Ngày nghỉ Nhậm Nhã Lâm theo lời hẹn của Lục phu nhân mà gặp mặt Lục Thành ở quán cà phê, cô ấy ngồi trong quán rất lâu người người qua lại cho đến khi thời gian qua hơn bốn tiếng vẫn chưa thấy Lục Thành đến.
Thật ra Lục Thành ở bệnh viện có ca phẫu thuật gấp, bệnh nhân bị tai nạn xuất huyết rất nhiều nên anh ấy chỉ có thời lập tức làm phẫu thuật và làm lỡ giờ hẹn với Nhậm Nhã Lâm.
Nhậm Nhã Lâm ngồi uống hết ba ly nước, cô ấy xem giờ đã trễ nên định rời đi.
Nhậm Nhã Lâm vừa đứng dậy định rời đi thì bị một người đàn ông đụng phải, tên đó vô cùng ngang ngược, hắn làm cho cà phê đổ hết lên người Nhậm Nhã Lâm còn trách móc cô ấy.
“Cô không có mắt à, thấy người khác đi ngang thì không biết né đi à ?”
Nhậm Nhã Lâm bất lực nói lí với anh ta.
“Anh nói vậy chả khác nào tôi là người sai, rõ ràng anh không chú ý trước mặt, người bị đổ cà phê lên người là tôi, tôi không trách anh thì thôi sao anh lại có thể vô lí trách móc tôi chứ ?”
“Ể, cô nói ai không chú ý, rõ ràng là cô……”
Tên kia định bước lên áp sát Nhậm Nhã Lâm thì bị một dáng người cao lớn chắn trước mặt bảo vệ, mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng, giọng nói dứt khoát cứng rắn.
“Là anh sai trước, lại còn lớn tiếng trách cô ấy, nếu như anh cảm thấy mình không sao thì có thể mở camera xem thử”
“Anh là ai ? Tôi đang giải quyết chuyện của tôi và cô ta liên quan gì đến anh ?”
“Tôi là người hẹn cô ấy, cũng có thể xem là bạn của cô ấy, sao nào ? Anh có thắc mắc gì hay không ?”
“Bạn thì đã sao ? Tôi và cô ta giải quyết chuyện riêng, là bạn thì cũng chưa chắc có quyền xen vào”
“Vậy nếu là bạn trai thì có quyền rồi chứ ?”
Nhậm Nhã Lâm ngỡ ngàng nhìn bóng lưng trước mặt, tên kia bị phản bác đến mức không còn gì để nói nên đành rời đi, lúc đó Lục Thành quay người lại, anh lấy khăn giấy ra đưa cho cô ấy.
“Mau lau đi, do tôi đến trễ nên mới khiến cô bị thế này, lát nữa tôi đưa cô đi mua bộ đồ khác”
“Ơ, không cần đâu”
Nhậm Nhã Lâm nhìn rõ mặt của Lục Thành, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút lãnh đạm, cô ấy cầm lấy khăn giấy nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi anh.
Lục Thành tựa như ánh nắng ấm xuất hiện, vô cùng đúng lúc, rất lâu rồi chưa có sự đúng lúc nào khiến cô ấy cảm thấy an tâm đến vậy, thấy Nhậm Nhã Lâm còn ngơ ngác Lục Thành liền tự giới thiệu.
“Chào cô, tôi là Lục Thành, xin lỗi vì đã đến trễ, vì tôi có một ca phẫu thuật gấp nên mới đến trễ, mong cô sẽ không giận”
Nhậm Nhã Lâm bừng tỉnh, cô ấy nhỏ giọng chào anh.
“Chào…….chào anh, tôi là Nhậm Nhã Lâm”
Về đến tiệm hoa, Lăng Nghiên lại đến thăm Nhậm Nhã Lâm, cô ấy luyên thuyên mãi không ngừng.
“Còn hai tuần nữa là đến ngày tổ chức hôn lễ của Lạc Bộ Thiên rồi, cậu có định đi không ?”
Trong tiệm hoa Nhậm Nhã Lâm còn đang ngẩn ngơ nhớ về hình ảnh của Lục Thành hôm gặp mặt, tuy rằng sau đó hai người không nói thêm nhiều với nhau nhưng cô ấy vẫn luôn ghi nhớ khoảnh khắc Lục Thành xuất hiện khi cô ấy gặp khó khăn.
Lăng Nghiên bên cạnh thấy cô bạn thân thất thần thì đi đến gọi lớn tên cô.
“Nhậm Nhã Lâm……”
Nhậm Nhã Lâm giật mình hoảng loạn trả lời.
“Hả……mình nghe đây, cậu nói gì vậy ?”
“Cậu nghe ? Cậu đã nghe những gì nói lại mình nghe thử đi”
“Hả ? À thì…….”
“Hả cái gì mà hả ? Cậu vốn không nghe mình nói gì cả”
“Mình xin lỗi, hay là cậu nói lại một lần nữa đi”
“Thì mình hỏi cậu định thế nào ? Hôn lễ của Lạc Bộ Thiên ấy ?”
Nhậm Nhã Lâm bình tĩnh trả lời.
“Nếu anh ta đã mời thì mình sẽ đi, có gì mà tính với không tính chứ”
“Vậy cậu định đi thật à ?”
“Đúng vậy, mình…….”
Trong lúc Nhậm Nhã Lâm định nói tiếp thì có điện thoại gọi đến.
“Dì Lục, cháu nghe đây ạ”
“Tiểu Lâm à ? Lần trước cháu và Tiểu Thành gặp mặt rồi có phải không ? Lần đó nó đến trễ để cháu đợi lâu, lần này ở nhà chính Lục gia có mở tiệc mừng thọ bà nội của Tiểu Thành, cháu đến chơi nhé”
“Ơ, việc này”
“Cháu đừng từ chối, hôm đó dì bảo Tiểu Thành đến đón cháu”
Nhậm Nhã Lâm có chút do dự nhưng nghĩ lại thì Lục phu nhân đã lên tiếng mời nếu như từ chối thì có vẻ hơi thất lễ.
“Vậy được ạ, cháu nhất định sẽ đến”
“Được, vậy dì sẽ căn dặn Tiểu Thành đón cháu”
“Vâng ạ”
Nhậm Nhã Lâm tắt máy thì lập tức bị Lăng Nghiên nhìn với ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Cậu…….cậu nhìn mình như vậy làm gì chứ ?”
“Mau khai đi, ai vừa gọi cho cậu đó”
“À, là một người quen”
“Người quen ? Mình biết cậu hơn 10 năm làm sao lại không biết cậu có người quen ở đây vậy ?”
Nhậm Nhã Lâm bất lực, cô ấy biết tính cách của Lăng Nghiên là sẽ tìm ra cho bằng được câu trả lời nên đã lên tiếng giải thích, Nhậm Nhã Lâm kể lại mọi chuyện cho Lăng Nghiên.
“Cái gì ? Thật hả ? Không nhìn ra nha, cậu vừa dứt duyên với Lạc Bộ Thiên thì duyên phận mới đã tìm đến”
“Cậu đừng có nói vậy, bọn mình chỉ gặp nhau mới hai lần thôi”
“Mình nhớ rồi, hôm cậu uống say hình như là anh ta đến đón cậu đó, nhưng phải công nhận rằng là anh ta rất đẹp trai nha, có thể nói là ngang ngửa với Tiểu Việt đó”
“Thôi đi, Tiểu Việt nhà cậu là diễn viên còn anh ấy là bác sĩ, so sánh gì kì vậy ?”
“Nhưng mình chỉ sợ về nhan sắc thôi mà, nếu anh ấy mà chấp nhận vào giới giải trí mình nhất định sẽ lăng xê anh ta”
“Thôi được, cậu nghĩ xem mình nên chọn quà gì cho bà nội của anh ấy đây, mình thật sự không biết nên lựa gì cho hợp lí đây ?”
“Cái này có vẻ hơi khó, người lớn tuổi thì rất khó để biết họ thích gì, nhưng có lẽ mình giúp được cho cậu đó”
Nhậm Nhã Lâm bất ngờ.
“Thật hả ?”
“Ừm, để đó cho mình”
Thật ra Lục Thành ở bệnh viện có ca phẫu thuật gấp, bệnh nhân bị tai nạn xuất huyết rất nhiều nên anh ấy chỉ có thời lập tức làm phẫu thuật và làm lỡ giờ hẹn với Nhậm Nhã Lâm.
Nhậm Nhã Lâm ngồi uống hết ba ly nước, cô ấy xem giờ đã trễ nên định rời đi.
Nhậm Nhã Lâm vừa đứng dậy định rời đi thì bị một người đàn ông đụng phải, tên đó vô cùng ngang ngược, hắn làm cho cà phê đổ hết lên người Nhậm Nhã Lâm còn trách móc cô ấy.
“Cô không có mắt à, thấy người khác đi ngang thì không biết né đi à ?”
Nhậm Nhã Lâm bất lực nói lí với anh ta.
“Anh nói vậy chả khác nào tôi là người sai, rõ ràng anh không chú ý trước mặt, người bị đổ cà phê lên người là tôi, tôi không trách anh thì thôi sao anh lại có thể vô lí trách móc tôi chứ ?”
“Ể, cô nói ai không chú ý, rõ ràng là cô……”
Tên kia định bước lên áp sát Nhậm Nhã Lâm thì bị một dáng người cao lớn chắn trước mặt bảo vệ, mùi hương thảo mộc nhẹ nhàng, giọng nói dứt khoát cứng rắn.
“Là anh sai trước, lại còn lớn tiếng trách cô ấy, nếu như anh cảm thấy mình không sao thì có thể mở camera xem thử”
“Anh là ai ? Tôi đang giải quyết chuyện của tôi và cô ta liên quan gì đến anh ?”
“Tôi là người hẹn cô ấy, cũng có thể xem là bạn của cô ấy, sao nào ? Anh có thắc mắc gì hay không ?”
“Bạn thì đã sao ? Tôi và cô ta giải quyết chuyện riêng, là bạn thì cũng chưa chắc có quyền xen vào”
“Vậy nếu là bạn trai thì có quyền rồi chứ ?”
Nhậm Nhã Lâm ngỡ ngàng nhìn bóng lưng trước mặt, tên kia bị phản bác đến mức không còn gì để nói nên đành rời đi, lúc đó Lục Thành quay người lại, anh lấy khăn giấy ra đưa cho cô ấy.
“Mau lau đi, do tôi đến trễ nên mới khiến cô bị thế này, lát nữa tôi đưa cô đi mua bộ đồ khác”
“Ơ, không cần đâu”
Nhậm Nhã Lâm nhìn rõ mặt của Lục Thành, ánh mắt dịu dàng nhưng có chút lãnh đạm, cô ấy cầm lấy khăn giấy nhưng mắt vẫn không thể rời khỏi anh.
Lục Thành tựa như ánh nắng ấm xuất hiện, vô cùng đúng lúc, rất lâu rồi chưa có sự đúng lúc nào khiến cô ấy cảm thấy an tâm đến vậy, thấy Nhậm Nhã Lâm còn ngơ ngác Lục Thành liền tự giới thiệu.
“Chào cô, tôi là Lục Thành, xin lỗi vì đã đến trễ, vì tôi có một ca phẫu thuật gấp nên mới đến trễ, mong cô sẽ không giận”
Nhậm Nhã Lâm bừng tỉnh, cô ấy nhỏ giọng chào anh.
“Chào…….chào anh, tôi là Nhậm Nhã Lâm”
Về đến tiệm hoa, Lăng Nghiên lại đến thăm Nhậm Nhã Lâm, cô ấy luyên thuyên mãi không ngừng.
“Còn hai tuần nữa là đến ngày tổ chức hôn lễ của Lạc Bộ Thiên rồi, cậu có định đi không ?”
Trong tiệm hoa Nhậm Nhã Lâm còn đang ngẩn ngơ nhớ về hình ảnh của Lục Thành hôm gặp mặt, tuy rằng sau đó hai người không nói thêm nhiều với nhau nhưng cô ấy vẫn luôn ghi nhớ khoảnh khắc Lục Thành xuất hiện khi cô ấy gặp khó khăn.
Lăng Nghiên bên cạnh thấy cô bạn thân thất thần thì đi đến gọi lớn tên cô.
“Nhậm Nhã Lâm……”
Nhậm Nhã Lâm giật mình hoảng loạn trả lời.
“Hả……mình nghe đây, cậu nói gì vậy ?”
“Cậu nghe ? Cậu đã nghe những gì nói lại mình nghe thử đi”
“Hả ? À thì…….”
“Hả cái gì mà hả ? Cậu vốn không nghe mình nói gì cả”
“Mình xin lỗi, hay là cậu nói lại một lần nữa đi”
“Thì mình hỏi cậu định thế nào ? Hôn lễ của Lạc Bộ Thiên ấy ?”
Nhậm Nhã Lâm bình tĩnh trả lời.
“Nếu anh ta đã mời thì mình sẽ đi, có gì mà tính với không tính chứ”
“Vậy cậu định đi thật à ?”
“Đúng vậy, mình…….”
Trong lúc Nhậm Nhã Lâm định nói tiếp thì có điện thoại gọi đến.
“Dì Lục, cháu nghe đây ạ”
“Tiểu Lâm à ? Lần trước cháu và Tiểu Thành gặp mặt rồi có phải không ? Lần đó nó đến trễ để cháu đợi lâu, lần này ở nhà chính Lục gia có mở tiệc mừng thọ bà nội của Tiểu Thành, cháu đến chơi nhé”
“Ơ, việc này”
“Cháu đừng từ chối, hôm đó dì bảo Tiểu Thành đến đón cháu”
Nhậm Nhã Lâm có chút do dự nhưng nghĩ lại thì Lục phu nhân đã lên tiếng mời nếu như từ chối thì có vẻ hơi thất lễ.
“Vậy được ạ, cháu nhất định sẽ đến”
“Được, vậy dì sẽ căn dặn Tiểu Thành đón cháu”
“Vâng ạ”
Nhậm Nhã Lâm tắt máy thì lập tức bị Lăng Nghiên nhìn với ánh mắt đằng đằng sát khí.
“Cậu…….cậu nhìn mình như vậy làm gì chứ ?”
“Mau khai đi, ai vừa gọi cho cậu đó”
“À, là một người quen”
“Người quen ? Mình biết cậu hơn 10 năm làm sao lại không biết cậu có người quen ở đây vậy ?”
Nhậm Nhã Lâm bất lực, cô ấy biết tính cách của Lăng Nghiên là sẽ tìm ra cho bằng được câu trả lời nên đã lên tiếng giải thích, Nhậm Nhã Lâm kể lại mọi chuyện cho Lăng Nghiên.
“Cái gì ? Thật hả ? Không nhìn ra nha, cậu vừa dứt duyên với Lạc Bộ Thiên thì duyên phận mới đã tìm đến”
“Cậu đừng có nói vậy, bọn mình chỉ gặp nhau mới hai lần thôi”
“Mình nhớ rồi, hôm cậu uống say hình như là anh ta đến đón cậu đó, nhưng phải công nhận rằng là anh ta rất đẹp trai nha, có thể nói là ngang ngửa với Tiểu Việt đó”
“Thôi đi, Tiểu Việt nhà cậu là diễn viên còn anh ấy là bác sĩ, so sánh gì kì vậy ?”
“Nhưng mình chỉ sợ về nhan sắc thôi mà, nếu anh ấy mà chấp nhận vào giới giải trí mình nhất định sẽ lăng xê anh ta”
“Thôi được, cậu nghĩ xem mình nên chọn quà gì cho bà nội của anh ấy đây, mình thật sự không biết nên lựa gì cho hợp lí đây ?”
“Cái này có vẻ hơi khó, người lớn tuổi thì rất khó để biết họ thích gì, nhưng có lẽ mình giúp được cho cậu đó”
Nhậm Nhã Lâm bất ngờ.
“Thật hả ?”
“Ừm, để đó cho mình”