Lục Thành cầm tay Nhậm Nhã Lâm, cô ấy ngạc nhiên khi cảm nhận được tay anh rất lạnh.
( Lạnh vậy, anh ấy căng thẳng vậy sao ? )
Lục Thành đưa hoa cưới cho Nhậm Nhã Lâm, cô ấy quan tâm hỏi anh ấy.
“Anh căng thẳng sao ?”
Lục Thành ngượng ngùng trả lời.
“Đều là lần đầu cả, nói không căng thẳng thì hơi khó tin”
Họ tiế tục hoàn thành lễ cưới, nhà họ Lục ở dưới sân khấu ai cũng vui vẻ hạnh phúc chúc mừng họ.
Tần Thiếu Nhiên và Niệm Khiết cũng theo dõi quá trình làm lễ, Niệm Khiết vô thức hỏi Tần Thiếu Nhiên.
“Sau này anh kết hôn anh sẽ cưới người anh yêu hay sẽ cưới người mà ba mẹ anh đã chọn”
Tần Thiếu Nhiên thản nhiên nói.
“Bản thân tôi chỉ muốn tự do, hạnh phúc của bản thân tất nhiên phải do bản thân lựa chọn, nhưng nếu là sự sắp đặt có lợi cho gia đình thì có lẽ tôi sẽ lựa chọn đáp ứng”
Niệm Khiết nghe xong thì bất giác có chút buồn bã, cô ấy nhìn Tần Thiếu Nhiên bên cạnh lại có chút bâng khuâng không biết nên nói gì.
Tiế theo đến lúc đeo nhẫn cưới, Nhậm Tinh Khả được giao nhiệm vụ mang nhẫn cưới lên sân khấu, cô ấy nhìn chị gái xinh đẹp thì cười rất vui vẻ.
Nhậm Nhã Lâm nhìn em gái, cô ấy biết sau khi hoàn thành xong hôn lễ thì cô không thể sống cùng em gái nữa, nhưng dù thế nào thì cô vẫn sẽ mãi yêu thương và chăm lo cho em gái mình.
Lục Thành cầm lấy nhẫn cưới, anh ấy do dự một lúc rồi nhìn về phía Nhậm Nhã Lâm. Đôi mắt cô ấy rất trong và sáng, anh ấy chợt mỉm cười nhẹ nhàng đeo nhẫn cưới vào tay cô.
Cô ấy cũng nhẹ nhàng đeo nhẫn lại cho anh, giây phút này họ chính thức ràng buộc nhau cả đời, cô nhớ đến những lúc ở gần Lục Thành luôn cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, đối với cô anh là một người vô cùng thích hợp để kết hôn.
( Yêu cũng được, không yêu cũng không sao, thích hợp là được )
Sau một ngày dài diễn ra hôn lễ, Nhậm Nhã Lâm và Lục Thành trở về nhà, căn nhà của anh ấy cũng được Lục phu nhân đích thân trang trí, vừa vào phòng Nhậm Nhã Lâm đã gượng gạo nói.
“Ở đây có phòng khác không, dù sao chúng ta bây giờ cũng không thích hợp ngủ cùng phòng đúng không ?”
Lục Thành ấp úng nói.
“Ờ……thật ra là còn một phòng nhưng mà…….”
Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm đi xem phòng còn lại thì cảnh tượng bên trong làm cho Nhậm Nhã Lâm phải ngơ ngác.
“Cái này…….là phòng phẫu thuật hả ?”
“Thật ra không phải vậy đâu, tôi chỉ là dùng nó làm phòng luyện tập mà thôi, lúc rãnh hoặc cần nghiên cứu gì đó thì sẽ dùng đến………”
Hoá ra Lục Thành dùng căn phòng còn lại bố trí đầy đủ dụng cụ y tế và biến nó trở thành phòng phẫu thuật tại nhà trông vô cùng đáng sợ.
“Hay là tối nay cứ ngủ tạm phòng tôi đi, ngày mai tôi cho người đến dọn dẹp, có được không ?”
Nhậm Nhã Lâm có chút do dự, Lục Thành hiểu ý của cô nên nhanh chóng lên tiếng.
“Thật ra tôi có thể ngủ ở sofa, cô có thể yên tâm”
Nhậm Nhã Lâm thấy có chút bất công, dù sao đây cũng là nhà của anh ấy, nếu bản thân vừa đến đã chiếm lấy phòng của người khác thì có chút không nên.
“Ờ……không cần phải vậy đâu, chúng ta chia giường làm đôi ngủ là được, hôm nay cả hai đều đã mệt rồi, không cần phải làm khổ bản thân đâu”
“Vậy…….cũng được”
Tối đó hai người họ quả thật chia giường làm đôi để ngủ, mặc dù cả họ đã rất mệt nhưng lại không thể nào ngủ được. Cứ thế đã qua 12 giờ nhưng họ vẫn không thể nào ngủ. Nhậm Nhã Lâm chợt lên tiếng.
“Tôi không ngủ được”
“Tôi cũng vậy”
“Chúng ta có trò gì tiêu khiển không ?”
Lục Thành nghi hoặc quay sang nhìn cô.
“Ý cô là muốn làm gì ?”
“Hay là………”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Lục Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
Một lúc sau hai người họ cùng nhau ở nhà bếp làm đồ ăn khuya, đôi vợ chồng trẻ này vào giữa khuya lại cùng nhau làm đồ ăn, thật đúng là có chút khác thường.
Lục Thành trổ tài nấu ăn như một đầu bếp, khiến cho Nhậm Nhã Lâm vô cùng nhạc nhiên.
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu thì chuyện tiếp theo làm cho Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm vô cùng rối rắm.
“Bác sĩ Lục, bình thường anh đều sống thế này sao ? Đồ ăn đều có nhưng gia vị thì lại hết sạch, vậy chúng ta nấu ăn thế nào đây ?”
Lục Thành cũng ngượng ngùng không biết nói gì. Hoá ra sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu Lục Thành mới phát hiện gia vị ở nhà anh đều đã hết từ lâu, vì ít khi anh nấu ăn ở nhà nên không chú ý đến việc này.
“Hay là chúng ta ra ngoài xem thử, có thể tìm chút gì đó ăn hay không ?”
“Nhưng giờ này thì tôi nghĩ………”
Hai người họ ngồi trên ghế sofa chán nản không biết làm gì, lúc này Nhậm Nhã Lâm liền nảy ra một ý là cùng Lục Thành xem phim.
“Bác sĩ Lục, chúng ta xem phim đi”
“Cô muốn xem phim gì ?”
“Anh chọn đi”
“Tôi bình thường không xem phim, cũng chẳng biết nên xem phim gì ?”
Nhậm Nhã Lâm gượng cười, cũng phải bất lực với người đàn ông trước mặt.
( Con ngừoi tri thức quả thực có rất nhiều điều không giống với người khác )
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười nói với anh ấy.
“Vậy tôi sẽ khai mở thế giới quan của anh”
Cô ấy cứ thế mở lên rất nhiều bộ phim cổ trang, cô ấy còn tận tình giải thích nhiều thứ trong phim cho Lục Thành, lúc này Nhậm Nhã Lâm trong mắt anh ấy vô cùng khác lạ, cô ấy nổi bật hơn, thu hút hơn, ánh mắt cũng dõi theo cô ấy mà khôgn thể rời đi.
Đến 2 giờ sáng Nhậm Nhã Lâm đã mệt mỏi mà ngủ quên mất, Lục Thành im lặng bên cạnh nhìn cô ấy, anh bất giác nhìn xem thời gian đã trễ nên nên quyết định bế Nhậm Nhã Lâm vào phòng ngủ.
Anh ấy nhìn cô ngủ rất ngon lại không nhịn được mà cảm thán.
“Luyên thuyên mãi mới chịu ngủ, đúng là……..”
Lục Thành cũng đã rất mệt nên nhanh chóng lên giường ngủ thiếp đi. Một đêm tân hôn trôi qua vô cùng bất thường, nhưng dù sao đối với họ trải qua một đêm đầy ngượng ngùng như thế đã là rất tốt.
( Lạnh vậy, anh ấy căng thẳng vậy sao ? )
Lục Thành đưa hoa cưới cho Nhậm Nhã Lâm, cô ấy quan tâm hỏi anh ấy.
“Anh căng thẳng sao ?”
Lục Thành ngượng ngùng trả lời.
“Đều là lần đầu cả, nói không căng thẳng thì hơi khó tin”
Họ tiế tục hoàn thành lễ cưới, nhà họ Lục ở dưới sân khấu ai cũng vui vẻ hạnh phúc chúc mừng họ.
Tần Thiếu Nhiên và Niệm Khiết cũng theo dõi quá trình làm lễ, Niệm Khiết vô thức hỏi Tần Thiếu Nhiên.
“Sau này anh kết hôn anh sẽ cưới người anh yêu hay sẽ cưới người mà ba mẹ anh đã chọn”
Tần Thiếu Nhiên thản nhiên nói.
“Bản thân tôi chỉ muốn tự do, hạnh phúc của bản thân tất nhiên phải do bản thân lựa chọn, nhưng nếu là sự sắp đặt có lợi cho gia đình thì có lẽ tôi sẽ lựa chọn đáp ứng”
Niệm Khiết nghe xong thì bất giác có chút buồn bã, cô ấy nhìn Tần Thiếu Nhiên bên cạnh lại có chút bâng khuâng không biết nên nói gì.
Tiế theo đến lúc đeo nhẫn cưới, Nhậm Tinh Khả được giao nhiệm vụ mang nhẫn cưới lên sân khấu, cô ấy nhìn chị gái xinh đẹp thì cười rất vui vẻ.
Nhậm Nhã Lâm nhìn em gái, cô ấy biết sau khi hoàn thành xong hôn lễ thì cô không thể sống cùng em gái nữa, nhưng dù thế nào thì cô vẫn sẽ mãi yêu thương và chăm lo cho em gái mình.
Lục Thành cầm lấy nhẫn cưới, anh ấy do dự một lúc rồi nhìn về phía Nhậm Nhã Lâm. Đôi mắt cô ấy rất trong và sáng, anh ấy chợt mỉm cười nhẹ nhàng đeo nhẫn cưới vào tay cô.
Cô ấy cũng nhẹ nhàng đeo nhẫn lại cho anh, giây phút này họ chính thức ràng buộc nhau cả đời, cô nhớ đến những lúc ở gần Lục Thành luôn cho cô cảm giác an toàn tuyệt đối, đối với cô anh là một người vô cùng thích hợp để kết hôn.
( Yêu cũng được, không yêu cũng không sao, thích hợp là được )
Sau một ngày dài diễn ra hôn lễ, Nhậm Nhã Lâm và Lục Thành trở về nhà, căn nhà của anh ấy cũng được Lục phu nhân đích thân trang trí, vừa vào phòng Nhậm Nhã Lâm đã gượng gạo nói.
“Ở đây có phòng khác không, dù sao chúng ta bây giờ cũng không thích hợp ngủ cùng phòng đúng không ?”
Lục Thành ấp úng nói.
“Ờ……thật ra là còn một phòng nhưng mà…….”
Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm đi xem phòng còn lại thì cảnh tượng bên trong làm cho Nhậm Nhã Lâm phải ngơ ngác.
“Cái này…….là phòng phẫu thuật hả ?”
“Thật ra không phải vậy đâu, tôi chỉ là dùng nó làm phòng luyện tập mà thôi, lúc rãnh hoặc cần nghiên cứu gì đó thì sẽ dùng đến………”
Hoá ra Lục Thành dùng căn phòng còn lại bố trí đầy đủ dụng cụ y tế và biến nó trở thành phòng phẫu thuật tại nhà trông vô cùng đáng sợ.
“Hay là tối nay cứ ngủ tạm phòng tôi đi, ngày mai tôi cho người đến dọn dẹp, có được không ?”
Nhậm Nhã Lâm có chút do dự, Lục Thành hiểu ý của cô nên nhanh chóng lên tiếng.
“Thật ra tôi có thể ngủ ở sofa, cô có thể yên tâm”
Nhậm Nhã Lâm thấy có chút bất công, dù sao đây cũng là nhà của anh ấy, nếu bản thân vừa đến đã chiếm lấy phòng của người khác thì có chút không nên.
“Ờ……không cần phải vậy đâu, chúng ta chia giường làm đôi ngủ là được, hôm nay cả hai đều đã mệt rồi, không cần phải làm khổ bản thân đâu”
“Vậy…….cũng được”
Tối đó hai người họ quả thật chia giường làm đôi để ngủ, mặc dù cả họ đã rất mệt nhưng lại không thể nào ngủ được. Cứ thế đã qua 12 giờ nhưng họ vẫn không thể nào ngủ. Nhậm Nhã Lâm chợt lên tiếng.
“Tôi không ngủ được”
“Tôi cũng vậy”
“Chúng ta có trò gì tiêu khiển không ?”
Lục Thành nghi hoặc quay sang nhìn cô.
“Ý cô là muốn làm gì ?”
“Hay là………”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Lục Thành với ánh mắt đầy ẩn ý.
Một lúc sau hai người họ cùng nhau ở nhà bếp làm đồ ăn khuya, đôi vợ chồng trẻ này vào giữa khuya lại cùng nhau làm đồ ăn, thật đúng là có chút khác thường.
Lục Thành trổ tài nấu ăn như một đầu bếp, khiến cho Nhậm Nhã Lâm vô cùng nhạc nhiên.
Sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu thì chuyện tiếp theo làm cho Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm vô cùng rối rắm.
“Bác sĩ Lục, bình thường anh đều sống thế này sao ? Đồ ăn đều có nhưng gia vị thì lại hết sạch, vậy chúng ta nấu ăn thế nào đây ?”
Lục Thành cũng ngượng ngùng không biết nói gì. Hoá ra sau khi chuẩn bị xong nguyên liệu Lục Thành mới phát hiện gia vị ở nhà anh đều đã hết từ lâu, vì ít khi anh nấu ăn ở nhà nên không chú ý đến việc này.
“Hay là chúng ta ra ngoài xem thử, có thể tìm chút gì đó ăn hay không ?”
“Nhưng giờ này thì tôi nghĩ………”
Hai người họ ngồi trên ghế sofa chán nản không biết làm gì, lúc này Nhậm Nhã Lâm liền nảy ra một ý là cùng Lục Thành xem phim.
“Bác sĩ Lục, chúng ta xem phim đi”
“Cô muốn xem phim gì ?”
“Anh chọn đi”
“Tôi bình thường không xem phim, cũng chẳng biết nên xem phim gì ?”
Nhậm Nhã Lâm gượng cười, cũng phải bất lực với người đàn ông trước mặt.
( Con ngừoi tri thức quả thực có rất nhiều điều không giống với người khác )
Nhậm Nhã Lâm mỉm cười nói với anh ấy.
“Vậy tôi sẽ khai mở thế giới quan của anh”
Cô ấy cứ thế mở lên rất nhiều bộ phim cổ trang, cô ấy còn tận tình giải thích nhiều thứ trong phim cho Lục Thành, lúc này Nhậm Nhã Lâm trong mắt anh ấy vô cùng khác lạ, cô ấy nổi bật hơn, thu hút hơn, ánh mắt cũng dõi theo cô ấy mà khôgn thể rời đi.
Đến 2 giờ sáng Nhậm Nhã Lâm đã mệt mỏi mà ngủ quên mất, Lục Thành im lặng bên cạnh nhìn cô ấy, anh bất giác nhìn xem thời gian đã trễ nên nên quyết định bế Nhậm Nhã Lâm vào phòng ngủ.
Anh ấy nhìn cô ngủ rất ngon lại không nhịn được mà cảm thán.
“Luyên thuyên mãi mới chịu ngủ, đúng là……..”
Lục Thành cũng đã rất mệt nên nhanh chóng lên giường ngủ thiếp đi. Một đêm tân hôn trôi qua vô cùng bất thường, nhưng dù sao đối với họ trải qua một đêm đầy ngượng ngùng như thế đã là rất tốt.