“Nè, Lăng Nghiên cậu làm trò gì vậy chứ ? Sao lại gửi thứ đó vào nhóm lớp cũ của chúng ta ?”
Nhậm Nhã Lâm tức giận gọi điện tra hỏi Lăng Nghiên, ngược lại với Nhậm Nhã Lâm mà Lăng Nghiên lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Đừng giận mà, mình đang giúp cậu đó thôi”
“Giúp mình ? Mình thật sự muốn biết cậu giúp mình ở chỗ nào đó ?”
“Nói chung là mình cảm thấy như vậy rất tốt, cậu không thấy mọi người đều cảm thấy ngưỡng mộ cậu à ?”
Nghe đến đây, Nhậm Nhã Lâm chợt có chút trầm tư.
“Lăng Nghiên, thật ra mình và Lạc Bộ Thiên vào giây phút nói lời chia tay thì đã không nên day dưa với nhau nữa rồi, bây giờ mình sắp trở thành vợ của Lục Thành, mình chỉ muốn chuyện cũ lắng xuống, dù sao cũng từng bên cạnh nhau, không nên làm nhau khó xử như vậy”
“Được, nghe lời cậu vậy, sau này mình không làm chuyện như vậy nữa”
“Ừm, vậy thôi mình còn có việc, cậu làm việc đi”
“Được, tạm biệt”
Sau khi tắt máy Nhậm Nhã Lâm tiếp tục vào trong, cả ngày hôm ấy cô ấy ở lại nhà họ Lục, đến tối Lục Thành lại bất ngờ trở về đó, khi thấy anh Nhậm Nhã Lâm đã vô cùng bất ngờ.
“Bác sĩ Lục”
“Sao vậy ? Thấy tôi ở đây cô bất ngờ lắm sao ? Tôi chỉ về nhà của mình thôi mà”
“Đúng là như vậy ha”
“A Thành, về rồi à ? Vào xem cái này thú vị lắm”
Bà nội vừa thấy Lục Thành về thì hào hứng gọi anh vào.
Nghe thấy tiếng bà nội gọi anh liền nhanh chóng đi vào, khi vào trong anh lại phải mở to mắt ngạc nhiên với khung cảnh trước mặt.
Hóa ra Nhậm Nhã Lâm nghe mọi người bảo nhàm chán nên muốn tìm gì đó chơi, thế là Nhậm Nhã Lâm xung phong mời mọi người cùng nhau chơi đánh bài.
“Cái này”
“Cháu mau đến đây, ông đang thua rất thê thảm, mau đến giúp ông”
Lục phu nhân và bà nội cười ầm lên vì liên tục thắng ông nội, còn Nhậm Nhã Lâm bên cạnh lại xấu hổ vô cùng, cô ấy nghĩ Lục Thành sẽ nghĩ cô là người lắm trò, nhưng bất ngờ một lúc sau Lục Thành lại cùng vào bàn tham gia cùng họ.
“Bà thắng rồi nhá, mau đưa tiền đây”
“Sao lại thắng nữa rồi ? Tôi không đưa, chắc chắn là bà gian lận rồi”
“Đừng có lắm lời, mau đưa đây”
“Ba mau đưa đi, đừng viện cớ nữa, từ nãy đến giờ có bàn nào ba đã thắng đâu”
“Nhưng con xem, ba bàn liên tiếp bà ấy đều thắng, ba……”
“Vậy ba chưa nhìn lại A Thành rồi”
Hóa ra Lục Thành là người của tri thức nhưng mấy trò chơi thế này lại vô cùng kém cỏi.
Nhậm Nhã Lâm bên cạnh thấy anh liên tục thua thì cười trộm, Lục Thành xấu hổ không biết nói gì, thấy vậy cô ấy đã lên tiếng giúp đỡ.
“Tôi giúp anh gỡ lại”
Những bàn tiếp theo được sự hướng dẫn của Nhậm Nhã Lâm nên Lục Thành đã thắng lại, họ vô cùng vui vẻ cùng nhau chơi bài.
Đến khuya Lục phu nhân bảo Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm về nhà, trên xe cô ấy phát hiện điện thoại đã bị tắt máy do hết pin, Lục Thành chú ý thấy nên đưa sạc cho cô.
“Cầm lấy, cắm sạc vào đó là có thể sạc rồi”
“Cảm ơn anh”
Sau khi sạc điện thoại, Nhậm Nhã Lâm mở lên thấy ngạc nhiên vì có người gọi cho cô rất nhiều cuộc gọi.
Cô ấy mở lên thì thấy đó là Lạc Bộ Thiên, hơn 30 cuộc gọi, lúc này hắn ta lại gọi đến một lần nữa. Lục Thành thấy thế thì cố lờ đi, Nhậm Nhã Lâm chần chừ một lúc mới nhận cuộc gọi.
“Anh tìm tôi sao ?”
“Sao vậy ? Thấy tôi gọi thì liền muốn trốn à ?”
Nhậm Nhã Lâm nghe thấy giọng điệu của anh ta thì bất ngờ hỏi.
“Anh say rồi sao ?”
Lục Thành nghe thấy vậy thì quay sang nhìn cô ấy, sau một lúc Lục Thành đứng ngoài xe đợi Nhậm Nhã Lâm đến gặp mặt Lạc Bộ Thiên.
Ngoài công viên, Lạc Bộ Thiên đang say sưa ngồi gật gù trên ghế, khi thấy Nhậm Nhã Lâm bước đến anh ta liền loạng choạng đứng dậy.
“Cô tới rồi à ?”
“Anh tìm tôi làm gì ?”
“Tôi nghe nói cô sắp kết hôn sao ? Với cái tên mặt lạnh lần trước à ?”
“Liên quan gì đến anh ? Vả lại tôi cứ nghĩ sau khi chúng ta chia tay thì chúng ta không còn bất cứ liên quan gì rồi chứ, sao anh cứ muốn làm phiền tôi vậy ?”
Lạc Bộ Thiên dùng ánh mắt đáng sợ nhìn cô ấy, anh ta chầm chậm đi đến chỗ của Nhậm Nhã Lâm, lớn tiếng chỉ tay vào mặt cô ấy.
“Nhậm Nhã Lâm, đến bây giờ mà cô còn không biết cô làm gì có lỗi với tôi sao ? Cô dùng giọng điệu oán trách đó là có ý gì ? Hả ?”
Nhậm Nhã Lâm bình tĩnh nhìn anh ta, nhẹ nhàng mỉm cười hỏi.
“Tôi quả thật rất tò mò, bản thân mình đã làm gì mà khiến anh trở nên như vậy ? Vứt bỏ tình cảm bao năm với tôi mà lén lút qua lại với Hàn Vân hơn 1 năm”
Lạc Bộ Thiên tức giận nắm chặt lấy vai Nhậm Nhã Lâm nói rõ mọi chuyện.
“Vậy thì tôi nói cho cô biết, vào thời gian trước khi chúng ta quen nhau có phải cô đã nhắn tin vào nhóm lớp sỉ nhục tôi không xứng với cô hay không ? Không những vậy cô còn qua lại với một người con trai khác sau lưng tôi, cho đến sau này gia đình cô gặp biến cố nên cô mới cứ muốn bám vào tôi, để bản thân không phải sống khổ sở đúng chứ ? Cô nghĩ chuyện cô làm thì mãi mãi không ai biết sao ?”
Nhậm Nhã Lâm nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên, không biết vì sao anh ta lại biết những chuyện này.
“Sao anh lại biết những chuyện này ?”
Nhậm Nhã Lâm tức giận gọi điện tra hỏi Lăng Nghiên, ngược lại với Nhậm Nhã Lâm mà Lăng Nghiên lại cảm thấy rất vui vẻ.
“Đừng giận mà, mình đang giúp cậu đó thôi”
“Giúp mình ? Mình thật sự muốn biết cậu giúp mình ở chỗ nào đó ?”
“Nói chung là mình cảm thấy như vậy rất tốt, cậu không thấy mọi người đều cảm thấy ngưỡng mộ cậu à ?”
Nghe đến đây, Nhậm Nhã Lâm chợt có chút trầm tư.
“Lăng Nghiên, thật ra mình và Lạc Bộ Thiên vào giây phút nói lời chia tay thì đã không nên day dưa với nhau nữa rồi, bây giờ mình sắp trở thành vợ của Lục Thành, mình chỉ muốn chuyện cũ lắng xuống, dù sao cũng từng bên cạnh nhau, không nên làm nhau khó xử như vậy”
“Được, nghe lời cậu vậy, sau này mình không làm chuyện như vậy nữa”
“Ừm, vậy thôi mình còn có việc, cậu làm việc đi”
“Được, tạm biệt”
Sau khi tắt máy Nhậm Nhã Lâm tiếp tục vào trong, cả ngày hôm ấy cô ấy ở lại nhà họ Lục, đến tối Lục Thành lại bất ngờ trở về đó, khi thấy anh Nhậm Nhã Lâm đã vô cùng bất ngờ.
“Bác sĩ Lục”
“Sao vậy ? Thấy tôi ở đây cô bất ngờ lắm sao ? Tôi chỉ về nhà của mình thôi mà”
“Đúng là như vậy ha”
“A Thành, về rồi à ? Vào xem cái này thú vị lắm”
Bà nội vừa thấy Lục Thành về thì hào hứng gọi anh vào.
Nghe thấy tiếng bà nội gọi anh liền nhanh chóng đi vào, khi vào trong anh lại phải mở to mắt ngạc nhiên với khung cảnh trước mặt.
Hóa ra Nhậm Nhã Lâm nghe mọi người bảo nhàm chán nên muốn tìm gì đó chơi, thế là Nhậm Nhã Lâm xung phong mời mọi người cùng nhau chơi đánh bài.
“Cái này”
“Cháu mau đến đây, ông đang thua rất thê thảm, mau đến giúp ông”
Lục phu nhân và bà nội cười ầm lên vì liên tục thắng ông nội, còn Nhậm Nhã Lâm bên cạnh lại xấu hổ vô cùng, cô ấy nghĩ Lục Thành sẽ nghĩ cô là người lắm trò, nhưng bất ngờ một lúc sau Lục Thành lại cùng vào bàn tham gia cùng họ.
“Bà thắng rồi nhá, mau đưa tiền đây”
“Sao lại thắng nữa rồi ? Tôi không đưa, chắc chắn là bà gian lận rồi”
“Đừng có lắm lời, mau đưa đây”
“Ba mau đưa đi, đừng viện cớ nữa, từ nãy đến giờ có bàn nào ba đã thắng đâu”
“Nhưng con xem, ba bàn liên tiếp bà ấy đều thắng, ba……”
“Vậy ba chưa nhìn lại A Thành rồi”
Hóa ra Lục Thành là người của tri thức nhưng mấy trò chơi thế này lại vô cùng kém cỏi.
Nhậm Nhã Lâm bên cạnh thấy anh liên tục thua thì cười trộm, Lục Thành xấu hổ không biết nói gì, thấy vậy cô ấy đã lên tiếng giúp đỡ.
“Tôi giúp anh gỡ lại”
Những bàn tiếp theo được sự hướng dẫn của Nhậm Nhã Lâm nên Lục Thành đã thắng lại, họ vô cùng vui vẻ cùng nhau chơi bài.
Đến khuya Lục phu nhân bảo Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm về nhà, trên xe cô ấy phát hiện điện thoại đã bị tắt máy do hết pin, Lục Thành chú ý thấy nên đưa sạc cho cô.
“Cầm lấy, cắm sạc vào đó là có thể sạc rồi”
“Cảm ơn anh”
Sau khi sạc điện thoại, Nhậm Nhã Lâm mở lên thấy ngạc nhiên vì có người gọi cho cô rất nhiều cuộc gọi.
Cô ấy mở lên thì thấy đó là Lạc Bộ Thiên, hơn 30 cuộc gọi, lúc này hắn ta lại gọi đến một lần nữa. Lục Thành thấy thế thì cố lờ đi, Nhậm Nhã Lâm chần chừ một lúc mới nhận cuộc gọi.
“Anh tìm tôi sao ?”
“Sao vậy ? Thấy tôi gọi thì liền muốn trốn à ?”
Nhậm Nhã Lâm nghe thấy giọng điệu của anh ta thì bất ngờ hỏi.
“Anh say rồi sao ?”
Lục Thành nghe thấy vậy thì quay sang nhìn cô ấy, sau một lúc Lục Thành đứng ngoài xe đợi Nhậm Nhã Lâm đến gặp mặt Lạc Bộ Thiên.
Ngoài công viên, Lạc Bộ Thiên đang say sưa ngồi gật gù trên ghế, khi thấy Nhậm Nhã Lâm bước đến anh ta liền loạng choạng đứng dậy.
“Cô tới rồi à ?”
“Anh tìm tôi làm gì ?”
“Tôi nghe nói cô sắp kết hôn sao ? Với cái tên mặt lạnh lần trước à ?”
“Liên quan gì đến anh ? Vả lại tôi cứ nghĩ sau khi chúng ta chia tay thì chúng ta không còn bất cứ liên quan gì rồi chứ, sao anh cứ muốn làm phiền tôi vậy ?”
Lạc Bộ Thiên dùng ánh mắt đáng sợ nhìn cô ấy, anh ta chầm chậm đi đến chỗ của Nhậm Nhã Lâm, lớn tiếng chỉ tay vào mặt cô ấy.
“Nhậm Nhã Lâm, đến bây giờ mà cô còn không biết cô làm gì có lỗi với tôi sao ? Cô dùng giọng điệu oán trách đó là có ý gì ? Hả ?”
Nhậm Nhã Lâm bình tĩnh nhìn anh ta, nhẹ nhàng mỉm cười hỏi.
“Tôi quả thật rất tò mò, bản thân mình đã làm gì mà khiến anh trở nên như vậy ? Vứt bỏ tình cảm bao năm với tôi mà lén lút qua lại với Hàn Vân hơn 1 năm”
Lạc Bộ Thiên tức giận nắm chặt lấy vai Nhậm Nhã Lâm nói rõ mọi chuyện.
“Vậy thì tôi nói cho cô biết, vào thời gian trước khi chúng ta quen nhau có phải cô đã nhắn tin vào nhóm lớp sỉ nhục tôi không xứng với cô hay không ? Không những vậy cô còn qua lại với một người con trai khác sau lưng tôi, cho đến sau này gia đình cô gặp biến cố nên cô mới cứ muốn bám vào tôi, để bản thân không phải sống khổ sở đúng chứ ? Cô nghĩ chuyện cô làm thì mãi mãi không ai biết sao ?”
Nhậm Nhã Lâm nghe xong thì vô cùng ngạc nhiên, không biết vì sao anh ta lại biết những chuyện này.
“Sao anh lại biết những chuyện này ?”