ”
Bất ngờ được khen tặng gương mặt Tần Mặc Uyên đỏ lên ngơ ngác nhìn nàng, được một lúc hắn mới phản ứng khẽ kêu một tiếng.
“ Kia.. Nương tử cũng rất xinh đẹp đâu! ”
Là ta trong lòng nhất mĩ một người!
Hắn cúi đầu thấp thấp giọng nói, trong lòng thầm bổ sung thêm mấy lời đằng sau, tự nhiên lúc này hắn không thể nói ra mấy lời này nha!