Âm thầm đứng trước Dư thị chờ đợi, Dư Hạo Hiên cuối cùng cũng đã đợi được em trai mình xuất hiện. Họ nhìn nhau rất lâu, Dư Minh Hòà mỉm cười đi đến chỗ anh ấy.
"Anh....... lâu rồi không gặp"
Một lúc sau Dư Hạo Hiên cùng em trai đến thăm mộ của Nhậm Tinh Khả, họ trầm tư khá lâu thì Dư Minh Hòa mới lên tiếng.
"Cũng 10 năm rồi, chúng ta giá như có thể quay trở về như trước đây"
"Nhưng đáng tiếc không quay trở về được nữa rồi"
"Lần này anh quay lại là dự định làm gì sao ?"
Dư Hạo Hiền lạnh lùng nhìn em trai.
"Trước đây liên lạc bí mật với em, anh cũng đã nói rồi, không lẽ nào em vẫn chưa hiểu ?"
Dư Minh Hòa im lặng, hoa ra trước khi về nước anh ấy đã âm thầm liên lạc với em trai, họ vẫn luôn liên lạc với nhau qua mail mà không một ai biết.
"Chúng ta năm đó bên cạnh nhau vô cùng vui vẻ, em và Diệp Văn cũng đã lớn lên bên nhau, tình cảm em dành cho cô ấy là thế nào ? Em không hiểu sao ? Bây giờ Diệp gia không còn như trước nữa, biểu hiện của mẹ em đối với chuyện của hai người như vậy rồi, em còn định cam chịu à?"
Diệp Văn và Dư Minh Hòa là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, họ nảy sinh tình cảm và cũng đã định hôn ước, nhưng từ khi Diệp gia thất thế lâm vào khủng hoảng thì Hồng Giai đã ra sức ngăn cản con trai lấy Diệp Văn vì không mong con trai lấy người không môn đăng hộ đối.
"Hãy lấy anh làm tấm gương, đừng để em và Diệp Văn rơi vào tình cảnh giống anh rồi mới hối hận, ít ra hiện tại em vẫn còn có thể bảo vệ cô ấy, nhưng anh đã mãi mất đi Khả Khả rồi, anh không bảo vệ được cô ấy nữa"
Nói xong anh ấy đưa cho Dư Minh Hòa một sấp tài liệu, cậu ấy ngập ngừng một lúc mới dám mở ra xem, khi xem xong cậu ấy triệt để thất vọng về mẹ mình, tuy không muốn tin nhưng bên trong đều là tội ác mà bà ta gây ra.
"Người năm đó chăm bệnh cho ba cũng đã xác nhận, là Hồng Giai cho bà ta tiền để tiêm thuốc vào ống truyền dịch của ba khiến ba mất ngay trong đêm, bên trong còn có chứng cứ cho thấy bà ta âm thầm thâu tóm công ty để điều hành khi ba mới phát bệnh........ năm đó cũng chính là bà ấy đến tìm gặp Khả Khả bắt cô ấy rời xa anh và muốn đầy anh ra nước ngoài để đưa công ty cho em quản lí"
Người mẹ mà Dư Minh Hòa luôn bảo vệ bây giờ trong mắt cậu ấy vô cùng đáng sợ.
"Sao bà ấy có thể làm vậy chứ ?"
Dư Hạo Hiên bình thản nói.
"Cũng chỉ do sự xuất hiện của anh và mẹ anh đã khiến bà ấy như vậy, nhưng việc bà ấy ra tay với ba và gián tiếp hại chết Khả Khả, anh không thể bỏ qua cho bà ấy được"
Anh ấy dự định rời đi thì đột nhiên đứng lại nói với em trai.
"Hai ngày trước bà ấy có đến tìm Diệp Văn, có lẽ bà ấy sắp ra tay với cô ấy rồi"
Nói xong anh rời đi, Dư Minh Hòa gục ngã, cậu ấy đau lòng bật khóc, bao nhiêu lâu nay Hồng Giai vì muốn con trai nghe lời mình mà vẫn luôn tỏ ra đáng thương, bà ấy trách ba của anh ra đi để lại bà một mình nuôi nấng anh khiến anh luôn tin tưởng và nghe lời mẹ, hiện tại cầm bằng chứng trong tay khiến anh vô cùng khó chịu vì nổi áy náy dành cho anh trai và cả người ba đã mất, đặc biệt hơn là người ngoài cuộc bị cuống vào là Nhậm Tinh Khả.
Dư Hạo Hiên trở về Dư gia gặp ông nội, nhưng lại hay tin ông nội đổ bệnh và được Hồng Giai cho người chăm sóc, anh đi vào nhìn người đàn bà đó.
Ánh mắt họ nhìn nhau như thể muốn lao vào giết chết đối phương, Dư Hạo Hiên hiện nay đã có thể đứng trước mặt đối mắt với bà ta chứng tỏ bản thân anh đã không còn yếu kém như năm đó nữa. Người đàn bà mưu mô bước đến trước mặt anh chế giễu.
"Cứ tưởng là ai, hóa ra là cậu à ? Tôi tưởng cậu đã chết ở bên đó rồi chứ? Đúng là sống dai thật"
"Bà chưa gặp chuyện thì sao tôi có thể chết được"
"Vậy sao ? Sao cậu không chết đi như cách mà mẹ cậu đã gặp phải chứ? Đau khổ vì tình, đau đớn vì bệnh"
"Bà đừng vội kiêu ngạo, còn chưa biết sau này thế nào đâu"
"Ông nội cậu không khoẻ, mời đi cho"
Hồng Giai kiêu ngạo rời đi, Dư Hạo Hiên vẫn đứng im lặng ở đó, tay siết chặt thành nắm đấm.
( Không ngờ nhanh đến thế bà ta đã nhắm đến ông nội rồi )
Lục Tĩnh Hân vừa đến công ty thì thấy mọi người bàn tán xôn xao, khi cô còn không hiểu gì đã bị gọi vào phòng làm việc của Lục Thành.
Cô vào bên trong lại ngơ ngác thấy tên cấp trên hôm qua cũng ở đó, Lục Thành vẻ mặt tức giận đang nghiêm nghị nhìn hẳn.
"Chú ba, anh à.....sao vậy ạ ?"
Lục Chính Thiên lo lắng hỏi cô.
"Hôm qua xảy ra chuyện lớn đến thế sao con không nói với mọi người"
Lục Tĩnh Hân thấy có vẻ chuyện hôm qua đã bị tiết lộ, cô khó xử nhìn họ.
"Chỉ là........ bạn con đã giúp đưa con rời khỏi nên......."
Lục Thành bất mãn hét lớn với tên cấp trên của cô.
"Cút khỏi Lục thị, chỉ cần Lục thị có khả năng thì sẽ khiến anh không bao giờ xin việc ở bất cứ nơi nào để hại bất cứ ai được nữa"
"Chủ tịch, anh không thể vì quan hệ người nhà mà đuổi việc tôi được, tôi......."
"Anh nghĩ anh xứng đáng đối chất với tôi à ? Năng lực hay phẩm chất Tĩnh Hân đều hơn anh, con bé vì thấy anh làm việc lâu năm nên không muốn cướp vị trí của anh, không ngờ anh không biết ơn mà còn hại em ấy"
"Tôi nói cho cậu biết, người Lục gia không phải để các người động vào đâu, những kẻ hôm qua động vào cháu gái tôi thì nhất định Lục gia không tha cho bất cứ ai"
"Chủ tịch, tổng giám đốc, hai người không thể vì cô ấy mà từ bỏ nhiều nhà đầu tư như vậy được"
"Cậu nghĩ Lục thị tôi thiếu nhà đầu tư à ? Cho dù không có thì chúng tôi vẫn có đủ khả năng tự mình hoàn thiện dự án, Lục thị cần những kẻ đó hay sao ?"
"Cút đi, trước khi chúng tôi không kiềm chế được"
Tên đó tức giận rời đi, nhưng hắn hoàn toàn không có khả năng động vào Lục Tĩnh Hân, ngoài Lục thị thì phía sau vẫn còn người âm thầm hậu thuẫn cho cô ấy.
Lục Thành nén cơn giận nhìn cô ấy.
"Chuyện của em anh sẽ không để chị em biết, tránh cô ấy lại lo lắng, nhưng sau này có việc gì phải gọi cho anh ngay, có biết không ?"
"Em biết rồi ạ"
"Lần này cũng may có Hoành tổng, anh ấy đi ngang đó thấy em mới cứu được em lần này, có cơ hội thì mời cậu ấy đi ăn để cảm ơn đi"
"Vâng ạ"
Lục Chính Thiên đứng dậy an ủi cô ấy.
"Đừng sợ, anh con chỉ là tức giận những tên kia thôi, con đi làm việc đi"
Cô ngoan ngoãn gật đầu rời đi, trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện hôm qua được Dư Hạo Hiên cứu giúp.
( Không biết anh ấy có bị thương không nữa ? Sáng ra đã đi mất, một câu cảm ơn mình còn chưa kịp nói )
"Anh....... lâu rồi không gặp"
Một lúc sau Dư Hạo Hiên cùng em trai đến thăm mộ của Nhậm Tinh Khả, họ trầm tư khá lâu thì Dư Minh Hòa mới lên tiếng.
"Cũng 10 năm rồi, chúng ta giá như có thể quay trở về như trước đây"
"Nhưng đáng tiếc không quay trở về được nữa rồi"
"Lần này anh quay lại là dự định làm gì sao ?"
Dư Hạo Hiền lạnh lùng nhìn em trai.
"Trước đây liên lạc bí mật với em, anh cũng đã nói rồi, không lẽ nào em vẫn chưa hiểu ?"
Dư Minh Hòa im lặng, hoa ra trước khi về nước anh ấy đã âm thầm liên lạc với em trai, họ vẫn luôn liên lạc với nhau qua mail mà không một ai biết.
"Chúng ta năm đó bên cạnh nhau vô cùng vui vẻ, em và Diệp Văn cũng đã lớn lên bên nhau, tình cảm em dành cho cô ấy là thế nào ? Em không hiểu sao ? Bây giờ Diệp gia không còn như trước nữa, biểu hiện của mẹ em đối với chuyện của hai người như vậy rồi, em còn định cam chịu à?"
Diệp Văn và Dư Minh Hòa là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, họ nảy sinh tình cảm và cũng đã định hôn ước, nhưng từ khi Diệp gia thất thế lâm vào khủng hoảng thì Hồng Giai đã ra sức ngăn cản con trai lấy Diệp Văn vì không mong con trai lấy người không môn đăng hộ đối.
"Hãy lấy anh làm tấm gương, đừng để em và Diệp Văn rơi vào tình cảnh giống anh rồi mới hối hận, ít ra hiện tại em vẫn còn có thể bảo vệ cô ấy, nhưng anh đã mãi mất đi Khả Khả rồi, anh không bảo vệ được cô ấy nữa"
Nói xong anh ấy đưa cho Dư Minh Hòa một sấp tài liệu, cậu ấy ngập ngừng một lúc mới dám mở ra xem, khi xem xong cậu ấy triệt để thất vọng về mẹ mình, tuy không muốn tin nhưng bên trong đều là tội ác mà bà ta gây ra.
"Người năm đó chăm bệnh cho ba cũng đã xác nhận, là Hồng Giai cho bà ta tiền để tiêm thuốc vào ống truyền dịch của ba khiến ba mất ngay trong đêm, bên trong còn có chứng cứ cho thấy bà ta âm thầm thâu tóm công ty để điều hành khi ba mới phát bệnh........ năm đó cũng chính là bà ấy đến tìm gặp Khả Khả bắt cô ấy rời xa anh và muốn đầy anh ra nước ngoài để đưa công ty cho em quản lí"
Người mẹ mà Dư Minh Hòa luôn bảo vệ bây giờ trong mắt cậu ấy vô cùng đáng sợ.
"Sao bà ấy có thể làm vậy chứ ?"
Dư Hạo Hiên bình thản nói.
"Cũng chỉ do sự xuất hiện của anh và mẹ anh đã khiến bà ấy như vậy, nhưng việc bà ấy ra tay với ba và gián tiếp hại chết Khả Khả, anh không thể bỏ qua cho bà ấy được"
Anh ấy dự định rời đi thì đột nhiên đứng lại nói với em trai.
"Hai ngày trước bà ấy có đến tìm Diệp Văn, có lẽ bà ấy sắp ra tay với cô ấy rồi"
Nói xong anh rời đi, Dư Minh Hòa gục ngã, cậu ấy đau lòng bật khóc, bao nhiêu lâu nay Hồng Giai vì muốn con trai nghe lời mình mà vẫn luôn tỏ ra đáng thương, bà ấy trách ba của anh ra đi để lại bà một mình nuôi nấng anh khiến anh luôn tin tưởng và nghe lời mẹ, hiện tại cầm bằng chứng trong tay khiến anh vô cùng khó chịu vì nổi áy náy dành cho anh trai và cả người ba đã mất, đặc biệt hơn là người ngoài cuộc bị cuống vào là Nhậm Tinh Khả.
Dư Hạo Hiên trở về Dư gia gặp ông nội, nhưng lại hay tin ông nội đổ bệnh và được Hồng Giai cho người chăm sóc, anh đi vào nhìn người đàn bà đó.
Ánh mắt họ nhìn nhau như thể muốn lao vào giết chết đối phương, Dư Hạo Hiên hiện nay đã có thể đứng trước mặt đối mắt với bà ta chứng tỏ bản thân anh đã không còn yếu kém như năm đó nữa. Người đàn bà mưu mô bước đến trước mặt anh chế giễu.
"Cứ tưởng là ai, hóa ra là cậu à ? Tôi tưởng cậu đã chết ở bên đó rồi chứ? Đúng là sống dai thật"
"Bà chưa gặp chuyện thì sao tôi có thể chết được"
"Vậy sao ? Sao cậu không chết đi như cách mà mẹ cậu đã gặp phải chứ? Đau khổ vì tình, đau đớn vì bệnh"
"Bà đừng vội kiêu ngạo, còn chưa biết sau này thế nào đâu"
"Ông nội cậu không khoẻ, mời đi cho"
Hồng Giai kiêu ngạo rời đi, Dư Hạo Hiên vẫn đứng im lặng ở đó, tay siết chặt thành nắm đấm.
( Không ngờ nhanh đến thế bà ta đã nhắm đến ông nội rồi )
Lục Tĩnh Hân vừa đến công ty thì thấy mọi người bàn tán xôn xao, khi cô còn không hiểu gì đã bị gọi vào phòng làm việc của Lục Thành.
Cô vào bên trong lại ngơ ngác thấy tên cấp trên hôm qua cũng ở đó, Lục Thành vẻ mặt tức giận đang nghiêm nghị nhìn hẳn.
"Chú ba, anh à.....sao vậy ạ ?"
Lục Chính Thiên lo lắng hỏi cô.
"Hôm qua xảy ra chuyện lớn đến thế sao con không nói với mọi người"
Lục Tĩnh Hân thấy có vẻ chuyện hôm qua đã bị tiết lộ, cô khó xử nhìn họ.
"Chỉ là........ bạn con đã giúp đưa con rời khỏi nên......."
Lục Thành bất mãn hét lớn với tên cấp trên của cô.
"Cút khỏi Lục thị, chỉ cần Lục thị có khả năng thì sẽ khiến anh không bao giờ xin việc ở bất cứ nơi nào để hại bất cứ ai được nữa"
"Chủ tịch, anh không thể vì quan hệ người nhà mà đuổi việc tôi được, tôi......."
"Anh nghĩ anh xứng đáng đối chất với tôi à ? Năng lực hay phẩm chất Tĩnh Hân đều hơn anh, con bé vì thấy anh làm việc lâu năm nên không muốn cướp vị trí của anh, không ngờ anh không biết ơn mà còn hại em ấy"
"Tôi nói cho cậu biết, người Lục gia không phải để các người động vào đâu, những kẻ hôm qua động vào cháu gái tôi thì nhất định Lục gia không tha cho bất cứ ai"
"Chủ tịch, tổng giám đốc, hai người không thể vì cô ấy mà từ bỏ nhiều nhà đầu tư như vậy được"
"Cậu nghĩ Lục thị tôi thiếu nhà đầu tư à ? Cho dù không có thì chúng tôi vẫn có đủ khả năng tự mình hoàn thiện dự án, Lục thị cần những kẻ đó hay sao ?"
"Cút đi, trước khi chúng tôi không kiềm chế được"
Tên đó tức giận rời đi, nhưng hắn hoàn toàn không có khả năng động vào Lục Tĩnh Hân, ngoài Lục thị thì phía sau vẫn còn người âm thầm hậu thuẫn cho cô ấy.
Lục Thành nén cơn giận nhìn cô ấy.
"Chuyện của em anh sẽ không để chị em biết, tránh cô ấy lại lo lắng, nhưng sau này có việc gì phải gọi cho anh ngay, có biết không ?"
"Em biết rồi ạ"
"Lần này cũng may có Hoành tổng, anh ấy đi ngang đó thấy em mới cứu được em lần này, có cơ hội thì mời cậu ấy đi ăn để cảm ơn đi"
"Vâng ạ"
Lục Chính Thiên đứng dậy an ủi cô ấy.
"Đừng sợ, anh con chỉ là tức giận những tên kia thôi, con đi làm việc đi"
Cô ngoan ngoãn gật đầu rời đi, trong lòng vẫn còn nghĩ đến chuyện hôm qua được Dư Hạo Hiên cứu giúp.
( Không biết anh ấy có bị thương không nữa ? Sáng ra đã đi mất, một câu cảm ơn mình còn chưa kịp nói )