Một tháng sau mọi chuyện được trôi qua êm đềm, hôm đó Nhậm Nhã Lâm đang cùng nhà họ Lục ăn tối.
“Tiểu Lâm, lát nữa mẹ đưa cho con ít đồ bổ, con và A Thành đến thăm ba con thì gửi lời hỏi thăm ông ấy giúp mẹ”
“Không cần đâu mẹ, để con và A Thành mua mang qua đó là được”
Bà nội bà ông nội ngồi cạnh cũng tiếp lời.
“Có gì mà không được, bà biết có mấy món phù hợp với ba con, lát nữa bà đưa cho con mang qua đó”
“Bà nội nói đúng, con không cần ngại, dù sao thì con cũng là con cháu của Lục gia, quan tâm cho ba con là chuyện bình thường mà”
“Chị dâu, chị đừng có từ chối nữa, ông bà đã nói vậy rồi mà, em nhớ em gái chị dạo này vẫn đang kì nghỉ hè đúng không ? Ngày mai em cùng chị và em ấy đi trung tâm mua sắm được không ?”
Nhậm Nhã Lâm do dự nhìn sang Lục Thành, anh ấy thấy vậy liền mỉm cười dịu dàng nói với cô.
“Em cứ nhận lời mọi người đi, ngày mai có đi trung tâm mua sắm thì anh sẽ bảo tài xế đến đón em, anh đưa em thẻ của anh nếu có muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ của anh là được”
“Không cần đâu, thẻ của em vẫn còn tiền”
Lục Vĩnh Tâm lên tiếng khuyên giải.
“Chị dâu, đừng ngại dùng thẻ anh ấy, anh trai của em trước giờ làm việc đều tự mình giữ tiền, chưa một ai động được đến thẻ anh ấy, lần này anh ấy chủ động đưa thẻ cho chị thì chị nhất định phải nắm bắt cơ hội dùng thẻ của anh ấy”
Nhậm Nhã Lâm ngoài mặt mỉm cười nhận lời nhưng không hiểu sao dạo gần đây cô ấy luôn có cảm giác bất an khác thường, buổi tối luôn không thể ngủ được.
Sau khi ăn tối Nhậm Nhã Lâm cùng mọi người ăn trái cây, trò chuyện rất vui vẻ. Bỗng nhiên Lục Thành lên tiếng hỏi em gái.
“Tiểu Tâm, dạo gần đây công việc em ở Lục thị thế nào rồi ?”
“Vẫn bình thường, mà dạo gần đây công việc của em đều do chú ba sắp xếp, anh không làm việc ở Lục thị thì lo làm gì ? Anh lo làm bác sĩ đi thì hơn”
Lục phu nhân bật cười nói với Lục Vĩnh Tâm.
“Con nghĩ bản thân con có thể tranh cãi với anh trai con à ? Anh trai con thừa hưởng tài năng kinh doanh giống ba con, tuy không làm việc trực tiếp ở Lục thị nhưng chưa chắc là nó đã không biết gì ?”
“Ý mẹ là sao ?”
Lục Thành lạnh lùng nhìn em gái.
“Làm việc cho tốt vào, đừng nghĩ anh không ở đó thì sẽ không biết em làm gì”
“Em có nói thế bao giờ ? Mà nếu anh giống bố vậy thì sao không quay về tiếp quản công ty, ở bên ngoài làm bác sĩ làm gì ?”
“Đó là việc của anh, đã bao giờ em có quyền quản lí chuyện của anh vậy ?”
“Em…….”
Lục Vĩnh Tâm muốn phản bác nhưng bị mẹ ngăn lại, đến cả ông bà nội cũng không lên tiếng nói gì. Nhậm Nhã Lâm thấy cảnh này thì lên tiếng giảng hoà.
“A Thành, anh mau ăn trái cây đi, bây giờ là đang ở nhà đừng nói đến công việc”
Lục Thành đang trong trạng thái tức giận lập tức dịu lại nhận lấy trái cây mà Nhậm Nhã Lâm đưa cho mình.
“Được”
Mọi người thấy vậy thì cười ẩn ý, Nhậm Nhã Lâm cũng mỉm cười vui vẻ, trong lúc đó bỗng nhiên có điện thoại gọi đến.
“Con xin phép ra ngoài nhận điện thoại, lát nữa con sẽ quay lại”
Nhậm Nhã Lâm bước ra ngoài nghe điện thoại mà người gọi đến là Lăng Nghiên.
“Nghiên Nghiên, cậu tìm mình sao ? Có việc gì vậy ?”
Giọng nói Lăng Nghiên khác lạ, cô ấy trầm giọng nói.
“Lâm Lâm, chúng ta gặp mặt một chút đi”
Lăng Nghiên đột nhiên tắt máy, Nhậm Nhã Lâm có chút lo lắng, sau một lúc tạm biệt người nhà họ Lục thì Lục Thành đưa cô ấy đến chỗ hẹn với Lăng Nghiên.
Cô ấy xuống xe đi đến khuôn viên quen thuộc, nơi trước đây hai người họ lúc còn đi học vẫn thường đến.
“Nghiên Nghiên”
Thấy Lăng Nghiên ngồi u buồn ở phía xa, Nhậm Nhã Lâm vội vàng chạy đến vô tình làm chân bị trật.
Cô ấy đi đến chỗ Lăng Nghiên thì bất ngờ thấy Lăng Nghiên đang buồn bã với gương mặt đẫm nước mắt.
“Nghiên Nghiên, cậu sao vậy ? Sao cậu lại khóc ?”
Thấy Nhậm Nhã Lâm đến Lăng Nghiên từ từ đến dậy nhìn cô ấy.
“Lâm Lâm…….cậu còn nhớ nơi này không ? Nơi chúng ta thường đến khi còn đi học”
“Mình nhớ, tất nhiên là nhớ rồi, nhưng mà có chuyện gì sao ? Sao cậu lại khóc ?”
“Mình không sao, mình chỉ cảm thấy có một vài chuyện khiến bản thân không thể chịu đựng nổi mà thôi”
Đột nhiên Lăng Nghiên gượng cười nhắc lại một vài chuyện trong quá khứ.
“Mình nhớ lúc mới gặp cậu đã cảm thấy thân thiết với cậu, từ lúc cấp 2 cho đến tận bây giờ bọn mình vẫn luôn thân thiết với nhau, cậu muốn gì mình cũng nhường cho cậu, mình yêu cầu gì cậu cũng đáp ứng cho cậu, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ đến cảnh mình và cậu phải rơi vào tình cảnh này”
Nhậm Nhã Lâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô ấy nhìn Lăng Nghiên với gương mặt khó hiểu.
“Rơi vào cảnh này ? Cậu nói gì mình không hiểu”
Lăng Nghiên không kiềm chế được nữa, cô ấy bật khóc.
“Chuyện mình thích Tiểu Việt cậu cũng biết, mình chịu bao nhiêu cực khổ để có thể bên cậu ấy cậu cũng biết, mình cố gắng làm những chuyện này là vì sao cậu cũng hiểu rõ nhất, nhưng tại sao ? Mình làm nhiều đến vậy mà người Tiểu Việt thích lại là cậu mà không phải mình”
Nhậm Nhã Lâm hoang mang, cô ấy tim đập loạn lo lắng hỏi Lăng Nghiên với vẻ mặt lo lắng. Bản thân cô ấy không thể ngờ vì sao Lăng Nghiên lại biết chuyện này.
“Sao……..sao cậu lại biết ?”
“Tiểu Lâm, lát nữa mẹ đưa cho con ít đồ bổ, con và A Thành đến thăm ba con thì gửi lời hỏi thăm ông ấy giúp mẹ”
“Không cần đâu mẹ, để con và A Thành mua mang qua đó là được”
Bà nội bà ông nội ngồi cạnh cũng tiếp lời.
“Có gì mà không được, bà biết có mấy món phù hợp với ba con, lát nữa bà đưa cho con mang qua đó”
“Bà nội nói đúng, con không cần ngại, dù sao thì con cũng là con cháu của Lục gia, quan tâm cho ba con là chuyện bình thường mà”
“Chị dâu, chị đừng có từ chối nữa, ông bà đã nói vậy rồi mà, em nhớ em gái chị dạo này vẫn đang kì nghỉ hè đúng không ? Ngày mai em cùng chị và em ấy đi trung tâm mua sắm được không ?”
Nhậm Nhã Lâm do dự nhìn sang Lục Thành, anh ấy thấy vậy liền mỉm cười dịu dàng nói với cô.
“Em cứ nhận lời mọi người đi, ngày mai có đi trung tâm mua sắm thì anh sẽ bảo tài xế đến đón em, anh đưa em thẻ của anh nếu có muốn mua gì thì cứ quẹt thẻ của anh là được”
“Không cần đâu, thẻ của em vẫn còn tiền”
Lục Vĩnh Tâm lên tiếng khuyên giải.
“Chị dâu, đừng ngại dùng thẻ anh ấy, anh trai của em trước giờ làm việc đều tự mình giữ tiền, chưa một ai động được đến thẻ anh ấy, lần này anh ấy chủ động đưa thẻ cho chị thì chị nhất định phải nắm bắt cơ hội dùng thẻ của anh ấy”
Nhậm Nhã Lâm ngoài mặt mỉm cười nhận lời nhưng không hiểu sao dạo gần đây cô ấy luôn có cảm giác bất an khác thường, buổi tối luôn không thể ngủ được.
Sau khi ăn tối Nhậm Nhã Lâm cùng mọi người ăn trái cây, trò chuyện rất vui vẻ. Bỗng nhiên Lục Thành lên tiếng hỏi em gái.
“Tiểu Tâm, dạo gần đây công việc em ở Lục thị thế nào rồi ?”
“Vẫn bình thường, mà dạo gần đây công việc của em đều do chú ba sắp xếp, anh không làm việc ở Lục thị thì lo làm gì ? Anh lo làm bác sĩ đi thì hơn”
Lục phu nhân bật cười nói với Lục Vĩnh Tâm.
“Con nghĩ bản thân con có thể tranh cãi với anh trai con à ? Anh trai con thừa hưởng tài năng kinh doanh giống ba con, tuy không làm việc trực tiếp ở Lục thị nhưng chưa chắc là nó đã không biết gì ?”
“Ý mẹ là sao ?”
Lục Thành lạnh lùng nhìn em gái.
“Làm việc cho tốt vào, đừng nghĩ anh không ở đó thì sẽ không biết em làm gì”
“Em có nói thế bao giờ ? Mà nếu anh giống bố vậy thì sao không quay về tiếp quản công ty, ở bên ngoài làm bác sĩ làm gì ?”
“Đó là việc của anh, đã bao giờ em có quyền quản lí chuyện của anh vậy ?”
“Em…….”
Lục Vĩnh Tâm muốn phản bác nhưng bị mẹ ngăn lại, đến cả ông bà nội cũng không lên tiếng nói gì. Nhậm Nhã Lâm thấy cảnh này thì lên tiếng giảng hoà.
“A Thành, anh mau ăn trái cây đi, bây giờ là đang ở nhà đừng nói đến công việc”
Lục Thành đang trong trạng thái tức giận lập tức dịu lại nhận lấy trái cây mà Nhậm Nhã Lâm đưa cho mình.
“Được”
Mọi người thấy vậy thì cười ẩn ý, Nhậm Nhã Lâm cũng mỉm cười vui vẻ, trong lúc đó bỗng nhiên có điện thoại gọi đến.
“Con xin phép ra ngoài nhận điện thoại, lát nữa con sẽ quay lại”
Nhậm Nhã Lâm bước ra ngoài nghe điện thoại mà người gọi đến là Lăng Nghiên.
“Nghiên Nghiên, cậu tìm mình sao ? Có việc gì vậy ?”
Giọng nói Lăng Nghiên khác lạ, cô ấy trầm giọng nói.
“Lâm Lâm, chúng ta gặp mặt một chút đi”
Lăng Nghiên đột nhiên tắt máy, Nhậm Nhã Lâm có chút lo lắng, sau một lúc tạm biệt người nhà họ Lục thì Lục Thành đưa cô ấy đến chỗ hẹn với Lăng Nghiên.
Cô ấy xuống xe đi đến khuôn viên quen thuộc, nơi trước đây hai người họ lúc còn đi học vẫn thường đến.
“Nghiên Nghiên”
Thấy Lăng Nghiên ngồi u buồn ở phía xa, Nhậm Nhã Lâm vội vàng chạy đến vô tình làm chân bị trật.
Cô ấy đi đến chỗ Lăng Nghiên thì bất ngờ thấy Lăng Nghiên đang buồn bã với gương mặt đẫm nước mắt.
“Nghiên Nghiên, cậu sao vậy ? Sao cậu lại khóc ?”
Thấy Nhậm Nhã Lâm đến Lăng Nghiên từ từ đến dậy nhìn cô ấy.
“Lâm Lâm…….cậu còn nhớ nơi này không ? Nơi chúng ta thường đến khi còn đi học”
“Mình nhớ, tất nhiên là nhớ rồi, nhưng mà có chuyện gì sao ? Sao cậu lại khóc ?”
“Mình không sao, mình chỉ cảm thấy có một vài chuyện khiến bản thân không thể chịu đựng nổi mà thôi”
Đột nhiên Lăng Nghiên gượng cười nhắc lại một vài chuyện trong quá khứ.
“Mình nhớ lúc mới gặp cậu đã cảm thấy thân thiết với cậu, từ lúc cấp 2 cho đến tận bây giờ bọn mình vẫn luôn thân thiết với nhau, cậu muốn gì mình cũng nhường cho cậu, mình yêu cầu gì cậu cũng đáp ứng cho cậu, nhưng mình chưa bao giờ nghĩ đến cảnh mình và cậu phải rơi vào tình cảnh này”
Nhậm Nhã Lâm ngơ ngác không hiểu chuyện gì, cô ấy nhìn Lăng Nghiên với gương mặt khó hiểu.
“Rơi vào cảnh này ? Cậu nói gì mình không hiểu”
Lăng Nghiên không kiềm chế được nữa, cô ấy bật khóc.
“Chuyện mình thích Tiểu Việt cậu cũng biết, mình chịu bao nhiêu cực khổ để có thể bên cậu ấy cậu cũng biết, mình cố gắng làm những chuyện này là vì sao cậu cũng hiểu rõ nhất, nhưng tại sao ? Mình làm nhiều đến vậy mà người Tiểu Việt thích lại là cậu mà không phải mình”
Nhậm Nhã Lâm hoang mang, cô ấy tim đập loạn lo lắng hỏi Lăng Nghiên với vẻ mặt lo lắng. Bản thân cô ấy không thể ngờ vì sao Lăng Nghiên lại biết chuyện này.
“Sao……..sao cậu lại biết ?”