Sáng hôm sau Nhậm Nhã Lâm thất thần đi ra khỏi phòng, Lục Thành dậy từ sớm vừa thấy cô ấy ra ngoài liền quan tâm hỏi thăm.
“Sao rồi, có cảm thấy mệt không ?”
Nhậm Nhã Lâm không nói lời nào chỉ lắc đầu.
“Đến đây”
Lục Thành ra hiệu bảo Nhậm Nhã Lâm đi đến chỗ anh ấy, khi cô đi đến thì phát hiện anh ấy chuẩn bị túi đá nhỏ cho cô ấy.
“Đến đây tôi giúp em chườm đá một lúc cho mắt đỡ sưng”
Nhậm Nhã Lâm ngẩn người đứng im để Lục Thành chườm đá lên khoé mắt cô ấy, giọng nói dịu dàng phát ra.
“Sau khi chườm xong tôi sẽ đưa em đến bệnh viện thăm ba, nhưng em phải hứa không được kích động ở trước mặt ông ấy”
Nhậm Nhã Lâm tủi thân nhỏ giọng nói.
“Được, tôi biết rồi”
Sau đó Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm đến bệnh viện, đồng nghiệp thấy anh ấy thì vô cùng vui vẻ chào hỏi.
“Bác sĩ Lục chào anh, sao anh đến đây vậy ? Chẳng phải anh đang nghĩ phép sao ?”
“Tôi đưa vợ tôi đến thăm người nhà, mọi người cứ làm việc đi, tôi đi trước”
Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm vừa đi thì mọi người liền cùng nhau bàn tán.
“Nè, xem tin tức rồi chứ ? Không ngờ bác sĩ Lục thế mà lại là thiếu gia tập đoàn Lục thị”
“Tôi có xem rồi, tiêu đề hot nhất hiện nay trên mạng là thiếu gia tập đoàn Lục thị tổ chức đám cưới trong mơ cùng vợ xinh đẹp về chung một nhà”
“Tôi không thể tin được bao nhiêu lâu nay tôi lại làm việc với thiếu gia của một tập đoàn lớn đó, mà anh ấy có gia đình giàu có như thế sao lại làm ở đây nhờ ?”
“Tôi nghe nói là vì viện trưởng của chúng ta có quan hệ thầy trò thiên thiết với bác sĩ Lục, nên sau này anh ấy mới về bệnh viện chúng ta làm việc đó”
“Trước đây tôi luôn ngưỡng mộ anh ấy là người tài giỏi lại rất đẹp trai, nhưng bây giờ lại càng ngưỡng mộ anh ấy hơn vì quan hệ rộng và độ giàu có”
“Tôi nói các cô có thể ngưỡng mộ nhưng đừng mơ tưởng gì với anh ấy nha, vợ anh ấy là cô gái vừa rồi đi cùng anh ấy đó, trông cũng rất xinh đẹp, lần trước ở đám cưới của họ tôi nhìn cô ấy như một nữ hoàng trong bộ váy cưới thì sự ganh tỵ của tôi muốn bộc phát ra ngoài luôn vậy”
“Thích thật nhờ, nhìn họ đẹp đôi thật, cô ấy lấy được bác sĩ Lục chắc chắn sẽ rất hạnh phúc”
“Thôi bàn đến đây thôi, mau đi làm việc đi”
Phía bên này Lục Thành cùng vợ lên phòng thăm bệnh, khi vừa vào phòng Nhậm Nhã Lâm đã cố gắng nở nụ cười.
“Ba, thế nào rồi ? Đã khoẻ hơn chưa ?”
“Ba, chúng con đến rồi”
“A Thành và Tiểu Lâm đó à, sao hai đứa lại đến đây ? Ba không sao, ở đây không có Tiểu Khả chăm sóc thì có y tá rồi, các con đến đây làm gì chứ ?”
“Con nghe Tiểu Khả nói em ấy đang thi học kì nên không thể thường xuyên đến đây, chắc là vài hôm nữa mới có thời gian rãnh, con thấy bản thân cũng không có việc gì nên cùng A Thành đến thăm ba”
Nhậm Sơn nhìn con gái bật cười hạnh phúc.
“Cái con bé này, hiếu thảo quá đó”
Nhậm Nhã Lâm cười vui vẻ nhìn ba.
“Con ra ngoài lấy ít nước ấm cho ba, A Thành à anh ở lại nói chuyện với ba một lúc, lát nữa em quay lại sau”
“Em đi đi, anh sẽ ở đây với ba”
“Được”
Nhìn thấy con gái đã rời đi Nhậm Sơn thở dài quay sang Lục Thành.
“Con bé biết chuyện rồi sao ?”
Lục Thành không giấu diếm liền gật đầu.
“Đúng vậy ạ, nhưng ba yên tâm cô ấy vẫn ổn, sẽ không sao đâu ạ”
“Con bé là con gái của ba, nó ổn hay không ba nhìn là biết, nhưng nếu nó có thể mạnh mẽ như thế ba cũng cảm thấy an ủi rồi”
“Ba yên tâm, cô ấy hiện giờ là vợ của con rồi, sau này cho dù cô ấy không thể mạnh mẽ được nữa thì con vẫn sẽ bên cạnh che chở cô ấy”
Nhậm Sơn nhìn Lục Thành trầm tư một lúc rồi mỉm cười.
“Bề ngoài con bé mạnh mẽ nhưng thật ra lại là một cô bé dễ tổn thương, nó không thể ăn cay, cơ thể rất mẫn cảm với nước mưa, chỉ cần chạm nước mưa qua một đêm là có thể bệnh ngay lập tức và đặc biệt rất ghét tháng 11 vì mẹ của con bé mất vào tháng 11, con sau này chính là nơi nương tựa vững vàng nhất của Tiểu Lâm, ba mong con sẽ không làm ba thất vọng”
“Con sẽ ghi nhớ tất cả những chuyện này, ba yên tâm”
“Thật ra chuyện năm đó là chuyện không ai muốn xảy ra, đừng đặt nặng nó trong lòng, Tiểu Lâm rất mẫn cảm và đa nghi, ba chỉ mong con dùng sự chân thành và tình cảm để ở bên cạnh con bé, trách nhiệm hay là sự hối lỗi đều là dư thừa, đã tiến đến hôn nhân thì tình cảm mới là quan trọng nhất”
Lục Thành lặng người nhìn Nhậm Sơn, anh ấy đột nhiên có chút đắng đo. Đúng lúc đó Nhậm Nhã Lâm đi vào, cô ấy không biết gì chỉ thản nhiên hỏi họ.
“Hai người đang nói gì vậy ?”
Nhậm Sơn lên tiếng trước nói với con gái.
“Ba nói với A Thành rằng con có nhiều thói xấu lắm, nếu sau này con có làm sai thì mong nó độ lượng bỏ qua cho con, sợ con sẽ bị trả về thì mất mặt lắm”
“Ba xem thường con gái của ba vậy sao ?”
Lục Thành biết Nhậm Sơn chỉ muốn thời gian này có thể vui vẻ thoải mái trải qua cùng các con nên chỉ lặng lẽ bên cạnh mỉm cười quan sát họ.
“Ba nói không đúng à ? Con từ nhỏ tính tình đã cố chấp, vội vàng trong tất cả mọi việc, sau này là người đã có gia đình rồi thì nhất định phải biết bình tĩnh lắng nghe chồng mình có biết không ?”
“Được, con biết rồi, ba đừng lo về việc con bị trả về, con đối với A Thành và nhà họ Lục đều là ngọc quý, ai lại nỡ vứt đi viên ngọc quý như thế này, đúng không ?”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Lục Thành ra hiệu cho anh ấy tiếp lời, Lục Thành vừa nhìn đã hiểu liền nói.
“Đúng vậy ạ, cô ấy đối với con và gia đình con là báu vật, con không nỡ vứt cô ấy đi đâu”
Nhậm Sơn hạnh phúc bật cười.
“Được, nói không lại các con, vợ chồng trẻ tâm đầu ý hợp, ba không nói lại được”
Họ cứ thế vui vẻ trò chuyện rất lâu, chỉ hy vọng khoảnh khắc này ngưng động vì trong mắt Nhậm Nhã Lâm thì nó là giây phút quý báu nhất đối với cô trong lúc này, sợ sau này cô ấy không thể nhìn thấy thêm một lần nào nữa.
“Sao rồi, có cảm thấy mệt không ?”
Nhậm Nhã Lâm không nói lời nào chỉ lắc đầu.
“Đến đây”
Lục Thành ra hiệu bảo Nhậm Nhã Lâm đi đến chỗ anh ấy, khi cô đi đến thì phát hiện anh ấy chuẩn bị túi đá nhỏ cho cô ấy.
“Đến đây tôi giúp em chườm đá một lúc cho mắt đỡ sưng”
Nhậm Nhã Lâm ngẩn người đứng im để Lục Thành chườm đá lên khoé mắt cô ấy, giọng nói dịu dàng phát ra.
“Sau khi chườm xong tôi sẽ đưa em đến bệnh viện thăm ba, nhưng em phải hứa không được kích động ở trước mặt ông ấy”
Nhậm Nhã Lâm tủi thân nhỏ giọng nói.
“Được, tôi biết rồi”
Sau đó Lục Thành đưa Nhậm Nhã Lâm đến bệnh viện, đồng nghiệp thấy anh ấy thì vô cùng vui vẻ chào hỏi.
“Bác sĩ Lục chào anh, sao anh đến đây vậy ? Chẳng phải anh đang nghĩ phép sao ?”
“Tôi đưa vợ tôi đến thăm người nhà, mọi người cứ làm việc đi, tôi đi trước”
Lục Thành và Nhậm Nhã Lâm vừa đi thì mọi người liền cùng nhau bàn tán.
“Nè, xem tin tức rồi chứ ? Không ngờ bác sĩ Lục thế mà lại là thiếu gia tập đoàn Lục thị”
“Tôi có xem rồi, tiêu đề hot nhất hiện nay trên mạng là thiếu gia tập đoàn Lục thị tổ chức đám cưới trong mơ cùng vợ xinh đẹp về chung một nhà”
“Tôi không thể tin được bao nhiêu lâu nay tôi lại làm việc với thiếu gia của một tập đoàn lớn đó, mà anh ấy có gia đình giàu có như thế sao lại làm ở đây nhờ ?”
“Tôi nghe nói là vì viện trưởng của chúng ta có quan hệ thầy trò thiên thiết với bác sĩ Lục, nên sau này anh ấy mới về bệnh viện chúng ta làm việc đó”
“Trước đây tôi luôn ngưỡng mộ anh ấy là người tài giỏi lại rất đẹp trai, nhưng bây giờ lại càng ngưỡng mộ anh ấy hơn vì quan hệ rộng và độ giàu có”
“Tôi nói các cô có thể ngưỡng mộ nhưng đừng mơ tưởng gì với anh ấy nha, vợ anh ấy là cô gái vừa rồi đi cùng anh ấy đó, trông cũng rất xinh đẹp, lần trước ở đám cưới của họ tôi nhìn cô ấy như một nữ hoàng trong bộ váy cưới thì sự ganh tỵ của tôi muốn bộc phát ra ngoài luôn vậy”
“Thích thật nhờ, nhìn họ đẹp đôi thật, cô ấy lấy được bác sĩ Lục chắc chắn sẽ rất hạnh phúc”
“Thôi bàn đến đây thôi, mau đi làm việc đi”
Phía bên này Lục Thành cùng vợ lên phòng thăm bệnh, khi vừa vào phòng Nhậm Nhã Lâm đã cố gắng nở nụ cười.
“Ba, thế nào rồi ? Đã khoẻ hơn chưa ?”
“Ba, chúng con đến rồi”
“A Thành và Tiểu Lâm đó à, sao hai đứa lại đến đây ? Ba không sao, ở đây không có Tiểu Khả chăm sóc thì có y tá rồi, các con đến đây làm gì chứ ?”
“Con nghe Tiểu Khả nói em ấy đang thi học kì nên không thể thường xuyên đến đây, chắc là vài hôm nữa mới có thời gian rãnh, con thấy bản thân cũng không có việc gì nên cùng A Thành đến thăm ba”
Nhậm Sơn nhìn con gái bật cười hạnh phúc.
“Cái con bé này, hiếu thảo quá đó”
Nhậm Nhã Lâm cười vui vẻ nhìn ba.
“Con ra ngoài lấy ít nước ấm cho ba, A Thành à anh ở lại nói chuyện với ba một lúc, lát nữa em quay lại sau”
“Em đi đi, anh sẽ ở đây với ba”
“Được”
Nhìn thấy con gái đã rời đi Nhậm Sơn thở dài quay sang Lục Thành.
“Con bé biết chuyện rồi sao ?”
Lục Thành không giấu diếm liền gật đầu.
“Đúng vậy ạ, nhưng ba yên tâm cô ấy vẫn ổn, sẽ không sao đâu ạ”
“Con bé là con gái của ba, nó ổn hay không ba nhìn là biết, nhưng nếu nó có thể mạnh mẽ như thế ba cũng cảm thấy an ủi rồi”
“Ba yên tâm, cô ấy hiện giờ là vợ của con rồi, sau này cho dù cô ấy không thể mạnh mẽ được nữa thì con vẫn sẽ bên cạnh che chở cô ấy”
Nhậm Sơn nhìn Lục Thành trầm tư một lúc rồi mỉm cười.
“Bề ngoài con bé mạnh mẽ nhưng thật ra lại là một cô bé dễ tổn thương, nó không thể ăn cay, cơ thể rất mẫn cảm với nước mưa, chỉ cần chạm nước mưa qua một đêm là có thể bệnh ngay lập tức và đặc biệt rất ghét tháng 11 vì mẹ của con bé mất vào tháng 11, con sau này chính là nơi nương tựa vững vàng nhất của Tiểu Lâm, ba mong con sẽ không làm ba thất vọng”
“Con sẽ ghi nhớ tất cả những chuyện này, ba yên tâm”
“Thật ra chuyện năm đó là chuyện không ai muốn xảy ra, đừng đặt nặng nó trong lòng, Tiểu Lâm rất mẫn cảm và đa nghi, ba chỉ mong con dùng sự chân thành và tình cảm để ở bên cạnh con bé, trách nhiệm hay là sự hối lỗi đều là dư thừa, đã tiến đến hôn nhân thì tình cảm mới là quan trọng nhất”
Lục Thành lặng người nhìn Nhậm Sơn, anh ấy đột nhiên có chút đắng đo. Đúng lúc đó Nhậm Nhã Lâm đi vào, cô ấy không biết gì chỉ thản nhiên hỏi họ.
“Hai người đang nói gì vậy ?”
Nhậm Sơn lên tiếng trước nói với con gái.
“Ba nói với A Thành rằng con có nhiều thói xấu lắm, nếu sau này con có làm sai thì mong nó độ lượng bỏ qua cho con, sợ con sẽ bị trả về thì mất mặt lắm”
“Ba xem thường con gái của ba vậy sao ?”
Lục Thành biết Nhậm Sơn chỉ muốn thời gian này có thể vui vẻ thoải mái trải qua cùng các con nên chỉ lặng lẽ bên cạnh mỉm cười quan sát họ.
“Ba nói không đúng à ? Con từ nhỏ tính tình đã cố chấp, vội vàng trong tất cả mọi việc, sau này là người đã có gia đình rồi thì nhất định phải biết bình tĩnh lắng nghe chồng mình có biết không ?”
“Được, con biết rồi, ba đừng lo về việc con bị trả về, con đối với A Thành và nhà họ Lục đều là ngọc quý, ai lại nỡ vứt đi viên ngọc quý như thế này, đúng không ?”
Nhậm Nhã Lâm nhìn Lục Thành ra hiệu cho anh ấy tiếp lời, Lục Thành vừa nhìn đã hiểu liền nói.
“Đúng vậy ạ, cô ấy đối với con và gia đình con là báu vật, con không nỡ vứt cô ấy đi đâu”
Nhậm Sơn hạnh phúc bật cười.
“Được, nói không lại các con, vợ chồng trẻ tâm đầu ý hợp, ba không nói lại được”
Họ cứ thế vui vẻ trò chuyện rất lâu, chỉ hy vọng khoảnh khắc này ngưng động vì trong mắt Nhậm Nhã Lâm thì nó là giây phút quý báu nhất đối với cô trong lúc này, sợ sau này cô ấy không thể nhìn thấy thêm một lần nào nữa.